Từ Giai Vận nhìn mình và Tiêu Dương ở trong gương, đuôi mắt đã hơi phiếm đỏ.
Tới tận giây phút này, cô mới chợt nhận ra ý đồ xấu của cậu. Hẳn là cậu đã hết ghen và giận rồi, nhưng vẫn cố ý muốn chòng ghẹo cô, muốn cô làm những chuyện đáng xấu hổ mà ngày thường dù có đánh chết cô cũng không làm.
……
Đến cuối, hai bắp đùi của cô vẫn còn run lên, mặt đẫm nước mắt, tóc ướt nhẹp.
Mà cái váy ngủ kia đã bị cậu xé ra thành từng mảnh vụn rơi xuống đất, không mặc được nữa.
Khi cô được cậu ôm vào trong phòng tắm, cô còn khẽ nức nở, ngay cả sức để véo cậu còn chẳng có.
Tiêu Dương lại rất thích dáng vẻ yếu ớt này của cô, không ngừng hôn lên môi cô, cọ sát lên vành tai, nói một vài lời âu yếm.
Từ Giai Vận khịt mũi, một lúc sau mới bắp nói: “Em thật sự quá xấu rồi…”
Đời này cô chưa từng gặp người đàn ông nào xấu xa như vậy.
Cô lớn hơn cậu vài tuổi, cảm giác như bị chê cười. Lúc cậu bắt nạt cô, cô còn không thể đánh trả.
Điều kỳ lạ nhất là — Cậu chẳng cần ra sức bắt nạt, nhưng cô lại nhận được đến chết đi sống lại.
“Ừm.” Cả người cậu khoan khoái, tâm trạng rất tốt, “Em thừa nhận.”
Cô mệt mỏi trừng mắt với cậu.
“Vậy chị có hy vọng em hư với người khác như vậy không?”
Cô ngẩn ra, không tình nguyện lắc đầu.
“Cho nên.” Cậu cười khẽ, “Sau này bất kể là có việc gì cũng phải nói với em, nếu không lần sau em còn ác hơn nữa.
Người đàn ông hổ báo này! Thật sự làm được chuyện thiếu đạo đức đó!
“Mặt khác.” Lúc này, cậu dịu dàng hôn lên đuôi mắt hồng của cô, “Cảm ơn quà sinh nhật chị chuẩn bị, em rất thích.”
Cô giật mình, đang định nói thì lại nghe thấy cậu bảo: “Nếu hôm nay em đã làm hỏng rồi, vậy em đề nghị chị nên chuẩn bị một món quà khác, để em xé vào hôm sinh nhật?”
Từ Giai Vận: “???”
Chẳng lẽ cô không muốn sống nữa sao???
…..
Ngày hôm sau tới công ty, Từ Giai Vận bị Vương Đình và Lục Văn kéo vào phòng uống nước, hỏi tới lui hơn nửa tiếng mới biết được đầu đuôi câu chuyện của cô và Tiêu Dương.
Cuối cùng kết thúc bằng việc hai cô ấy nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, dành tặng lời khen: “Chúc cuộc sống tình dục của em và chàng chó săn hạnh phúc cả đời!”
Ra khỏi phòng uống nước, cô cảm thấy chóng mặt, nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh.
Không biết là do bị nhóm Vương Đình lải nhải lâu quá hay là do thời tiết ngày hôm nay, mà cô luôn cảm thấy cơ thể không thoải mái.
Thậm chí sáng nay ăn sáng được một nửa, cô còn muốn nôn ra.
Buổi tối Tiêu Dương vẫn tới đón cô như mọi ngày, sau khi lên xe, cô kể lại những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay với cậu, bao gồm cả chuyện cảm thấy không khỏe trong người.
Không ngờ, sau khi nghe xong, Tiêu Dương trực tiếp bẻ tay lái, lái sang một con đường khác.
Từ Giai Vận kinh ngạc: “Không về nhà sao?”
Vẻ mặt cậu dường như chứa đựng cảm xúc đặc biệt: “Đi tới phòng thuốc.”
Cô nghi ngờ: “Mua thuốc hả? Nếu chị bị cảm thì trong nhà có thuốc cảm rồi.”
Tiêu Dương nghiêng đầu nhìn cô: “Chắc không phải là cảm mạo đâu.”
“Sao?”
Hơi dừng lại, giọng cậu hạ xuống càng thấp: “Chúng ta đi mua que thử thai.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!