Vương Nhất Bác về nhà cũng là lúc 9 giờ tối, cái ngày mà gọi được nghỉ thì hắn phải đến công ty.
Công việc chất chồng như núi, làm cả ngày cũng không hết việc, làm hắn phải bỏ bảo bối nhỏ ở nhà một mình, hôm nay hứa sẽ về sớm với cậu vậy mà lại về trễ, dù sao đối với hắn giờ này cũng còn rất sớm.
Khi trước, lúc Vương Nhất Bác chưa cùng Tiêu Chiến xác định yêu đương, hắn thường đi sớm về khuya, có khi tăng ca đến sáng, lúc ấy hắn không cần biết ngày hay đêm cứ cấm đầu vào làm việc, đến sức khỏe cũng chẳng buồn quan tâm đến.
Chỉ là hiện tại, khi có Tiêu Chiến ở cạnh rồi, hắn đành gác lại công việc mà ở cạnh cậu, cũng không gọi là nhiều nhưng so với trước kia cũng tiến bộ lắm rồi.
Vương Nhất Bác nhìn xung quanh, tìm kiếm một bóng dáng bé nhỏ như mọi ngày quấn quýt lấy chân hắn, mà hôm nay sao lại im lặng như thế, có khi nào cậu giận hắn rồi không, hoặc chờ hắn lâu quá nên ngủ rồi.
Vương Nhất Bác nhìn trên bàn ăn, toàn là món hắn thích, vẫn còn nguyên vẹn dường như chưa động đũa đến bao giờ, ngó nhìn lại thấy cục bông nhỏ của hắn ngủ gục trên bàn, hắn thấy trong lòng xót xa vô cùng, chắc là đợi hắn về cùng ăn cơm nên mới ngủ quên đây mà.
Vốn định đưa tay bế thỏ nhỏ lên phòng ngủ, nhưng vừa chạm vào Tiêu Chiến đã mở mắt nhìn hắn, hai tay nhỏ bé dụi mắt trông đáng yêu vô cùng, Vương Nhất Bác nhìn mà đứng hình vài giây, mềm nhũn cả ra.
" Nhất Bác ! Anh về rồi?"
Tiêu Chiến đưa hai tay ôm ngang cổ hắn, dụi đầu vào lồng ngực hắn làm nũng, cậu chờ hắn từ chiều đến giờ, liên tục mấy tiếng đồng hồ rồi, mà hắn vẫn chưa về, nên cậu ngủ quên mất tiêu.
Đáng lễ, Tiêu Chiến định điện thoại hỏi hắn, nhưng cậu rất biết suy nghĩ, vì sợ hắn đang bận họp gì đó, cậu sợ phải làm phiền hắn nên đành thôi.
" Sao không lên phòng ngủ, em nằm đây lỡ cảm lạnh thì sao?"
Vương Nhất Bác hôn vào trán cậu, thơm lên mái tóc đen óng mượt đấy vài cái, hắn say mê đứa trẻ này không khác gì một liều thuốc phiện, nếu không phải sợ cậu đến công ty sẽ bị kẻ khác dòm ngó, thì hắn đã đem cậu theo bên mình rồi.
Có đôi lúc, Vương Nhất Bác hắn có một ý nghĩ điên rồ là muốn biến cậu thành vật nhỏ, nhét vào túi áo của hắn, để hắn hảo hảo yêu thương, chiều chuộng, chăm sóc cậu, một bước cũng không tách rời.
Thế nhưng, ý nghĩ này quá mức điên rồ, hắn không thể ích kỷ như vậy được. Yêu chính là bằng cả trái tim, chính vì thế hắn luôn coi trọng cậu, xem cậu là tâm can bảo bối của lòng hắn.
" Em đợi anh về dùng cơm, nhưng đợi mãi mà không thấy anh, nên em ngủ quên lúc nào không hay "
Tiêu Chiến ngước mắt nhìn hắn, cậu chỉ đơn giản là muốn đợi hắn về dùng một bữa cơm, rồi sau đó đợi lâu quá mà ngủ mất tiêu, đến khi hắn bước vào nhà cậu còn không hay biết gì.
" Lần sau đừng như vậy nữa, không tốt cho sức khỏe của em đâu "
Vương Nhất Bác trong lòng rất vui vì cậu chờ hắn về, nhưng hắn còn rất nhiều việc cần phải giải quyết, không phải lúc nào cũng có thời gian ở cạnh chăm sóc cậu được, ví như mỗi lần Tiêu Chiến bệnh hắn rất lo, nên hắn hạn chế hết mức có thể về vấn đề này.
" Nhưng không có anh bên cạnh, em ăn cơm không ngon "
Biết làm sao được, khi từng hơi ấm trên người Vương Nhất Bác cậu đã vô cùng quen thuộc mà không thể tách rời được, chỉ cần xa nhau mỗi phút mỗi giây đã nhớ biết dường nào, nói chi là cả một ngày trời không thấy mặt mũi nhau.
" Được rồi. Anh sẽ cố gắng hằng ngày về nhà ăn cơm với em nhé !"
" Vâng "
Tiêu Chiến nghe hắn vô cùng vui mừng, dù biết không thể gọi là thường xuyên nhưng có còn hơn không.
" Để em hâm nóng thức ăn lại, chúng ta cùng ăn "
Tiêu Chiến hớn hở bưng thức ăn đem đi hâm nóng lại, tất cả món này đều do cậu đặc biệt nấu cho hắn.
Bây giờ người làm trong nhà đã ngủ hết, chỉ còn mỗi cậu và hắn cùng dùng bữa, không khí cũng có chút lãng mạn rồi đi.
Bữa ăn cứ thế mà kết thúc, Tiêu Chiến dọn dẹp xong cũng chạy lên phòng cùng hắn, Vương Nhất Bác vẫn miệt mài với đống hồ sơ, đến khi cậu chạy lại ôm hắn thì hắn liền bỏ qua một bên, toàn tâm ôm lấy cậu.
Vương Nhất Bác bế cậu lên giường, cả hai cùng ôm chặt lấy nhau, Tiêu Chiến vừa lấy tay chọt chọt má sữa của hắn, vừa hỏi.