Hôm nay là sinh nhật của mẹ tôi nên tối bà quyết định nấu lẩu cho cả nhà ăn.
Tôi và hai đứa em đã chuẩn bị sẵn bánh kem và quà cho mẹ.
“À Ngọc, con gọi Duy Nhất qua ăn chung cho vui.
Thằng bé ở một mình chắc buồn lắm.”
“Dạ mẹ.”
Tôi thấy mẹ nói cũng đúng, dù gì cậu ta cũng sống một mình, chắc là cô đơn lắm.
Tôi gọi điện thoại cho cậu ta, vừa bắt máy đã nghe thấy giọng điệu châm chọc luôn ngự trị bên môi: “Hôm nay trời có bão sao mà rồng lại gọi tôm thế?”
Tôi lầm bầm rủa, cậu ta nói vậy là trước giờ chỉ có cậu ta gọi điện thoại cho tôi còn tôi thì không.
“Nay là sinh nhật mẹ tôi, nhà tôi có nấu lẩu ăn mừng nên mẹ tôi bảo gọi cậu qua ăn chung cho vui.”
Tôi thuật lại lời của mẹ, nghe bên kia cậu ta đang lục đục gì đó.
“Được, ba mươi phút nữa tôi có mặt.”
Đúng ba mươi phút sau cậu ta có mặt ở nhà tôi.
Cậu ta mua bốn ly trà sữa cho hai đứa nhỏ, tôi và cậu ấy, một ly nước trái cây cho mẹ tôi và kèm theo một hộp quà được gói rất đẹp mắt.
“Cái này con tặng cô! Chúc cô sinh nhật vui vẻ, ngày càng trẻ đẹp ạ.”
Cậu ấy đưa quà cho mẹ tôi, khiến bà vui vẻ không thôi.
“Thằng bé này, thật khéo ăn khéo nói.
Cô cảm ơn!”
Duy Nhất gãi đầu cười hì hì.
“Chà, cái khăn quàng cổ này thật đẹp! Con khéo chọn thật đấy!”
Mẹ tôi không ngừng xuýt xoa chiếc khăn lụa mà Duy Nhất tặng, chất liệu vải mềm mại sờ vào đã thấy thích.
Nhìn sơ qua cũng biết là hàng cao cấp.
Tôi đốt đèn cầy lên bánh kem, sau đó chạy đi tắt đèn.
Cả bốn người chúc tôi đều hát bài “chúc mừng sinh nhật” để tặng mẹ.
“Chúc mừng sinh nhật mẹ! Con ước mẹ sống lâu trăm tuổi, mãi mãi bên tụi con.”
Tôi tặng mẹ một chiếc đồng hồ đeo tay, bởi hôm qua mẹ vừa than là đồng hồ bị hư nhưng tiếc tiền không mua.
Thế là tôi đành đập bảo bối Doraemon để lấy tiền tiết kiệm mua.
“Tụi con cũng thế!”
Hai đứa em tôi đồng thanh, bọn chúng mỗi đứa tặng cho mẹ một bức tranh gia đình bốn người chúng tôi do chúng tự vẽ.
Nét vẽ trẻ con có chút nguệch ngoạc nhưng cực kì đáng yêu.
“Mẹ cảm ơn các con!”
Bà sụt sịt, ôm lấy ba người chúng tôi.
“Mẹ ước đi!”
Tôi giục mẹ.
Mẹ tôi phối hợp chắp tay cầu nguyện sau đó thổi tắt nến, chúng tôi vỗ tay hoan hô rồi mở đèn lên nhập tiệc.
Thiên Ngân và Thiên Nga rất thích Duy Nhất, cậu ấy vừa tới là hai đứa nó quấn quít không thôi.
Còn giành chỗ ngồi kế bên cậu ấy, mỗi đứa một trái một phải.
Còn tôi ngồi bên mẹ ở đối diện.
Mẹ tôi rất quý Duy Nhất, trong bữa ăn, bà hỏi: “Con ở một mình vậy thường ăn cơm ngoài sao?”
Cậu ấy gật đầu “dạ” một tiếng.
“Ôi dào, mỗi ngày con cứ qua đây ăn cơm, đừng ăn ngoài rất tốn kém.
Dù sao cơm nhà vẫn tốt hơn.”
“Thế thì phiền cô lắm ạ!”
Cậu ấy gãi gãi đầu ngượng ngùng.
“Cái thằng bé này, chẳng phải cũng chỉ là thêm một cái chén với một đôi đũa thôi sao.
Không có gì phải ngại, con là bạn Thiên Ngọc thì cô xem như con cái trong nhà.”
Duy Nhất im lặng nhìn mẹ tôi, có lẽ là cảm động.
Tôi không nói gì, cảm thấy như vậy cũng tốt.
Có lẽ đây là bữa ăn ngon nhất, vui vẻ nhất từ trước đến giờ của gia đình tôi.
Duy Nhất rất biết cách nói chuyện khiến cho mẹ và hai đứa em tôi cười không ngớt.
Không khí gia đình nhộn nhịp lên hẳn.
Đã lâu rồi, gia đình tôi chưa bao giờ vui vẻ như vậy.
Bạn đang đọc bộ truyện Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông!, truyện Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông! , đọc truyện Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông! full , Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông! full , Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông! chương mới