Thịnh Kiều và Hoắc Hi lên cùng một chiếc máy bay. Chẳng qua cô ở khoang phổ thông, Hoắc Hi ở khoang hạng nhất.
Phương Bạch nói: “Tí nữa hạ cánh mình đừng đi vội, Hi Quang tới đón ở sân bay
thủ cô chắc chắn sẽ vây kín lắm đấy. Chị Kiều Kiều, em đề nghị chị học
tí võ phòng thân đi.”
Thịnh Kiều: “……”
Em cút đi, dám bôi xấu Hi Quang của chị.
Nhưng lúc hạ cánh cô vẫn dùng dằng nửa tiếng mới đi ra. Hoắc Hi đi lối vip,
Hi Quang bên ngoài cũng đã tản đi hết, Phương Bạch mới gọi xe, đưa cô về nhà chung của gameshow.
Mấy người thấy
cô trở về đều rất vui vẻ, gameshow này chẳng mấy hôm nữa sẽ kết thúc,
đến lúc đó lịch trình của mỗi người bận rộn, không biết khi nào mới có
thể tập trung được như bây giờ.
Hoắc Hi
còn chưa trở về, mấy người cười nói chọc ghẹo nhau, cả căn phòng tràn
ngập tiếng nói cười, số lượng người xem live stream cũng tăng lên không
ít. Không bao lâu sau, Chung Thâm kéo cô vào một góc, tránh máy quay đi, thì thầm hỏi: “Giữa em và Hoắc Hi xảy ra chuyện gì thế?”
“Gì?”
“Tối hôm qua anh gọi điện thoại cho em, sao lại là ổng nghe? Sao ổng lại ở bệnh viện?”
“Anh ấy trùng hợp có việc bên ấy, thuận đường thì tới thăm em. Idol em có phải siêu siêu tốt tính hông?!”
Chung Thâm thấy dáng vẻ u mê của cô liền tức điên, dùng ngón tay chọc vào đầu cô, “Ngày nào đó em sẽ chết ở trong tay Hoắc Hi đấy!”
Thịnh Kiều xua tay cậu chàng đi: “Không được nói idol em như thế!”
Chung Thâm hận sắt không thành thép: “Anh đang nói idol em á? Rõ ràng là anh nói em ý!”
Dáng vẻ và giọng điệu này của cậu chàng làm Thịnh Kiều đột nhiên nhớ tới
Kiều Vũ. Trước kia Kiều Vũ hay mắng cô là đồ não tàn đu idol. Lần nào
cũng thế, chẳng cần biết mắng cô cái gì, cuối cùng anh vẫn tiện mồm mắng Hoắc Hi một lần luôn.
Kiều Kiều ấm ức.
Anh mắng em thì thôi, mắng Hoắc Hi làm gì? Bị em thích có phải là lỗi của ảnh đâu!
Thịnh Kiều giơ tay sờ sờ đầu Chung Thâm, vuốt lông cậu chàng: “Anh yên tâm, em biết cách tránh nghi ngờ mà.”
Chung Thâm ghét bỏ đẩy cô ra, “Đừng có sờ vào đầu anh!”
Hai người đang quậy dở, di động của Thịnh Kiều vang lên, cô cầm lên thì
thấy hóa ra là Kiều Vũ gọi. Cho dù thay đổi thân thể, hai anh em cô vẫn
tâm ý tương thông ghê!
Sau khi kết nối
được, giọng nói của Kiều Vũ lộ ra sự hưng phấn mờ mờ: “Thịnh Kiều, luật
sư bên Tinh Diệu vừa rồi đột nhiên nhả ra, chúng ta không cần giằng co
với bọn họ nữa. Nhưng cuối năm lắm kiện tụng lắm, phải đến sang năm tòa
mới đưa ra phán quyết cơ.”
Thịnh Kiều bị niềm vui bất ngờ này tát cho ngơ luôn.
Kiều Vũ gọi cô mấy tiếng, lại hỏi: “Anh vừa mới nhìn thấy tin tức, em có khỏe không? Thân thể thế nào?”
“Em không sao đâu, em khỏe lắm!” Cô đột nhiên hơi muốn khóc, “Cảm ơn anh ạ…… Kiều Vũ.”
“Là trách nhiệm mà, vậy em dưỡng bệnh cho tốt nhé, đừng nhọc lòng.”
Cúp điện thoại xong, Thịnh Kiều còn chưa kịp phản ứng lại, cô nghĩ đến điều gì, lại vội cầm di động search một lúc. Quả nhiên, hơn một phút trước
Tinh Diệu đã đăng bài công bố rõ ràng:
——@ Công ty Truyền thông Tinh Diệu: Liên quan đến chuyện lịch trình không
hợp lí của nữ nghệ sĩ Thịnh Kiều bên chúng tôi, công ty đã tổ chức một
buổi hội nghị qua đêm. Chúng tôi xin bày tỏ sự xin lỗi sâu sắc với những tổn thương đã gây ra cho Thịnh Kiều bởi sai lầm của công ty tôi. Sau
khi điều tra, chúng tôi phát hiện tất cả những việc sắp xếp lịch trình
của Thịnh Kiều đều do người đại diện Cao XX phụ trách. Sau khi thương
nghị, chúng tôi quyết định đưa ra quyết định sa thải vì sự thất trách
của cô Cao XX. Trừ những lịch trình hiện tại, chúng tôi sẽ không sắp xếp thêm bất kì công việc gì cho Thịnh Kiều nữa. Chúng tôi xin chân thành
xin lỗi Thịnh Kiều một lần nữa vì những tổn thương đã gây ra cho cô ấy,
chấm dứt hợp đồng vui vẻ.
……
Họ chẳng những đáp ứng việc chấm dứt hợp đồng một cách hòa bình, không hề
sắp xếp thêm việc cho cô, Cao Mỹ Linh còn bị sa thải luôn? Đây là niềm
vui bất ngờ siêu to khổng lồ từ trên trời giáng xuống gì thế này?
Chung Thâm thấy vẻ mặt cô trông rất vi diệu, bèn lấy di động của cô qua xem,
tức khắc nhảy lên, “Vờ lờ, Tinh Diệu rốt cuộc quyết định làm người rồi
à?”
Tiếng gào này của cậu chàng cũng hấp
dẫn bọn Nhạc Tiếu chạy qua, mấy người hỏi rõ ràng xảy ra chuyện gì xong
thì đều vui vẻ gần chết.
Nhạc Tiếu ôm lấy cánh tay cô lắc tung lên: “Kiều Kiều rốt cuộc cậu cũng được giải thoát
rồi, cậu tự do rồi! Hôm nay là ngày lành, chúng mình nhất định phải ăn
mừng thật linh đình!”
Phùng Vi cười, chụp đầu cậu bé: “Con nít không được uống rượu.”
Mấy người nhiệt liệt thảo luận tối nay nên ăn mừng thế nào, trên mạng cũng sôi trào thì cái tin thanh minh này của Tinh Diệu.
Tuy rằng cái trò sa thải người đại diện này hơi treo đầu dê bán thịt chó,
nhưng vẫn sướng quá zòi! Fan Kiều mở tiệng ăn mừng, sôi nổi share
giveaway. Đây là chiến thắng đầu tiên sau khi họ nhảy hố, mà lần này còn thắng rất đậm. Trong lòng mỗi fan đều sinh ra cảm giác vinh quang và
hoàn thành sứ mệnh.
Hóa ra khi bảo vệ một người, nhìn thấy nụ cười thoải mái nhẹ nhõm trên mặt chị ấy, chúng mình lại cảm thấy hạnh phúc và hài lòng như vậy.
Gameshow ở chung chẳng mấy ngày nữa sẽ kết thúc, hết đận này xong cô có thể tự
mình nghỉ dài hạn một thời gian dài, lên kế hoạch cẩn thận xem nên sống
thế nào trong tương lại, rồi chờ đợi sang năm chấm dứt hợp đồng.
Đột nhiên cô hơi hoang mang không biết nên theo nhà nào.
……
Tới sẩm tối, Hoắc Hi cũng về tới nhà chung. Chương trình này cuối cùng cũng quy tụ đủ khách mời trước khi kết thúc. Gameshow từng bị mọi người chê
ỏng eo đã gieo hạt nảy rating đến tận giờ, danh tiếng của mấy người
trong chương trình cũng tăng trưởng rất nhiều.
Chờ live stream kết thúc, tổ chương trình sẽ phát sóng một phiên bản biên
tập dài 2 tiếng vào thứ Bảy hằng tuần để duy trì nhiệt độ.
Mấy ngày nhanh chóng trôi qua, đã tới giờ khắc li biệt, người xem và khách
mời đều lưu luyến không rời, nhìn nhau mà nước mắt tuôn trào. Mọi người
quay part cuối cùng, live stream kết thúc, xem như phải hoàn toàn từ
biệt gameshow này.
Lục Nhất Hàn còn bé,
nhưng cũng không đa sầu đa cảm lắm, lúc thu dọn hành lý còn cầm vé vào
concert lắc qua lắc lại: “Mấy ngày nữa em lại có thể gặp anh Hoắc Hi rồi nè.”
Hoắc Hi gọi điện thoại cho Tiểu Đản, lúc cậu tới nhà chung đón anh còn mang
theo 3 tấm vé vào cửa. Nhạc Tiếu nhìn bàn tay trống rỗng của Thịnh Kiều, hỏi: “Kiều Kiều không đi à?”
Hoắc Hi nói: “Cô ấy có rồi.”
Nhạc Tiếu: “???” Cô ấy lôi kéo Thịnh Kiều làm nũng: “Kiều Kiều lúc ấy tụi
mình cùng đi nhé, tớ tới đón cậu, chúng mình ngồi cùng nhau. Tớ còn chưa được đi concert bao giờ.”
“……”
Không, tớ không muốn ngồi chung với cậu đâu.
Làm sao tớ đi tiếp ứng được? Tớ không cần mặt mũi nữa hay sao?
Lúc kéo vali ra khỏi nhà chung, Thịnh Kiều nhớ lại ngày cô vừa tới, rất là
thổn thức. Cô lấy di động ra chụp ảnh cánh cửa nhà chung. Ở ngoài sân
nhà, Phương Bạch đã vẫy tay với cô.
Vừa
lên xe cậu đã rất hào hứng kể cô nghe bầu không khí hai ngày nay ở công
ty, còn thuật lại cảnh hôm Cao Mỹ Linh đi, không ít đồng nghiệp đều chạy ra chê cười chị ta. Mấy năm nay chị ta tác oai tác quái, mặt ngoài mọi
người đều tỏ vẻ sợ chị ta, chứ thực ra ai cũng ghét chị ta cực kì.
Nhưng thôi quản lý cấp cao của Tinh Diệu cũng tàn nhẫn thật, vì giữ gìn hình
tượng của công ty, Cao Mỹ Linh là người đại diện có số có má bao nhiêu
năm, mà bảo sa thải là sa thải luôn. Cao Mỹ Linh chắc cũng chẳng ngờ, có ngày mình cũng sẽ bị ngã ngựa, rơi vào bước đường này.
Lần này chuyện ầm ĩ ra thế này, ai ai trong showbiz cũng biết những thủ
đoạn bỉ ổi độc ác của chị ta, nào ai còn dám mời chị ta làm người đại
diện nữa? Sự nghiệp của chị ta ở trong giới này đến đây coi như đứt
cước.
Thịnh Kiều vui vẻ khi thấy con sói
già gian ác này bị trừng phạt, nhưng cũng không muốn bàn luận thêm, cắt
ngang đoạn thao thao bất tuyệt của Phương Bạch, “Em tính thế nào?”
“Em? Đợi hết năm nay em sẽ từ chức, chị Kiều Kiều chị đi đâu thì em theo đó ạ!”
Thịnh Kiều sửng sốt một lúc.
Cô đi đâu? Cô có thể đi tới đâu?
Con đường sau này của cô thế nào, đến chính cô còn không rõ.
Thịnh Kiều chần chờ: “Hay là em đừng từ chức vội, đợi chị ổn định đã rồi nói tiếp.”
Phương Bạch lắc đầu: “Em không muốn ở lại cái công ty rác rưởi kia nữa đâu. Chị Kiều Kiều, chị ghét bỏ em ạ?”
“Không phải.” Thịnh Kiều nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Chị chỉ là không biết chị còn có thể lưu lại cái giới này nữa không.”
Phương Bạch suýt thì phanh gấp một cái, lo lắng nói: “Đương nhiên được chứ ạ!
Bây giờ chị nổi thế này, chấm dứt hợp đồng xong không biết bao nhiêu
công ty quản lý sẽ tranh nhau muốn ký với chị đấy! Chị Kiều Kiều chị
ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn giải nghệ nhé, fan của chị sẽ khóc chết
mất!”
Đúng rồi, fan club cô tự mình gầy
dựng, những số liệu cô chăm lo từng chút, cô tự lãnh fan của mình đi
theo đuổi chính mình, nếu đến cuối cùng tự mình trốn chạy, vậy thì đúng
là không còn gì nói nổi.
“Ừa, chị biết rồi, chị sẽ tìm thời gian sắp xếp công việc.”
Nghe thấy cô trịnh trọng bảo đảm, Phương Bạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đưa Thịnh Kiều về đến nhà là Phương Bạch đi luôn, trong nhà đã phủ một lớp
bụi, Thịnh Kiều nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu quét tước. Quét được một
nửa thì di động vang lên, là một dãy số lạ.
Sau khi kết nối được, giọng điệu trong ống nghe vừa thân thiện lại lịch sự: “Xin chào, xin hỏi đây là cô Thịnh Kiều ạ?”
“Vâng, tôi đây.”
“Xin chào cô Thịnh Kiều, tôi là quản lý nghệ sĩ của Công ty Truyền thông Hòa thị, tên tôi là Lưu Bình Đào. Tôi được biết cô sắp chấm dứt hợp đồng
với công ty trước đó, muốn thương lượng với cô một chút kế hoạch công
việc, xin hỏi cô có thời gian không ạ?”
Thịnh Kiều dừng một chút, hỏi thẳng: “Công ty các anh muốn ký với tôi ư?”
“Đúng vậy, hiện tại công ty có ý đồ này, chúng tôi đánh giá rất cao tiềm lực
của cô. Cô có thể hẹn thời gian, chúng ta gặp mặt trực tiếp.”
Thịnh Kiều ngẫm nghĩ: “Vậy chiều thứ Bảy này nhé, địa điểm các anh định đi.”
“Được, tôi sẽ gửi địa chỉ và thời gian cho cô, rất mong được gặp cô.”
“Vâng, tôi cảm ơn anh.”
Cúp điện thoại xong, Thịnh Kiều ngây ra một lúc, lại tiếp tục vùi đầu quét
tước. Không bao lâu sau di động lại vang lên, vẫn là một dãy số lạ, sau
khi kết nối được đối phương tự xưng là quản lý nghệ sĩ của công ty Văn
hóa Truyền thông Tiền Đường, nội dung nói chuyện y hệt ban nãy.
Những người đại diện này đều đang đợi gameshow của cô kết thúc để tới đào người sao?
Thịnh Kiều lịch sự hẹn gặp Tiền Đường vào chiều Chủ Nhật.
Không bao lâu sau, di động lại vang lên, cô nghĩ thầm, không phải chứ, sao
giờ mình lại được giá thế nhỉ? Kết quả là Phó Tử Thanh gọi tới.
Lâu lắm không nói chuyện với cậu ta, Thịnh Kiều thật ra rất nhớ cậu, Phó Tử Thanh hỏi: “Chương trình của em với Chung Thâm hôm nay kết thúc rồi
nhỉ?”
“Dạ, em đang ở nhà, bao giờ anh rảnh mình hẹn nhau nhé!”
Phó Tử Thanh nói được, dừng một chút mới tiếp tục: “Tiểu Kiều, người đại
diện của anh muốn ký với em, bảo anh hỏi ý em một chút.”
Thịnh Kiều: “???”
Đột nhiên mình lại được săn đón như vậy, cô có chút choáng ngợp.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!