Trong thang máy, Mộc Khanh Khanh nhìn Đường Kỳ Dung bỗng nhiên lại trở nên im lặng kia, trong lòng thực sự không hiểu nổi, lúc bước vào thang máy đã xảy ra chuyện gì sao? Tiểu tử này sao lại yên lặng bất thường như vậy, trên mặt còn suy tư nghiêm túc?
Suy nghĩ cũng không có kết quả gì, Mộc Khanh Khanh đành phải cảm thán một câu, thiếu niên tuổi dậy thì mà, lâu lâu lại ngẫu nhiên thương cảm không giải thích được, lâu lâu lại nói mấy lời ưu sầu gì đó...
Sau khi đến bãi đỗ xe, Mộc Khanh Khanh nhìn Đường Kỳ Dung đang rối rắm nhìn chỗ ngồi bên cạnh người lái, "Sao vậy? Không muốn đến trường cùng tôi nữa?"
"Không không, lão sư...em..." Sợ Mộc Khanh Khanh thật sự hiểu lầm, Đường Kỳ Dung bối rối giải thích.
"Không phải thì tốt, muốn nói gì thì lên xe rồi nói sau, nếu không lát nữa hai chúng ta đều đến trễ." Vẫn là lên xe trước rồi tính, tâm tư kỳ lạ của thiếu niên lại thay lòng đổi dạ chạy trốn...
...
"Cô ơi... Em vẫn chưa tròn mười tám tuổi." Đường Kỳ Dung giống như cố gắn lấy dũng khí thật lớn mới nhẹ nhàng nói ra một câu, đầu quay ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn Mộc Khanh Khanh.
Lông mày nhảy một cái, cô vẫn chưa bắt đầu công lược hắn mà? Ngoại trừ chuyện xảy ra ngày hôm qua hơi đen ngoài ý muốn. Chẳng lẽ hắn đã nhìn ra ý đồ của cô? Hiện tại muốn quanh co lòng vòng khuyên mình bỏ qua cho người còn vị thành niên là hắn?
Nghe được chín chữ vô cùng đơn giản này của Đường Kỳ Dung, trong nháy trong đầu Mộc Khanh Khanh đã hiện ra một suy đoán cô cho là hợp tình hợp lý, bất quá trên mặt vẫn muốn giả vờ không biết, "Vậy thì sao?"
"Cho nên... Cho nên em chưa thể có bằng lái, không thể, không thể chở cô, có điều đợi thêm hai năm nữa, em cũng sẽ có thể để cô ngồi trên ghế phụ bên cạnh em!" Giống như ngày hôm qua cô ngồi trên xe của Ôn Thành vậy!
Mộc Khanh Khanh nhìn vẻ mặt lòng đầy căm phẫn của Đường Kỳ Dung, lại một lần nữa rơi vào mê mang, uổng cho cô còn lo lắng bị hắn phát hiện cô có mục đích không tốt, kết quả hắn lại đang nói cái quỷ gì không biết...
"Cậu ăn sáng chưa?" Không biết nên đáp lời Đường Kỳ Dung như thế nào, Mộc Khanh Khanh trực tiếp bỏ qua, mở miệng vứt ra một câu hỏi cho Đường Kỳ Dung.
"Vẫn chưa. Cô đã ăn chưa?" Sáng sớm hắn vẫn luôn ở phía sau cửa nằm vùng chờ người, đương nhiên không có chuẩn bị bữa sáng.
"Chưa ăn, một lát cậu đến cửa hàng phía trước mua hai phần đi."
...
Nhiệm vụ của các lão sư dạy lớp A ở cao trung Tinh long đều rất nhẹ nhàng, các học sinh đều khiến các lão sư bớt lo, chỉ phụ trách dạy một lớp, Mộc Khanh Khanh đối với công việc nhàn nhã như hiện tại rất là hài lòng.
Ngày đầu tiên chính thức dạy học, Mộc Khanh Khanh chỉ dạy có một tiết, là tiết thứ hai trước buổi trưa.
Trước khi bắt đầu giảng bài, Mộc Khanh Khanh dùng danh sách điểm danh, nhận mặt đại khái những học sinh trong lớp một lần; Hơn nữa cô còn biết được một tin tức tốt: Đường Kỳ Dung lại chính là đại diện lớp môn toán học của cô. Xem ra cô cũng không cần phiền phức tìm thầy Lưu thay đổi thời khóa biểu...
Nội dung của tiết thứ nhất thật sự rất đơn giản, Mộc Khanh Khanh cũng tự mình cảm thấy rất tốt: Hoàn mỹ vượt qua tiết dạy học đầu tiên ở cao trung Tinh Long của cô. Nhìn từng nam nữ sinh tươi non đến độ có thể bóp ra nước, trong mắt toát ra "khâm phục", thì có thể dễ dàng nhìn ra cô đã có một bài giảng thành công.
Mộc Khanh Khanh không biết là, trước đây các giáo viên khác của lớp A từng người đều là một bộ dáng "cảm động" như vậy, hiện giờ khó khăn lắm mới gặp được một nữ lão sư lạnh lùng mỹ nhan thịnh thế, cho dù cô không giảng bài, chỉ ngồi yên trong lớp thôi thì trong mắt bọn họ cũng sẽ toát ra sự "khâm phục".
Đây đúng là một sự hiểu lầm đẹp đẽ.
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Đi ra khỏi phòng học, Mộc Khanh Khanh gọi người chưa từng chớp mắt nhìn chằm chằm vào bục giảng, "nghiêm túc nghe giảng" trong suốt tiết học Đường Kỳ Dung —— Đại diện ban toán học của cô lên văn phòng.
"Cô ơi..." Xong rồi, chẳng lẽ lão sư đã phát hiện ra hắn vẫn luôn nhìn cô, không chịu nghiêm túc nghe giảng bài sao?
"Cho tôi số đi dộng của cậu đi". Thân phận lão sư này vẫn có chỗ tốt, muốn phương thức liên lạc gì đó chỉ cần thẳng thắn mở miệng...
"131..."
"Giữa trưa cậu có về nhà không? Có muốn tôi chờ cậu không?"
"Không... Không trở về, thời gian nghỉ trưa quá ngắn, ở trường học cơm nước xong xuôi đã phải bắt đầu lên lớp". Lão sư... Lại còn nói muốn chờ hắn... Kỳ thật hắn cũng muốn về lắm chứ... Nhưng như vậy, mình sẽ phải cúp học, nếu cúp học, lão sư nhất định sẽ không vui...
"Ừ, buổi trưa mấy giờ các cậu tan học? Còn buổi chiều khi nào lên lớp?" Kế hoạch "tẩy trắng" của cô tuyệt đối sẽ không vì một chút trở ngại mà từ bỏ!
"11:30 tan học, 12:40 lên lớp."
"Ừ, tôi biết rồi. Cậu đi học đi." Sau khi Mộc Khanh Khanh có được tin tức mình muốn, ra hiệu cho Đường Kỳ Dung trở về lớp.
...
Bởi vì giữa trưa không thể cùng Mộc lão sư trở về, bạn học Đường Kỳ Dung bi thương ngược dòng thành sông, uể oải như cương thi ngơ ngơ ngác cả một buổi sáng, ngay cả Trương Thước trêu chọc chế giễu cũng không có tâm tình đánh trả, tất cả đều im lặng nhận lấy...
Thời điểm tiếng chuông tan học vang lên, người trong lớp học lục tục đi ra khỏi phòng, Trương Thước quay qua đập vai Đường Kỳ Dung, an ủi hắn, thất tình là một chuyện đời người cần phải trải qua, bị Đường Kỳ Dung giận mắng dọa chạy tóe khói.
Haizz, hắn nên đáp ứng lão sư mới phải, cùng lắm thì sau khi trở về không ăn cơm, trực tiếp về trường học, vậy cũng được mà! Đúng là ngốc quá đi......
"Tôi cứ thắc mắc tại sao không thấy cậu trên hành lang? Sao không ra ngoài ăn cơm?"
"..."
Mộc Khanh Khanh nhìn thấy ánh mắt thanh tịnh của Đường Kỳ Dung sáng ngời khi thấy cô, còn không thể tưởng tượng nổi dùng tay hết chà lại xoa con mắt, thực sự không nhịn được cười ra tiếng.
Đường Kỳ Dung khó khăn lắm mới xác nhận đúng là Mộc lão sư, lại nhìn thấy lúm đồng tiền như hoa của Mộc Khanh Khanh, lần nữa ngơ ngác nói: "Cô ơi, cô cười lên thật là đẹp. Cô nên cười nhiều hơn..."
Bị lời nói ngốc manh của Đường Kỳ Dung chọc, trong giọng nói của Mộc Khanh Khanh cũng mang theo ý cười: "Đừng đùa nữa, đây là hộp cơm tôi tự làm, buổi chiều sau khi tan học thì gọi điện thoại cho tôi, chúng ta cùng về."
"Nhưng hình như buổi chiều cô không có tiết mà?" Đột nhiên phải tiếp nhận quá nhiều tin tức chấn kinh, đầu óc Đường Kỳ Dung rơi mất, trực tiếp hỏi một vấn đề ngu ngốc nhất.
"Tôi còn có việc khác". Chỉ vì thông đồng cậu thôi đấy, đưa hộp cơm kéo gần quan hệ của hai người một chút, không nói đến việc bắt lấy dạ dày của Đường Kỳ Dung, tốt xấu gì cũng phải khiến cho quan hệ giữa hai người có một chút khác biệt so với thầy trò, nếu không lỡ như hắn cảm thấy cô và các lảo sư khác đều không có gì khác biệt, vậy thì con đường công lược quả thực là sẽ không bao giờ thành công.
Trương Thước vừa về tới lớp học, quan tâm nhìn về phía giáo thảo ngồi cùng bàn với hắn, bởi vì cả ngày hôm nay cậu ta quá không bình thường: Bắt đầu từ buổi sáng đã mang dáng vẻ xuân tình dập dờn, tiết thứ hai lại siêu cấp nghiêm túc nghe giảng môn toán học mà thường ngày cậu ta chỉ dùng để ngủ bù, sau đó lại thống khổ ảo não vượt qua hai tiết cuối cùng, sau khi hết tiết thì lại ngồi tại chỗ trầm tư...
Ừ?
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Quả nhiên là có bệnh rồi, ngơ ngác sững sờ còn cười ngu nhìn chằm chằm vào một cái...... Hộp cơm?
"U a! Tôi cứ thắc mắc giữa trưa tại sao Đường đại soái ca của chúng ta không đi ăn cơm? Thì ra là có người đưa cơm trưa tình yêu nha, nha nha nha. Mau để cho tôi giúp cậu giám định hương vị xem thế nào!"
Vừa nghe xong, sắc mặt Đường Kỳ Dung bắt đầu từ không để ý biến thành nghiêm túc khẩn trương, "Đừng có mơ chạm vào được, đây là của tôi! Vậy mà cậu còn muốn ăn! Ngay cả tôi còn không nỡ ăn..."
Chậc chậc... Cái bộ dáng bảo vệ đồ ăn này, xem ra bạn ngồi cùng bàn của hắn thật đúng là được sao Hồng Loan chiếu rồi, yêu đương... Trong trường học không biết sẽ có bao nhiêu thiếu nữ thiếu nam tan nát cõi lòng đây.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Nào đó uyển:
Cất giữ phá đồ ngốc, cho nên nói hôm nay ta quyết định hôm nay...... Song càng!
(づ ̄3 ̄)づ Ta vì sâm a cay a manh ~
Dù sao, ta là trong truyền thuyết song càng nhỏ hơn đạt nhân ヾ(?■_■)ノ Đẹp trai mù
Cái kia...... Mọi người có thể hay không cảm giác viết quá dài dòng? Kịch bản phát triển quá chậm? Nhanh xuyên văn dạng này viết có thể hay không không tốt lắm? Nhưng ta lại muốn đem kịch bản viết nhỏ một chút...... Tốt xoắn xuýt (.??︿??.)
Đối Văn Văn có ý kiến gì mọi người cứ việc nói, dù sao ta <( ̄ Trời ▽ Hạ  ̄)> Ý chí thiên hạ!!!
^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^
Dương: lười edit lời tác giả quá đi~
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!