Vật nhỏ trong lòng ngực cứ không an phận mãi, lúc lại động một chút, khi
lại chạm một chút, Hoắc Hi không thể nhịn được nữa, ấn cô lên sofa, thấp giọng cắn răng: “Em cố ý đúng không?”
Thịnh Kiều ấm ức sắp khóc đến nơi: “Em không thoải mái mà, chỗ đó…… khó chịu.”
Cánh tay Hoắc Hi cứng đờ, đáy mắt nảy lên một chút ảo não. Anh duỗi tay chậm rãi bế cô lên, lại cúi đầu hôn cái miệng nhỏ đang vểnh lên của cô, “Anh đi mua thuốc cho em.”
Mặt Thịnh Kiều đỏ cả lên, cô túm chặt lấy anh: “Không! Không cần!”
Hoắc Hi biết cô suy nghĩ gì, anh không tiện đi tới tiệm thuốc, cái chuyện
này lại không thể để tay người khác được. Ngẫm nghĩ một lát, anh tìm hòm thuốc trong tủ bát ra, cầm mấy viên thuốc tiêu viêm cho cô uống.
Nhìn dáng vẻ ấm ức của cô, anh đau lòng vô cùng, thấp giọng hỏi: “Nằm có đỡ hơn chút không?”
Cô gật gật đầu, Hoắc Hi đỡ cô nằm xuống, lại ngồi vào đuôi sofa, để đầu cô có thể gối lên chân mình, như vậy cô sẽ nhẹ nhàng hơn một ít.
Xem TV một lát, khi anh cúi đầu nhìn cô, mới phát hiện cô gối lên chân anh
ngủ rồi, đầu khẽ cúi xuống, ngón tay còn túm nếp quần anh.
Anh giảm tiếng TV, nhẹ nhàng sờ sờ tóc cô, đáy lòng anh hơi hối hận vì tối qua mình đã lăn lộn cô ấy nhiều như vậy.
Cô ngủ một giấc đến chạng vạng, lúc tỉnh lại quả nhiên thân dưới không còn quá khó chịu như trước nữa. Hoắc Hi vẫn giữ tư thế cũ ngồi trên sofa,
TV đang chiếu một bộ phim phóng sự, anh cảm giác được động tĩnh, cúi đầu thấy cô mở mắt ra, dịu dàng hỏi: “Đỡ chút nào chưa em?”
Cô còn buồn ngủ ngồi dậy, gật gật đầu, Hoắc Hi rót ly nước ấm đưa sang cho cô uống. Bà Thịnh lại gọi điện tới, hỏi cô có về nhà ăn bữa tối không.
Thịnh Kiều dụi dụi mắt, lại nhìn Hoắc Hi, nói: “Hoắc Hi, chúng mình cùng về nhà ăn cơm đi?”
Bà Thịnh ở đầu bên kia cũng nghe thấy, dịu giọng nói: “Gọi Tiểu Hi tới ăn luôn đi, mẹ mua rất nhiều đồ ăn.”
Thịnh Kiều kéo kéo góc áo anh như thể làm nũng.
Anh cười gật đầu đồng ý.
Kế tiếp còn phải lên lầu thay quần áo, Thịnh Kiều đang định xuống đất,
Hoắc Hi đã duỗi tay ôm cô vào trong lòng ngực, bế cô lên lầu. Cô hơi
ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Để em tự đi ạ.”
Anh không nói gì, chỉ cúi đầu hôn lên chóp mũi cô.
Anh thả cô lên giường trong phòng ngủ, lại lấy quần áo qua cho cô, xong
xuôi Hoắc Hi xoay người đi ra ngoài. Chờ cô thay xong quần áo đi ra, anh cũng đã sửa soạn thoả đáng.
Sau khi đến gara lên xe, Thịnh Kiều mới có thời gian lấy di động ra chơi một lúc.
Cô dùng tài khoản của Phúc Sở Ỷ lên Weibo ngắm nghía, vừa lên đã phát hiện cả newsfeed đều là trạng thái khẩn cấp chuẩn bị chiến đấu. Cô vội
scroll xuống dưới. Xem Super Topic và quảng trường xong, cô mới biết vì
tối hôm qua Hoắc Hi đạt giải thị đế, nên đã bị thủy quân được lên kế
hoạch từ trước nhào lên bôi đen.
Thật ra rất dễ dàng nhìn ra là anti fan chuyên nghiệp hay là cư dân mạng qua đường.
Cứ so với Phó Vũ Mặc là biết.
Hầu hết cư dân mạng cũng tán thành thực lực của Hoắc Hi. Trong “Không Sợ”,
kỹ thuật diễn của anh tinh vi biểu hiện của anh xuất sắc, không hề thua
kém gì bốn đề cử còn lại.
Nhưng góc độ
của đám anti có nghề rảnh háng luôn rất xảo quyệt, lại còn nói vì các
tác phẩm được đề cử lần này đều không ra gì, cho nên Hoắc Hi mới nhân cơ hội nhặt được của hời. Anh ta không nên được gọi là thị đế, phải gọi là nhặt của hời đế mới phải.
Hi Quang nghe
vậy thì cú điên lên, ngày tốt lành thế này đáng ra phải dành để chúc
mừng, kết quả lại lãng phí hết cả để war nhau với đám anti chuyên
nghiệp.
Cho dù Hi Quang khống chế bình luận chống bôi đen lần nữa, hashtag 【 Hoắc Hi nhặt của hời 】 này vẫn cứ liên tục tăng hạng trên hot search, cực kỳ rõ ràng là có ekip đập tiền mua hot search bôi đen anh.
Nhưng thôi Studio của Hoắc Hi ra tay cũng mau, chưa đến một giờ đã vung tiền
triệt cái hot search này xuống. Hai bên đều có ekip ra tay, không biết
kẻ đang thao tác trong góc tối bên đối phương là ai mà cứ luôn cấu xé
không ngừng ở hiện trường.
Thịnh Kiều từ
trước đến nay đều chiến đấu ở tuyến đầu, lần này nhân lúc cô vắng mặt
“có lý do”, xem những lời lẽ ghê tởm của đám anti, cô tức đến mức huyệt
Thái Dương nảy thình thịch, xắn tay áo lên ra chiêu ngay.
Hoắc Hi phát hiện cô đột nhiên tức giận, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Thịnh Kiều: “Anh cứ an tâm lái xe đi ạ! Đừng xen vào việc của em! Em phải giẫm chết cái đám hề loi nhoi này mới được!”
Hoắc Hi: “…………”
Phúc Sở Ỷ online, dùng khí thế đại sát tám phương, từ wall Weibo của các chị em đang khóc chít chít, cô sờ đến wall của đám anti đang nói nhăng nói
cuội. Không hề có một chữ thô tục, cô nắm lấy lỗ hổng logic mắng đám
anti ngốc nghếch, nỗ lực cầm hoà hướng gió của hai bên.
Hi Quang: Huhuhuhuhu A Phúc lợi hại quá, văn hay võ luyện, giải thưởng fan cọc tiêu ba tốt năm nay chúng tớ nhất định sẽ dành cho cậu.
……
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!