Hôm nay tôi có tiết học buổi chiều nên sáng được nghỉ, vào những ngày như vậy tôi thường hay ngủ nướng cho đã.
Lúc tôi dậy thì mẹ đã đi làm còn hai đứa em thì đi học.
Tôi tự làm cơm trưa để ăn, món sườn xào chua ngọt là món mà tôi thích nhất và làm ngon nhất, đang cho ra dĩa thì điện thoại reo.
Tôi nhíu mày nhìn chằm chằm vào tên người gọi đến “Mai Cá Sấu”, tôi bĩu môi nhưng vẫn chấp nhận nghe: “Gì đấy?”
“Nhà cậu có gì ăn không? Tôi đói!”
Dù không thấy mặt nhưng tôi vẫn có thể hình dung ra dáng vẻ cậu ta lúc này, vẫn âm binh như thường ngày.
Tôi còn ghi hận chuyện hôm qua cậu ta dám lừa gạt mình nên không dễ gì mà bỏ qua cho cậu ta được.
“Này này, cậu không có tiền mua cơm ăn sao mà phải đến nhà tôi ăn?”
“Tôi ngán cơm tiệm.”
“Tôi có cơm cũng không cho đồ lừa gạt như cậu ăn đâu.
Đừng có mơ!”
“Vậy à! Tôi đang ở tiệm trà sữa KOI, còn tính mang qua cho cậu một ly.
Haiz! Vậy thôi tôi uống một mình vậy.
Bye cậu!”
“Ấy ấy khoan đã, tôi đang nấu cơm đây.
Cậu qua đi, mà nè cho tôi một ly trà sữa trân châu hoàng kim size L double trân châu nhé, cảm ơn cậu!”
Xong tôi cúp máy luôn mắc công cậu ta lại đổi ý.
Gì chứ trà sữa là loại nước uống tôi mê nhất trên đời, nhưng thường ngày tiếc tiền nên chỉ uống loại đại trà ở “thiên đường ẩm thực” chứ chẳng dám uống KOI hay loại mắc tiền khác.
Hôm nay thì hên rồi, được uống free.
Há há!
Vừa dọn xong đồ ăn ra bàn thì Duy Nhất cũng đến, tôi hí hửng chạy ra mở cổng.
“Của cậu.”
Duy Nhất đưa ly trà sữa cho tôi, tôi vui vẻ nhận lấy, không quên cảm ơn.
Tôi cất trà sữa vào tủ lạnh, định bụng chút nữa đi học sẽ uống.
“Mẹ cậu đi làm rồi à?”
“Ừ, mẹ tôi đi làm từ sớm rồi!”
Tôi vừa bới cơm cho cậu ta vừa trả lời.
“Cơm này là cậu tự nấu à?”
Tôi ừ hử, sau khi thấy cậu ta gắp một miếng sườn ăn, tôi hỏi: “Thế nào? Ngon lắm đúng không?”
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cậu ta tôi cũng đủ biết.
“Hừm...!cũng không tệ.”
Tôi “xì” một tiếng rõ dài, rõ ràng là muốn khen nhưng vẫn cứng mặt không thừa nhận.
“Mẹ cậu không nấu cơm à?”
“Tôi sống một mình!”
Tôi ngạc nhiên: “Cậu sống tự lập sao? Thế ba mẹ cậu đâu?”
“Họ bên nước ngoài, lâu lâu mới về thăm hoặc là tôi sẽ sang bên đó.”
“Ồ!”
Tôi không hỏi nữa, cặm cụi ăn cơm, vì tôi thấy hình như cậu ta không được vui khi nhắc đến họ.
“No quá! Lâu rồi tôi mới được ăn ngon như vậy.”
Duy Nhất đặt chén lên bàn, ưỡn người ra ghế, tay còn xoa lấy phần bụng đã no căng của mình.
Tôi vừa định dọn dẹp thì Duy Nhất đã giành lấy cái chén trên tay tôi.
“Để tôi! Cậu đã mất công nấu ăn thì để tôi rửa chén.”
Ồ, cái này người ta gọi là biết điều đấy!
Thế là cậu ấy xắn tay áo lao về bếp rửa chén.
Nhìn cậu ấy hì hục với đống chén, tôi chợt cảm thấy cậu ấy giống như mẫu người đàn ông của gia đình.
Nhìn cậu ấy lúc này thật đẹp mắt, nghĩ đến đấy tôi bỗng dưng đỏ mặt.
Tôi tự vỗ vào mình mặt, tỉnh táo lên Ngọc ơi!
Buổi học chiều bắt đầu lúc 1 giờ, gần 12 giờ Duy Nhất bảo tôi đợi cậu ấy về thay đồ lấy sách vở rồi đi chung, tôi đồng ý.
Mặc dù trời nắng nhưng tôi không có thói quen đội nón, tôi dùng tay để che đi ánh nắng mặt trời đang chiếu vào mặt, còn một tay thì đưa ly trà sữa lên hút một ngụm cho mát.
Duy Nhất thấy vậy, liền lấy cái nón cậu ta đang đội xuống chụp lên đầu tôi kèm theo câu: “Đội nón khó chịu chết đi được! Cậu đội giúp tôi đi.”
Nói xong cậu ta chắp hai tay ra sau đầu bỏ đi một mạch.
Tôi dừng lại đôi nhìn theo bóng lưng cậu ta, tay cầm chặt ly trà sữa, ánh mắt rất chi là phức tạp.
Tôi nhớ mỗi sáng đi học, trời rất mát nhưng cậu ấy vẫn đội nón.
Lúc này trời đang nắng chang chang mà cậu ấy lại không đội.
Đúng là cái thời tiết khắc nghiệt này đã khiến cho đầu cậu ấy bị nhũn ra rồi.
Tôi chỉnh chỉnh lại nón rồi lon ton chạy theo sau cậu ấy.
***
Ngày mai có bài kiểm tra một tiết môn Sử, vì để làm một người siêng năng chăm chỉ để tụi thằng Sơn phải trầm trồ nên 4 giờ sáng tôi dậy học bài cho nhanh thuộc, kết quả là vừa học được vài dòng, mắt líu nhíu mở không lên, tôi lại gục xuống ngủ luôn tới 6 giờ sáng.
“Thưa mẹ con đi học!”
“Ừa, chiều mẹ về trễ.
Con đi đón em về nha.”
“Dạ, con biết rồi.”
Duy Nhất thấy mặt tôi chù ụ liền hỏi: “Sáng sớm cậu làm gì mặt mày bí xị thế? Bộ ai ăn hết của nhà cậu hả?”
“Hôm nay có bài kiểm tra một tiết Sử nhưng tôi chưa học bài.”
“Chứ bình thường cậu có học đâu, chẳng phải hay giở tập ra xem còn gì.”
“Hừ! Cậu đi chết đi!”
Tôi đẩy cậu ta rồi bỏ đi trước.
Bạn đang đọc bộ truyện Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông!, truyện Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông! , đọc truyện Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông! full , Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông! full , Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông! chương mới