*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mẹ con về rồi đây Mẹ Kha không chút để ý, có hơi oán trách Kha Nguyệt:“Đêm qua con ở đâu mà mẹ gọi không được.” Kha Nguyệt không chút bối rối “Đêm qua con sang phòng lớp ăn tiệc chia tay, rồi tiện qua nhà Đan Đan ngủ luôn, mà điện thoại hết pin nên con cũng quên khuấy đi mất”. “Được rồi, con bé này lần sau nhớ báo mẹ một tiếng, ba con lo lắng lắm đấy. À còn Đan Đan nếu có rảnh thì rủ cả con bé về chơi, lâu lắm mẹ không gặp nó” Mẹ Kha cười lắc đầu, nghĩ thầm đứa con ngốc này lúc nào cũng làm bà lo lắng không biết bao giờ sẽ trưởng thành nữa “Dạ vâng con lên phòng đây” Kha Nguyệt nói xong liền quay lưng đi lên phòng Trằn trọc nằm trên giường, Kha Nguyệt thất thần nghĩ Hoá ra ánh mắt xấu hổ mà cô luôn nhìn thấy là ánh mắt bối rối, bất lực... Ánh mắt giận dỗi đó thực chất là ánh mắt khinh miệt, chán ghét Thì ra, thì ra tất cả sự rung động mà cô nhìn thấy đều là ảo tưởng, ảo tưởng của riêng mình cô
Xóm Hạ An, 15 năm trước Có lẽ ngay cả Cố Minh Triệt cũng quên đi trong những giây phút cô đơn nhất của anh luôn có một bóng hình ở bên cạnh Sinh nhật năm 3 tuổi của Cố Minh Triệt Trong căn biệt thự rộng lớn của nhà họ Cố, trên bàn ăn có bày một chiếc bánh kem bốn tầng Trên ghế có một cậu bé răng trắng môi đỏ đang ngồi một mình trước cái bàn ăn dài, mặt cậu bé lạnh tanh “Cha, mẹ tôi đầu” âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên Bên cạnh quản gia và những người giúp việc đổ đầy mồ hôi lạnh “Dạ cậu chủ, hôm nay ông bà chủ bận không thể về kịp nên ông bà đã gửi quà cho cậu, nó đang được vận chuyển trên đường hàng không ạ? Sắc mặt Cố Minh Triệt càng lạnh lùng hơn, hàn khí xung quanh người cậu tỏa ra, dù mới chỉ là cậu bé 3 tuổi nhưng bất kể là ai cũng không dám trêu chọc CS Minh Triệt, nhưng người nào mà chẳng có ngoại lệ Bỗng nhiên tiếng chuông của vang lên, người giúp việc nhanh chóng ra mở của, bé gái Kha Nguyệt chạy vào, vừa đi vừa gọi lớn: “Bảo bối Triệt Triệt chúc mừng sinh nhật nhaaa.” Một bên Cố Minh Triệt đang lạnh lùng, thì bỗng thấy một vật nhỏ cả người toàn màu hồng chạy đến đây, cậu chưa kịp phản ứng vật nhỏ kia đã chạy vào ôm cậu rồi ngước mặt lên “A hôm nay Triệt Triệt thật xinh đẹp” giọng nói non nớt vang lên, đã xua đi không khí lạnh lùng trước đó
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!