Thẩm Tuyển Ý và Thịnh Kiều qua đêm ở căn cứ ghi hình của tổ đạo diễn.
Hai người mắng mãi cũng không đi, đánh lại không dám đánh, hai bug chồng
lên nhau, lực sát thương tăng gấp bội, tổng đạo diễn phải tìm thuốc trợ
tim hiệu quả nhanh của mình cả đêm.
Mấy
khách mời còn lại thì không may mắn như hai người họ, cuối cùng vẫn dựa
vào sự hỗ trợ âm thầm của tổ đạo diễn mới tìm được lều trại mà chương
trình đã chuẩn bị từ trước cho họ để nghỉ ngơi.
Suy đoán của Thịnh Kiều không sai, hòn đảo này trước đây chính là một đảo
ngắm cảnh, tổ đạo diễn thuê để làm bối cảnh, dọn sạch sẽ trong ngoài một lượt, đừng nói dã thú, đến động vật nhỏ cũng chẳng có con nào.
Mấy người khác kinh hồn táng đảm mà ngủ lều trại, hai người họ ngủ trong
căn nhà lớn, có giường có túi ngủ, buổi sáng còn có hải sản ăn.
Sáng sớm họ đã bị nhân viên công tác đánh thức, rửa mặt xong bằng đồ vệ sinh được chuẩn bị bởi tạp vụ ở hiện trường, chuyên viên trang điểm của tổ
chương trình lại trang điểm lần nữa cho hai người, xong xuôi họ còn phải đến chỗ mấy khách mời khác trang điểm cho bên đó.
Rốt cuộc khi lên hình vẫn cần phải có hình tượng.
Thẩm Tuyển Ý đeo túi của mình lên, vác khẩu súng chẳng còn tác dụng nào của
mình, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đẩy cửa ra ngoài: “Đi, xuất phát tìm thuyền thôi! Nhất định phải đưa người anh em của anh sống sót
rời khỏi đây!”
Ngày ghi hình hôm sau chính thức bắt đầu.
Không khí và phong cảnh trên đảo rất tốt, Thịnh Kiều cũng không vội vàng, đi
dạo chậm rì rì, Thẩm Tuyển Ý còn phải thúc giục cô mau mau đi tìm
thuyền. Thúc giục mấy lần Thịnh Kiều vẫn mang dáng vẻ thản nhiên không
nóng nảy, Thẩm Tuyển Ý đột nhiên cảm động nói: “Người anh em, anh biết
em thật ra muốn ở lại chung với anh. Anh hiểu rõ tâm ý của em rồi, không cầu cùng sinh, nhưng mong cùng tử!”
Sau đó Thịnh Kiều liền bắt đầu nỗ lực tìm thuyền!
Trong lúc đi họ gặp được một ít bẫy rập nhỏ và trạm kiểm soát mà tổ chương
trình thiết lập, đều vượt qua một cách thuận lợi. Gần tới giờ ăn trưa,
hai người đều hơi đói, nhưng thức ăn trong túi chẳng còn bao nhiêu.
Thịnh Kiều nghĩ thầm, cứ kiên nhẫn mà nhịn vậy, dù sao chỉ còn mấy tiếng nữa là kết thúc ghi hình.
Sau đó cô liền thấy Thẩm Tuyển Ý đeo máy ảnh lên lưng, móc trong túi ra hai túi bánh
mì, một túi bánh quy, một hộp hải sản, lén lút đưa qua.
Thịnh Kiều hỏi: “Từ đâu ra?”
Thẩm Tuyển Ý: “Buổi sáng nhân lúc đạo diễn không chú ý, anh thó ở chỗ họ đấy.”
Tổ đạo diễn thu hết màn này vào đáy mắt: “…………”
Chúng tôi cung cấp cho hai anh chị chỗ dừng chân và bữa sáng, anh chẳng những không biết cảm ơn, còn trộm đồ của chúng tôi!
Chỉ có đồ ăn không có nước, gặm hai miếng bánh mì cô đã thấy hơi bứ cổ,
Thịnh Kiều nhìn một vòng, nói: “Tôi lại đâm rớt hai trái dừa xuống nhé.”
Vì thế hai người lại bắt đầu đâm vào cây dừa, vừa mới đâm rớt một trái,
Thẩm Tuyển Ý đang vọt mạnh bỗng phanh gấp một cái, hô to: “Người anh em! Em bốc khói rồi! Mau nằm sấp xuống!”
Thịnh Kiều còn chưa phản ứng được bốc khói là có ý tứ gì, nhưng thấy Thẩm
Tuyển Ý bỗng nằm xoài xuống đất, cô cũng bèn làm theo, sau đó cô liền
thấy bộ cảm ứng trên mũ mình tỏa ra làn khói xanh lục.
Bị đánh lén!
Thẩm Tuyển Ý quỳ rạp trên mặt đất làm ám hiệu với cô, ý bảo là trườn qua
đây, hội hợp trước đã, trốn trong bụi cỏ bên cạnh đi. Thịnh Kiều vội
vươn tay nhấc chân bò về phía kia, Thẩm Tuyển Ý cũng đang bò, vừa bò vừa ôm trái dừa hồi nãy đâm rụng được.
Đang cố gắng bò, hệ thống nhắc nhở trong tai nghe: “Phần lưng người chơi đã trúng đạn, áo chống đạn mất hiệu lực.”
Đệch, nếu không có áo chống đạn, chắc giờ mình đã bốc khói đỏ rồi.
Hai người nhanh chóng bò đến phía sau bụi cỏ, mỗi người dựa lưng vào một
thân cây để núp. Thịnh Kiều ôm súng nhìn ngắm tứ phương, thấy có bóng
người mờ mờ ở chỗ cây cối đằng xa, nhưng mục tiêu không rõ ràng, cô cũng không dám tùy tiện nổ súng lãng phí đạn.
Thẩm Tuyển Ý ôm cây súng rỗng ở kia phẫn nộ gào lên: “Phương Chỉ! Chị là đồ
lừa đảo không lương tâm! Đã bảo liên minh với em, mà quay đầu lại đã nã
em một phát, về sau em không bao giờ tin cái trò lừa đảo của chị nữa!”
Cách đó không xa truyền đến khẩu âm Đài Loan của Phương Chỉ: “Không liên
quan đến chị nhá! Là Tằng Minh đánh chứ! Hơn nữa chị với anh ấy kết minh trước, về sau chú mới xuất hiện! Chú chưa từng nghe câu kẻ đến sau đều
là kẻ có lỗi sao?”
Thẩm Tuyển Ý: “Em chỉ đến chậm hai bước, sao lỗi lầm lại tại em? Chị nói thế có còn là tiếng người không?!”
Phương Chỉ: “Lần này chị xin lỗi chú thật lòng, lần sau chị sẽ bồi thường cho chú!”
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, lặng lẽ nói: “Người anh em, mau, anh hấp dẫn lực chú ý của họ, em tìm cơ hội nổ súng đi!”
Sau đó lại ngẩng đầu hô to: “Không có lần sau đâu! Chị đã vào sổ đen của em vĩnh viễn! Về sau em chỉ tin tưởng người anh em của em thôi!”
Giọng Tằng Minh từ nơi xa bay tới: “Tiểu Kiều, lại đây kết minh với chúng anh đi. Em đi theo Tuyển Ý cũng vô dụng thôi, nó hết đạn rồi, chỉ là cái bị thịt để bị bắn thôi.”
Thẩm Tuyển Ý phẫn nộ hô to: “Không được cạy góc tường người anh em của em! Người anh em của em là của em! Của mình em thôi!”
Thịnh Kiều trước kia cũng chưa từng chơi CS hàng real, cũng không biết mình
ngắm bắn có chuẩn không, thừa dịp họ đang cà khịa lẫn nhau, cô vẫn luôn
ghìm súng ngắm bắn, cuối cùng tập trung lại, rốt cuộc bắn phát súng đầu
tiên.
(CS: game Counter Strike. Đây là trò chơi bắn súng ở góc nhìn của người thứ nhất – first person shooter)
Thẩm Tuyển Ý lo lắng hỏi: “Có trúng không?!”
Thịnh Kiều mờ mịt: “Tôi cũng không rõ nữa.”
Sau đó họ liền nghe thấy Phương Chỉ hô to: “Trời ơi Tằng Minh, anh chết rồi, anh bốc khói đỏ rồi!”
Đôi mắt Thẩm Tuyển Ý trợn tròn, mừng như điên nói: “Vờ lờ người anh em, em
ngắm bắn chuẩn vãi! Một viên đạn tiêu diệt một kẻ thù!”
Bản thân Thịnh Kiều cũng không dám tin, mãi đến khi hệ thống tuyên bố trong tai nghe là Tằng Minh đã chết bị loại thì cô mới hơi vừa mừng vừa sợ,
chẳng ngờ mình còn có thiên phú này nữa.
Còn chưa vui vẻ xong, cô lại nghe thấy Phương Chỉ thét một tiếng chói tai:
“A a a sao tui cũng bốc khói rồi! Sao tui cũng chết thế này? Tiểu Kiều,
em quá độc ác!”
Thịnh Kiều: “???”
Em có nổ súng đâu!
Tai nghe nhắc nhở, Phương Chỉ đã chết, bị loại.
Sau một lúc lâu, một giọng nói bình tĩnh truyền tới từ bên cạnh: “Chị Tiểu Kiều, anh Tuyển Ý, xuất hiện đi.”
Lại còn là Kỷ Gia Hữu!
Không biết cậu sờ lần thế nào đi đến đây được, mũ quân đội nghiêng nghiêng
sùm sụp trên đầu, cậu nhai kẹo cao su, giơ khẩu súng lên trời, vừa đẹp
trai vừa muốn mạng người.
Thịnh Kiều: “Cho nên vừa nãy không phải mình bắn trúng à?”
Hệ thống: “Viên đạn đầu tiên của người chơi bắn trúng cây dừa.”
Hay lắm.
Cô bò dậy từ mặt đất chạy tới ôm Kỷ Gia Hữu một cái thật chặt, “Tiểu Gia! Em xịn lắm!”
Đúng là không hổ là ông trùm chơi game nhỉ? Online offline đều cực kì trâu bò, ngắm bắn chuẩn vê lù!
Kỷ Gia Hữu bị cô ôm chầm một lúc, còn hơi thẹn thùng, giơ tay đỡ đỡ mũ.
Thẩm Tuyển Ý bò dậy từ trên mặt đất, trong lòng ngực vẫn còn ôm trái dừa kia.
Ba người quyết định ăn trưa trước đã.
Họ lại đụng rớt một quả dừa, dùng búa và đinh cạy ra, mỗi người ôm một
trái dừa vừa uống vừa gặm bánh mì, như thể tới đây du xuân vậy.
Thẩm Tuyển Ý nói: “Kế tiếp chỉ còn lại Cô Lạc, aizz, làm sao có thể không biết xấu hổ nổ súng đây.”
Thịnh Kiều: “Anh có đạn đâu, anh nhọc lòng nỗi gì?”
Kỷ Gia Hữu: “Trong trò chơi không có tiền bối, chỉ có đồng đội và kẻ thù.”
Thẩm Tuyển Ý nói: “Vậy anh và người anh em của anh phải làm sao bây giờ? Chú sẽ không ăn xong đồ của bọn anh rồi khử bọn anh đấy chứ?”
Kỷ Gia Hữu: “Chúng ta có thể quyết đấu công bằng.”
Thẩm Tuyển Ý: “Anh làm đếch gì có đạn đâu!”
Kỷ Gia Hữu: “……”
Anh chàng buông tiếng thở dài, lại xua xua tay: “Thôi thôi, hai đứa quyết
đấu đi, quyết đấu xong thì bắn anh một phát. Anh không muốn bị đuối chết ngoài biển đâu.”
Ăn xong bữa trưa, ba
người bước lên con đường tìm thuyền. Kỷ Gia Hữu hay chơi CS giả lập, từ
hôm qua đến giờ cơ bản đã lật tung cả đảo này nhìn tình huống, còn mỗi
hai vách đá là chưa tới xem thôi.
Cậu nói: “Tối hôm qua em định trèo lên xem, ai dè có tiếng hổ gầm nên lại thôi.”
Tuy rằng biết đại khái là do tổ chương trình bày trò, nhưng tối lửa tắt đèn cậu vẫn hơi rén, cuối cùng từ bỏ.
Thịnh Kiều nói: “Vậy tí nữa chúng mình đi xem đi.”
Mấy người xuyên qua rừng cây, không được ngủ mấy ăn cũng chẳng bao nhiêu,
nắng lại gắt, họ đều mệt gần chết. Thẩm Tuyển Ý quăng khẩu súng rỗng lên mặt đất, “Anh không đi nổi nữa, nghỉ ngơi một lát.”
Kỷ Gia Hữu nhìn thời gian: “Còn có hơn một tiếng nữa là đến thời hạn 24 giờ rồi.”
Thẩm Tuyển Ý lại kêu lên oai oái, “Cái gì thế này, sao cứng thế?”
Anh chàng xoa mông bò dậy, ngồi xổm trên mặt đất đẩy đám cỏ dại lá khô dưới đất ra, phía dưới lại dần dần lộ ra một tấm bia đá. Mấy người tò mò thò lại gần thì thấy, đệt, lại còn là một bia mộ.
Mặt trên còn khắc ngày sinh năm mất.
Thịnh Kiều hoảng sợ, cô cứ thấy mấy thứ liên quan đến bia mộ là hãi rồi, bèn
lui về phía sau mấy bước: “Anh thảm rồi, lại còn đặt mông ngồi trúng bia mộ của người ta.”
Thẩm Tuyển Ý vội chắp
tay vào nhau, liên tục bái: “Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi, con không phải cố ý, quấy rầy quấy rầy rồi.”
Kỷ Gia Hữu hơi kỳ quái: “Trên đảo này sao lại có bia mộ được?”
Thẩm Tuyển Ý nói: “Có thể là dân đảo hồi xưa ấy, hoặc là người tới đảo này
xong gặp nạn chẳng hạn? Đi thôi đi thôi, đừng quấy rầy người chết an
giấc ngàn thu.”
Mấy người xoay người định đi, Thịnh Kiều ôm súng, càng nghĩ càng kỳ quái, cô dừng bước chân một
chút, gọi hai người kia: “Từ từ.”
Hai người đều xoay người, cô chỉ chỉ về phía sau: “Quay lại nhìn lần nữa đi.”
Thẩm Tuyển Ý nói: “Không phải em sợ nhất mấy cái này sao? Còn nhìn cái gì, đừng quấy rầy người ta.”
Thịnh Kiều nói: “Em có một ý tưởng, quay lại xác nhận một chút.”
Tổ đạo diễn: “………………”
Lại tới nữa lại tới nữa rồi, cô ta lại có ý tưởng rồi.
Tuy rằng cô nói vậy nhưng vẫn hơi sợ, nói với Kỷ Gia Hữu: “Tiểu Gia, em
ngắm nghía lại đi, trên mặt bia khắc ngày sinh năm mất thế nào?”
Kỷ Gia Hữu gật gật đầu, trở về đẩy lá khô ra, mộ bia lộ ra, cậu nói: “Là 1634——1704.”
“Tên là gì?”
Kỷ Gia Hữu lại cẩn thận xem: “À…… Là tên tiếng Anh, tên là C……CDGM.”
Thịnh Kiều nhìn về phía máy quay: “Tổ đạo diễn làm ăn để tâm tí được không? Người ở thế kỉ 16 có tên như thế này được à?”
Thẩm Tuyển Ý nói: “Tên này thì làm sao?”
Thịnh Kiều: “Là mấy chữ cái đầu của “Chạy để giữ mạng” đấy.”
Tổ chương trình: “………………”
Thẩm Tuyển Ý: “………………”
Kỷ Gia Hữu: “………………”
Xác định đây là bia mộ giả, cô rốt cuộc đi qua, ngón tay phất qua chuỗi số
trên tấm bia, mở miệng nói: “1634——1704, không tượng trưng cho năm sinh
năm mất, chắc là thời gian thuyền tới đấy? 16:34 đến 17:04, từ 4 giờ 34
phút chiều đến 5 giờ 4 phút, nửa giờ, thuyền sẽ đến đón người phải
không?”
Cô nhìn thời gian, bây giờ đã là bốn giờ.
Cô ngẫm nghĩ, lại hỏi Kỷ Gia Hữu: “Tối hôm qua em nghe thấy tiếng hổ gầm ở chân núi đúng không?”
Kỷ Gia Hữu gật đầu.
Cô nói: “Không phải sói hú, không phải sư tử gào mà là tiếng hổ gầm, là vì sao? Là bởi vì Trung Quốc có câu tục ngữ, ‘Biết trong núi có hổ nhưng
vẫn hướng núi hổ mà đi’ đúng không?”
Cô
chỉ chỉ về phía ngọn núi kia: “Cho nên, có phải là có thể phỏng đoán là
từ bốn giờ rưỡi đến 5 giờ hơn, thuyền sẽ xuất hiện ở sau lưng ngọn núi
hổ kia không?”
Tổ đạo diễn: “………………”
Một đứa là bug hành động, một đứng là bug chỉ số thông minh, thử hỏi họ còn quay cái chương trình này nổi nữa không?
Thẩm Tuyển Ý hưng phấn nhặt khẩu súng lên: “Đi đi đi, còn chờ cái gì nữa!”
Thời gian không còn nhiều lắm, ba người lập tức xuất phát. Lúc đi vào chân
núi, quả nhiên có từng trận tiếng hổ gầm, giống thật miễn bàn. Càng như
vậy, mấy người càng chắc chắn trên núi có vấn đề, không nói hai lời liền trèo lên phía trên.
Chờ họ sức cùng lực
kiệt mà lên tới đỉnh núi, đứng ở bên vách núi nhìn xuống, quả nhiên có
một con thuyền đậu ở vịnh, đang chờ họ xuống núi.
Thẩm Tuyển Ý hưng phấn cực kì, nắm vai Thịnh Kiều lắc như điên: “Người anh
em! Em trâu bò quá! Mau, em mau quyết đấu với Tiểu Gia, thắng rồi lên
thuyền đi!”
Thịnh Kiều và Kỷ Gia Hữu liếc nhau.
Thế này quyết đấu kiểu con mẹ gì đây? Cầm súng nổ vào đầu nhau à?
Thẩm Tuyển Ý đột nhiên nói: “Hay là thôi súng siếc đi, mình chuyển qua
phương pháp hòa bình hơn. Hai đứa đứng đối mặt với nhau, đứa nào cười
trước đứa đó thua, thế nào?”
Kỷ Gia Hữu nói: “Cũng được ạ.”
Thịnh Kiều: “……”
Sau đó hai người liền bắt đầu mặt đối mặt trừng mắt nhìn nhau.
Thịnh Kiều vốn dĩ định cười trước, để Kỷ Gia Hữu thắng luôn. Nhưng cô lại
nghĩ đến cậu bé kiên trì tuân thủ nguyên tắc và trái tim hiếu thắng của
thiếu niên, nếu mình cố ý thua, chắc cậu bé thắng cũng không vui.
Vì thế cô cố gắng giữ vẻ mặt lạnh, nghiêm túc thi đấu.
Thẩm Tuyển Ý ở bên cạnh ngó trái ngó phải, sau đó đi đến phía sau Thịnh Kiều, đột nhiên làm mắt lác.
Kỷ Gia Hữu không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.
Thịnh Kiều: “……”
Thẩm Tuyển Ý làm mặt hối lỗi nói: “Tiểu Gia, anh xin lỗi nhá, anh đã hứa hẹn nhất định phải đưa người anh em của anh lên thuyền rồi.”
Kỷ Gia Hữu nói: “Không sao đâu ạ, thời gian địa điểm đều do chị Tiểu Kiều phỏng đoán được mà, cũng nên để chị ấy đi ạ.”
Dứt lời, cậu ngắm miệng súng vào chính mình, nòng súng nổ một tiếng, mũ tức khắc toát ra làn khói màu đỏ, hệ thống tuyên bố Kỷ Gia Hữu đã chết bị
loại.
Thẩm Tuyển Ý nghiêm túc vỗ vỗ vai Thịnh Kiều: “Đi thôi, người anh em, anh tiễn em nốt đoạn đường cuối này.”
Hai người tìm được đường xuống núi, đi thẳng tới nơi thuyền đỗ ngoài vịnh.
Đầu thuyền có người đứng, múa may một lá cờ đỏ nhỏ, hô lên: “Còn 5 phút
nữa thuyền sẽ xuất bến, chỉ có một người có thể lên đây.”
Thẩm Tuyển Ý dang đôi tay: “Đến đây đi người anh em! Bắn anh đê! Giẫm lên
thân xác của anh, đi tới bến nước bên kia của cuộc đời!”
Thịnh Kiều: “…… Tôi cảm thấy anh chết đuối vẫn được hơn ấy.”
Dứt lời, cô xoay người đi về phía thuyền.
Thẩm Tuyển Ý phất tay với cô, “Người anh em, đừng quên, ngày này hằng năm, kính cho anh một chén rượu!”
Thịnh Kiều cũng không quay đầu lại vẫy vẫy tay về phía sau.
Anh chàng thở than, nhìn khẩu súng vẫn nằm trong ngực mình, “Chúng ta cùng
nhau tiễn đưa người anh em nào.” Anh chàng ghìm súng về phía trước, nã
một phát đạn, mồm còn tự lồng tiếng: “Đoàng, pằng pằng pằng.”
Mũ của Thịnh Kiều bốc lên khói đỏ.
Hệ thống lạnh như băng nhắc nhở: “Thịnh Kiều đã chết, bị loại.”
Thịnh Kiều: “???”
Thẩm Tuyển Ý: “……”
“Anh là cái đồ tiểu nhân âm hiểm!!!”
“Không phải dzị đâu người anh em em nghe anh giải thích đi!! Anh cũng không biết anh còn một viên đạn mà!!!”
Nhân viên công tác: “Còn hai phút cuối cho tới lúc thuyền đi.”
Thịnh Kiều quăng khẩu súng lên mặt đất, phẫn nộ chỉ vào thuyền: “Cút lên thuyền cho tôi!”
Thẩm Tuyển Ý: “Huhuhu người anh em, anh không đi, anh chết chung với em ở đây để chứng minh tấm lòng trong sạch.”
Thịnh Kiều: “Anh có đi không? Anh không đi ông đây đánh chết anh!”
Cô tức giận gần chết, nhặt súng ném qua, Thẩm Tuyển Ý nhảy dựng về đằng
sau né tránh, nhân viên công tác đã bắt đầu đếm ngược đến thời khắc
thuyền đi. Thịnh Kiều tức giận đến mức dậm chân: “Nhanh lên thuyền đi!
Không thể để cả đội bị diệt khiến tổ đạo diễn thắng được!”
Thẩm Tuyển Ý: “Éc.”
Anh chàng vừa kêu éc éc vừa trèo lên trên thuyền.
Thuyền chậm rãi ra khơi, anh chàng đứng ở đầu thuyền, oán thán phất tay với
cô: “Người anh em! Ngày này hằng năm, anh sẽ không quên kính cho em một
chén rượu, em thích uống rượu gì, anh nhất định sẽ tìm cho em!”