Tiêu Chiến chẳng thèm quan tâm Nhất Bác nữa, ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường.
Thế là y lại suy nghĩ vẩn vơ.
Y thật không xứng đáng. Thứ tình cảm của cậu quá thuần khiết, y sợ mình sẽ làm vẩn đục nó.
Y quá dơ bẩn để có thể tiếp nhận một thứ xinh đẹp như vậy.
Y...không xứng....
- Anh lại nghĩ gì nữa đấy?- Giọng nói trầm thấp quen thuộc cắt đứt những dòng suy nghĩ của y.
Hơi nóng phả vào tai, y giật mình che tai lùi lại.
- Em,em,em,em, làm gì vậy? Sao,sao,sao, em vào được?
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Tiêu Chiến, Nhất Bác khẽ cười. Cậu giơ chùm chìa khóa trên tay lên, lắc qua lắc lại trước mặt y, nói một giọng vô cùng thiếu đòn:
- Em-là-chủ.
Đoàng!!!!
Nhìn chùm chìa khóa, Tiêu Chiến khóc không ra nước mắt.
Đồ ngu này, ai biểu mày hôm qua chui đầu vô hang sói chứ!!!!!
Như đoán được Tiêu Chiến nghĩ gì, Nhất Bác tiến lại gần, nói:
- Hối hận rồi? Nhưng...
Tay cậu thừa lúc y không phòng bị mà tiến vào trong, xoa nhẹ vùng eo mẫn cảm của y.
-...hối hận cũng đã muộn rồi...- Nói xong, Nhất Bác hôn xuống đôi môi mềm mại của y. Tiêu Chiến nhất quyết không chịu đầu thua, ngậm chặt miệng lạ. Nhưng rồi dưới sự khiêu khích của cậu y cũng đành phải đầu hàng, ngoan ngoãn dâng lên đôi môi, mặc cho cậu dày xéo.
Cuối cùng hai người lại lăn lộn đến chiều muộn, thức ăn để trên bàn cũng đã nguội lạnh từ lúc nào, chỉ có lại tiếng thở dốc đầy ám muội vang lên từ căn phòng.
Sau đó, Tiêu Chiến thề rằng sẽ không tin tưởng tên mặt cún con lòng dạ chó sói này nữa.
________
- Chiến ca ơi ~
- Em đừng làm phiền anh nữa. Anh đang chấm bài cho học sinh.- Tiêu Chiến gian nan thoát khỏi vòng tay đang ghì chặt lấy y.
Từ sau khi hai người làm "chuyện đó", y phát hiện Nhất Bác vốn không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài, ngược lại còn rất dính người, vô cùng thích làm nũng. Đến trường mỗi ngày đều ghé qua phòng vẽ, ôm ôm hôn hôn y vài cái mới chịu được. Trong lớp học thì liên tục gửi tin nhắn làm phiền y, về đến nhà là bắt y gọi điện nói chuyện với cậu cả buổi.
Vô cùng dính người.
Bất quá, Tiêu Chiến cũng không ghét lắm.
- Giáng sinh tới anh rảnh không?
- Bận lắm.
- Đừng có nói dối. Anh thì có lúc nào mà bận chứ.
-...
Tiêu Chiến giận á. Biết rõ rồi thì hỏi làm cái chi nữa!
Y mặc kệ Nhất Bác, để cậu tự chơi một mình, còn bản thân lại tiếp tục chấm bài.
Nhất Bác nhìn vẻ mặt của y thì không khỏi cười thầm.
Đáng yêu quá đi.
Nhất Bác một lần nữa vòng tay qua eo Tiêu Chiến, ôm trọn lấy y.
- Em biết là anh rảnh nhưng anh có chịu đi chơi với em không đây?
Âm thanh trầm bổng nhẹ nhàng thì thầm vào tai y, mang theo một luồng nhiệt khó tránh khỏi khiến cả người Tiêu Chiến mềm nhũn.
- Đi chơi với em nhé?
- Nha anh?
- Đừng bỏ em lại nhé?
Nhất Bác cứ liên tục phả hơi nóng vào tai y khiến cả thân thể y ngứa ngáy vô cùng. Tiêu Chiến chỉ đành vội vàng đồng ý:
- Được được. Em nói gì cũng được hết á. Vậy nên bỏ anh ra đi.- Tiêu Chiến sợ nếu Nhất Bác còn tiếp tục, y sẽ không kìm được mà cương lên mất.
Nhất Bác sớm đã quen thuộc với thân thể của y, thế nào lại không biết rõ. Cậu không những không thả ra, mà ngược lại, đôi bàn tay bắt đầu không an phận mà chui vào bên trong lớp áo sơ mi, nhẹ nhàng xoa nắn vùng eo mẫn cảm.
- Ca ca. Anh thích em gọi như vậy sao?
- Ưʍ...
- Ca ca. Đệ đệ yêu anh.
Từng âm thanh, từng động tác đều khiến Tiêu Chiến mê mẩn. Đến lúc nhận ra thì y đã càng ngày càng lún sâu vào mối quan hệ này mất rồi. Chỉ cần Nhất Bác gọi vài tiếng, chạm nhẹ vài cái, y liền không thể kìm được mà cương lên, phía sau cũng liên tục mấp máy, đòi ăn không ngừng nghỉ.
- Đừng....ha..
- Ngoan nào. Để đệ đệ yêu thương ca ca nhé?
Bàn tay cậu cũng tự lúc nào đã di chuyển đến bờ mông căng mịn của y, nhẹ nhàng xoa bóp, lâu lâu lại đánh khẽ một cái, khiến Tiêu Chiến không khỏi kêu lên.
- Ưʍ..Em đừng đánh...Ha...
Nhưng ngay lúc mà Tiêu Chiến gần như đã hoàn toàn chìm đắm thì Nhất Bác bỗng dừng lại:
- Được rồi. Dừng thôi nào.
Tiêu Chiến vẫn chưa thoát khỏi trạng thái động tình, đưa đôi mắt phiếm hồng, ngơ ngác nhìn cậu:
- Hở?
Nhất Bác bị nhìn đến tâm can rục rịch, suy nghĩ duy nhất đó chính là phải đè y xuống, hung hăng thao y. Nhưng cậu lại nhanh chóng nhịn xuống. Ăn là phải biết để dành như thế mới có lâu để mà ăn.p00
Nhất Bác cúi đầu, thì thầm vào tai y một cách đầy xấu xa :
- Chẳng phải anh muốn dừng.sao? Hay...- Cậu khẽ cười một tiếng -...anh muốn tiếp tục?
Tiêu Chiến nghe xong, ngay lập tức thẹn quá hóa giận, vơ ngay cái gối ở ghế sofa ném vào người Nhất Bác. Ném thẳng cho đến khi cậu rời đi, y mới dừng lại.
Cái đồ xấu xa nhà cậu!!!
Làm như, làm như, y,y thích lắm vậy á!!
Tiêu Chiến nhanh chóng mở điện thoại, dự định đưa số Nhất Bác vào danh sách đen thì bỗng một tin nhắn được gửi đến.
"Giáng sinh nhất định phải đi cùng em. Không cho anh trốn."
Y nhìn tin nhắn, lầu bầu:
- Gì chứ? Đừng tưởng em nói vậy là anh sẽ tha thứ cho em ...
______________________________________
"Alo, mai đại ca về nước sao?"
- Phải.
"Mấy năm nay đâu thấy anh trở lại. Lần này trở về là làm gì đây?"
- Bắt một người.- Nói rồi, chàng trai đó cúp máy, kéo chiếc vali rời đi.
______________________________________
Oa oa oa, Tuyết đã cố gắng lắm òi nha. Nhưng cuối cùng cũng muốn 1 ngày. Mong mn bỏ qua cho tui nha
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!