Tiêu Chiến chính là kiểu người vì quá khứ mà tạo nên vỏ bọc cho bản thân.
Một vết thương vô cùng sâu mà y vẫn luôn chế giấu.
Nhưng giờ đây, vì lời tỏ tình của Nhất Bác, mà bắt đầu nứt ra, một lần nữa...chảy máu.
Tiêu Chiến vạn lần không ngờ Nhất Bác lại thích mình. Y rất thích cậu, vô cùng thích. Thế nhưng y biến bản thân mình là kẻ như thế nào, y chưa từng mong mình sẽ được đáp lại.
Đó ước vọng quá xa vời.
Nhưng giờ đây, cậu lại đứng trước mặt y, nói rằng "Em thích anh". Y thật sự vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến mức muốn bật khóc.
Tuy nhiên, chữ "thích" của cậu thật sự là thích chứ?
- Em thật sự thích anh chứ? Hay chỉ đơn giản là sự rung động nhất thời?
Im lặng.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, mãi đến một lúc sau, có một nữ sinh chạy tới, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này:
- Thầy Tiêu, bạn học Vương, hiệu trưởng đang làm lễ bế mạc, kêu tất cả mọi người qua đó kìa.
Lưu Hải Khoan! Lần đầu tiên y nghĩ hắn thật tốt.
Y nở nụ cười đáp lại:
- Được, 2 chúng tôi qua ngay.
Đợi nữ sinh đi khuất, y mới quay qua nói với Nhất Bác:
- Đi thôi. Em còn đứng ngay ra đó làm gì.
- Không rõ.- Nhất Bác bỗng nói một câu không ra đầu ra đuôi gì cả.
- Hả???
Cậu chầm chậm lặp lại lần nữa:
- Câu hỏi của anh khi nãy. Em cũng không rõ.
Cái gì?!?
Câu trả lời của Nhất Bác thành công chọc giận Tiêu Chiến.
- Nếu cậu đã không rõ tại sao còn tỏ tình với tôi?!?- Cậu không sợ tương lai mình bị hủy hoại bởi chính y ư?
Vế sau, y chỉ có thể hỏi trong lòng mà thôi. Ngoại trừ tức giận còn lẫn đâu đó một nỗi đau.
Không rõ? Cậu chỉ muốn chơi đùa với y thôi ư? Hay là khao khát thân thể của y?
Tiêu Chiến cuối cùng không chờ nổi câu trả lời liền quay mặt bỏ đi.
Đi được nửa đường, y liền ngồi sụp xuống. Tim đau đến mức y không thể thở nổi.
Y bỗng ngửa mặt, cười to:
- Hahahaha.
Ngu ngốc, rốt cuộc mày là ai mà lại đòi được người khác yêu thương chứ? Thích? Cái cơ thể bẩn thỉu này ư?
- Cậu sao thế?
Tiêu Chiến quay sang nhìn.
Là Bành Sở Việt.
Trong một khoảnh khắc, y đã hi vọng Nhất Bác sẽ đuổi theo y.
Cậu chưa từng yêu nên cũng không hiểu thích là như thế nào, rung động nhất thời ra sao. Cậu chỉ biết rằng mình muốn Tiêu Chiến. Muốn y là của riêng cậu. Cậu không thích nhìn thấy y ở bên kẻ khác, cũng không thích y cười với kẻ khác.
Y là của cậu.
Đến lúc Nhất Bác nhận ra, Tiêu Chiến đã chạy đi mất. Cậu vội vàng đuổi theo y.
Thế nhưng tìm mãi lại không thấy. Gọi điện thì tắt máy, nhắn tin cũng chẳng trả lời.
Khi nãy đứng ở trên kia phát biểu, hắn đã thấy y rời đi với một đồng nghiệp nào đó rồi.
Nhất Bác trầm mặc. Một lúc sau, cậu mới lên tiếng:
- Mặc kệ y có đi đâu, em vĩnh viễn sẽ tìm y.- Ánh mắt ấy vô cùng kiên định- Vì thế đừng bảo em đừng tìm y.
- Em...
- Em thích y.
Hải Khoan nhíu mày.
- Em có biết cậu ta là loại người gì không?- Hắn không phải là kì thị y, chỉ là hắn không muốn đứa trẻ ngây thơ này phải chịu tổn thương.
- Biết.
- Em vẫn thích ư?
- Vâng.
Hải Khoan thở dài. Cậu đã thế, hắn cũng hết cách.
- Đừng để bản thân tổn thương.
_________________________________________________
Tiêu Chiến mở mắt, quơ tay lấy điện thoại xem giờ.
1h sáng.
Hôm qua, y đã dụ dỗ đồng nghiệp của mình lên giường suốt nguyên một đêm. Sở Việt là trai tân đối với mị hoặc của y căn bản là không có sức chống cự. Hai người hì hục suốt cả một đêm nhưng y vẫn không có bất kì kɦoáı ƈảʍ nào, đầu óc y hoàn toàn trống rỗng.
Tiêu Chiến đứng dậy, bước vào nhà tắm tẩy rửa thân thể.
Y muốn tẩy sạch thân thể đầy bẩn thỉu, muốn tẩy hết tất cả. Như vậy, có phải y sẽ xứng đáng với cậu hơn một chút không?
Đến lúc nhận ra, Tiêu Chiến đã tẩy rách cả một mảng da, bắt đầu ướm máu. Y mở vòi sen. Những giọt nước từ vòi sen chảy xuống hòa với dòng nước đang tuôn ra từ gương mặt y.
Tắm xong, y cũng chẳng lưu luyến gì, mặc đồ xong liền bỏ đi. Xuống lễ tân thanh toán, y cũng không vội, rảo bước đi dạo.
Mở điện thoại lên, số cuộc gọi và tin nhắn khiến y hoảng hồn.
118 cuộc gọi, 93 tin nhắn. Và...
...toàn bộ đều là cái tên Vương Nhất Bác.
Tay y run run, nhấn mở từng tin nhắn.
"Chiến ca, anh đang ở đâu vậy?"
"Chiến ca, sao anh không bắt máy?"
"Chiến ca, anh có chuyện gì sao?"
"Chiến ca, đừng giận"
"Chiến ca, em sai rồi"
"Chiến ca, gặp nhau rồi em sẽ nói rõ cho anh nghe nhé?"
"Chiến ca, em tìm không thấy anh"
...
"Chiến ca, em nhớ anh."
Có một tin nhắn duy nhất của Lưu Hải Khoan: "Đừng làm em ấy tổn thương."
Đọc đến đây, cả thân thể y chợt run rẩy.
- Ngốc, ai bảo cậu tìm tôi chứ?- Y không xứng đáng để cậu làm vậy.
- Em không có ngốc.
- Hả?
Y nghe lầm phải không? Đây rõ ràng là nhà y, tại sao lại có thể nghe thấy tiếng của Nhất Bác cơ chứ? Y bị ảo tưởng sao?
Như đọc được cảm xúc trên khuôn mặt của Tiêu Chiến, Nhất Bác cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng ôm anh vào lòng: