Kể từ ngày hôm đó, Thanh Thu không có muốn gặp và nói chuyện với anh nữa, mấy lần anh định sang hỏi thăm cô bé nhưng mà lần nào cô bé cũng tránh lé anh, nên anh thôi không quấy rầy nữa...
Kể từ ngày Văn Thiên về đến nay đã được 1tháng và cũng từ cái vụ chuyện trong nhà ma, tới bây giờ thì anh vẫn chưa nói chuyện bình thường lại với Thanh Thu. Mỗi lần cô bé gặp anh đều không nói gì, vốn cô bé đã ít nói rồi nay còn ít nói hơn.
Ngày hôm nay lại là một ngày Chủ Nhật, bên ngoài bầu trời xanh mát những tia nắng đang vươn mình xuống để bao phủ anh sáng cho từng ngõ ngách của trái đất, làm tan đi cái bóng đêm huyền bí kia.
Thanh Thu đang ngồi trên bàn ăn sáng cùng với gia đình Ông Ngư trong cái phòng ăn rộng lớn, anh Văn Thiên cũng ngồi ở đó. Anh đang nói chuyện với ba anh về buổi lễ hội lớn cuối tháng này. Bà Ngư đang cầm một cái khăn giấy lau những thức ăn đang dính trên miệng cho Thanh Thu.
Tiếng ông Ngư trầm ấm vang lên, "lúc đó là trước ngày con đi 2 ngày, nên ta muốn con tham gia vào cái lễ hội này." ông uống một ngụm càfê rồi nói tiếp, "trong đó có rất nhiều người mà ta muốn giới thiệu với con."
Văn Thiên cười hiền, "thế thì con sẽ đi, theo ý nguyện của ba." anh quay sang nhìn ba anh.
Ông cắn một miềng bánh mỳ rồi nói tiếp, "ta không có ép, nhưng nếu con đi được thì ta rất mừng thôi." ông nói xong lấy khăn giấy ăn lau miệng rồi đứng lên quay đầu ra cửa và đi thẳng ra ngoài.
Cuộc nói chuyện của bữa ăn sáng đến đó là kết thúc, người giúp việc thu dọn bàn ăn, Thanh Thu nhìn cô giúp việc rồi hỏi, "cô ơi, cô cần cháu giúp gì không ạ?"
Cô giúp việc nhìn Thanh Thu rồi cười "không cần đâu Thanh Thanh, cứ ra ngoài chơi đi." cô giúp việc véo nhẹ má Thanh Thu một cái, rồi lại dọn dẹp tiếp.
Thanh Thu thấy ai cũng có việc làm, còn cô bé thì nhàn hạ nên cô bé cầm một túi bánh quy ra sau vườn, đến bên hồ cá định mở túi bánh quy ra cho cá ăn thì có người từ đằng sau đi tới. Cô bé quay đầu lại thì đó là Ông Nội, ông đã khỏi bệnh nên ông muốn ra ngoài thanh đổi không khí, ông đi đến gần Thanh Thu.
Thanh Thu rất sợ ông, cô rất ít gặp ông nên không biết được ông như thế nào. Ông có khuôn mặt vuông, nó thoát ra một vẻ lạnh lùng kiêu xa, không giống ông Ngư hiền lành dễ gần.
Thanh Thu luống cuống, cúi đầu xuống chào ông, "cháu chào ông ạ."
Ông nhìn Thanh Thu rồi hỏi, "cháu làm gì ở đây thế?" một câu nói lạnh tanh, làm cô bé hơi run rẩy nhìn ông.
Thanh Thu lúng túng đáp lại, "dạa, chau muốn.. cho.. cá ăn bánh ạ." cô vừa nói vừa giơ túi bánh đang cầm trên tay lên.
Ông liếc qua túi bánh rồi nhìn Thanh Thu nói mạnh, "Cá không ăn bánh, cá có thức ăn riêng của cá. Không thể cho ăn linh tinh được." Ông nói xong quay đầu đi vào một cái nhà nhỏ ở gần đó.
Thanh Thu sợ hãi, nhưng thấy ông đi thì cũng thở phào, cô tưởng ông sẽ đánh cô chứ. Cầm túi bánh quy định rời đi thì ông Lưu quay lại trên tay cầm một cái hộp gì đó. Thanh Thu nhìn thấy ông đứng sững lại, bất động mắt mở to, tay hơi run lên.
Ông Lưu cầm cái hộp trên tay đi đến gần hồ cá, ông không nói gì mở hộp đó ra rồi cho tay vào lấy một nắm rồi ném xuống hồ cá. Thanh Thu đứng nhìn ông cứa lấy hết nắm này đến nắm khác trong cái hộp mà thả xống hồ, cô bé tò mò không biết ông cho cái gì ấy con cá kia, nên cô tiến lại gần.
Cô rón rén đến gần ông và hỏi nhỏ, "ông cho cá ăn gì thế ạ?" cô cúi người nhìn xuống hồ, xem những thứ ông ném xuống đang nổi lềnh phềnh trên mặt nước là cái gì.
"Đây là đồ ăn cho cá." Ông cầm cái hộp, đưa đến trước mặt Thanh Thu cô bé nhìn hộp đó, rồi ngước mắt lên nhìn ông.
Cô bé hiểu ý, đôi mắt sáng rựng lên nở trên môi một nụ cười tươi, và cho tay vào trong hộp lấy ra một nắm nhỏ rồi cũng thả xuống hồ ấy con cá đang ngoi lên mặt nước mà ràng ăn của nhau.
Cô bé ngồi xuống nhìn mấy con cá trong hồ, nở ra một nụ cười thiên thân, cứ ngồi đó hái tay đưa lên chống cằm ngắm nghía nhìn.
Ông Lưu nhìn cô bé rồi quay đầu đi, Thanh Thu thấy vậy đứng lên quay lại luống cuống hỏi ông, "ông ơi ??...mai ông lại ra đây cho cá ăn chứ ạ?"
Ông Lưu đi được một đoạn quay người lại nở ra một nụ cười nhìn giống hệt ông Ngư, cô bé không nói gì cứng đứng nhìn ông. Ông chỉ cười rồi quay lưng đi vào trong.
Thanh Thu nhún vai không hiểu, thấy ông hơi lạ. Cô bé chạy ra sân trước thì có một cái xe Lamborghini màu xanh lá cây đậm đi vào trong sân. Cô bé đứng lại nhìn, người bức xuống xe là Thư Quân, còn có một cô gái từ bên phải xe bước ra, cô gái yêu kiều xinh đẹp ăn mạc hết sức gợi cảm, đi lại chỗ anh choàng tay móc vào tay anh, nở một nụ cười hút hồn nhìn Thư Quân.
Thư Quân cùng cô gái đấy định đi vào nhà, thì bỗng Thư Quân nhìn thấy Thanh Thu anh khựng lại. Thanh Thu thấy anh thì cười cười, "chào anh Thư Quân."
Thư Quân cùng cô gái tiến lại gần, "chào cô bé" anh cười và lấy tay mình xoa đầu Thanh Thu.
Bạn đang đọc bộ truyện Ép Yêu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ép Yêu, truyện Ép Yêu , đọc truyện Ép Yêu full , Ép Yêu full , Ép Yêu chương mới