Những cây thông noel cao cao với ngôi sao vàng rực nơi đỉnh đầu.
Những cửa hàng với đèn neon nhấp nháy đủ màu.
Những chiếc khúc gỗ phủ đầy chocolate thơm ngon được trưng bày trong những tủ kính sang trọng.
Trên đường, từng đôi từng đôi ngọt ngào cùng nhau đi trên phố.
Một buổi tối nhộn nhịp những sắc màu.
Ở đâu đó, dưới tàn cây, một cậu thanh niên im lặng đứng đó.
Cậu mặc một chiếc cổ lọ màu đen, khoác bên ngoài là một chiếc áo bành tô màu xám nhạt. Những gam màu u tối càng tôn thêm đường nét lạnh lùng trên mặt người thanh niên, khiến cả người cậu như tỏa ra một loại khí chất xa cách, khó gần nhưng cũng không kém phần thu hút.
Rất nhiều cô gái đi ngang qua trộm nhìn cậu rồi đỏ mặt chạy đi. Có vài người còn tính lại gần làm quen thế nhưng lại bị vẻ mặt của cậu dọa sợ. Đến một lúc sau, có một cô gái mặc chiếc váy caro nhạt màu, có vẻ là học sinh cấp 2 gần đây, đánh bạo đến làm quen.
- Anh ơi, có thể kết bạn WeChat với em được không ạ?
Cậu thanh niên ngẩng đầu lên, chưa kịp trả lời, thì đã có một giọng nói khác chen vào:
- Không được.
Nữ sinh hoảng loạn nhìn người mới xuất hiện. Không nhìn thì thôi chứ ngay khi nhìn xong, cô nàng lại mặt đỏ tới mang tai.
Người vừa tới không lạnh lùng xa cách mà lại mang vẻ ôn hòa dịu dàng. Khi cười lên lại giống như ánh mặt trời tỏa nắng, khiến người khác cảm thấy rất an tâm.
Thấy người mới tới, thanh niên vừa rồi còn lạnh lùng xa cách nay lại dịu dàng như gió xuân. Cậu mỉm cười hỏi:
- Em tưởng anh sẽ không tới.
Tiêu Chiến liếc xéo cậu.
Cái tên cún con này lúc nào cũng dụ người như vậy. Nếu không phải tại cái bản mặt lạnh đó thì chắc người theo đuổi cậu đã xếp dài mấy con phố rồi.
- Nè em gái, cậu bạn này ngốc lắm, không biết xài Wechat đâu.- Tiêu Chiến cười cười nhìn cô nàng.
- Vâng....vâng ạ...- Cô bé này cũng rất thức thời. Nhìn mấy hành động lơ đãng nhưng đầy ái muội giữa hai người, ngay lập tức đã hiểu ra, vội vàng rút lui.
Nhưng cô nàng chạy được nửa đường thì bỗng quay lại, đến trước mắt Tiêu Chiến.
Cô dúi thứ gì đó vào tay y, đỏ mặt nói:
- Chúc, chúc hai anh hạnh phúc. - Xong rồi liền phóng đi như một cơn gió.
Tiêu Chiến còn đang ngơ ngác nhìn vật mà cô bé dúi vào tay mình. Nhìn một hồi, y chợt bật cười:
- Cô bé dễ thương thiệt đó.
Nhất Bác nghe xong ngay lập tức lạnh mặt, đi tới, giật cái thứ trong tay y ra:
- Ai cho anh nhận đồ của nữ sinh hả?
Thấy cậu như vậy, y càng muốn cười to:
- Haha, em mau xem thử là cái gì kìa.
Nhất Bác nghi hoặc, nhìn thử:
- Cái này là cái gì?
- Là bùa tình duyên, tình duyên đó. Cô bé đó chúc hai đứa mình hạnh phúc. Ngốc thật.
Bùa tình duyên?
Cậu nhìn cái thứ hồng hồng trong tay, nhìn một lát cũng không thấy nó đáng ghét mà thậm chí càng nhìn càng thấy nó thuận mắt.
Cậu im lặng nhét miếng bùa vào bên trong túi áo khoác.
Tiêu Chiến làm sao có thể bỏ qua hành động nhỏ này của Nhất Bác. Y lại bật cười.
Đứa nhỏ này còn dễ thương hơn nữa.
Nhất Bác có chút mất tự nhiên, ho nhẹ vài cái.
- Anh đừng cười nữa.
***
Đợi Tiêu Chiến cười xong, cũng đã là 15 phút sau.
Hai người dắt tay nhau đi dạo giống như một cặp đôi bình thường, tận hưởng đêm Giáng sinh.
Nhất Bác dẫn y đi xem phim, sau đó hai người tìm một nhà hàng để ăn tối.
Đêm nay không hiểu sao, Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến cực kì mê người.
Y không hề làm ra vẻ quyến rũ gì cả, y chỉ ngoan ngoãn nghe theo cậu, để cậu làm gì cậu thích. Vốn thường ngày đã quen thấy một Tiêu Chiến lẳng lơ, ghẹo người, hôm nay thấy y ngoan ngoãn đáng yêu như vậy Nhất Bác có chút không quen.
Bất quá, nhìn bé ngoan Tiêu Chiến như vậy, Nhất Bác thấy rất vui. Cậu cảm giác như y hoàn toàn thuộc về mình, một y như vậy cũng chỉ mình cậu được thấy.
Nhất Bác vô cùng vui vẻ.
- Ở đây gần công viên giải trí đúng không?- Tiêu Chiến chợt hỏi.
- Đúng rồi. Nghe nói ở đó có một cái vòng quay đó.
- Lát nữa ăn xong, mình đi đi.
- Hả?!
Y nháy mắt với cậu một cái:
- Đi trải nghiệm truyền thuyết đô thị với anh.
Cuối cùng, Nhất Bác cũng đồng ý. Hai người dắt tay nhau lên ngồi cái vòng đu quay nhàm chán đó.
- Tiêu Chiến, anh vẫn ổn chứ?
Nhất Bác để ý, từ lúc Tiêu Chiến đặt chân vào khu vui chơi cho tới giờ, y có gì đó rất lạ. Y giống như thể đang hoài niệm một thứ gì đó.
- Hả? À...anh ổn...
- Nếu anh mệt thì phải nói em đó. Đừng có mà giấu em.
- Ừm.
Cả hai lại rơi vào im lặng.
- Nhất Bác nè.
- Hở?
- Em có nghe về truyền thuyết vòng đu quay chưa?
- Truyền thuyết gì cơ?
Tiêu Chiến cười nhẹ:
- Sao cái gì em cũng không biết vậy hả? Ngốc thật đó
Bị nói ngốc cả một buổi tối, Nhất Bác cũng có chút dỗi:
- Mấy cái truyền thuyết này có gì hay ho mà em phải để ý cơ chứ....
- Phụt. Quả nhiên là em mà.
Nhất Bác không để ý tới anh nữa, quay qua ngắm cảnh ngoài cửa.
Tiêu Chiến cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Người ta bảo khi vòng quay này quay đến điểm cao nhất, nếu em tỏ tình với một ai đó thì tình yêu đó nhất định sẽ được chấp nhận và mãi mãi bền lâu.
Nhất Bác mở to mắt nhìn y.
Khi vòng quay lên tới điểm cao nhất, Nhất Bác thấy Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói một câu:
- Anh thích em.
Đúng lúc đó, chùm tia pháo hoa được bắn lên bầu trời, vẽ lên những màu sắc rực rỡ trên nền trời đen tối.
Câu nói của Tiêu Chiến đã hoàn toàn đánh tan mọi phòng thủ trong lòng cậu.
Nhất Bác vồ lên người y, hôn lên đôi môi xinh đẹp kia, ngấu nghiến hết thảy như muốn nuốt hết tất cả vào bụng.
Nhất Bác tình nguyện. Cậu tình nguyện lún sâu vào tình yêu của Tiêu Chiến, cậu tình nguyện nhận hết mọi tổn thương. Cậu nhất định sẽ giữ chặt người này.
Hôn nhau đến tận khi Tiêu Chiến hết không khí, vỗ nhẹ lên lưng Nhất Bác, cậu mới không cam lòng mà bỏ ra.
Lúc này, Nhất Bác tựa như một con sói hoang xổng chuồng. Hơi thở dồn dập, đói khát. Đôi mắt đỏ ngầu dán chặt lên con mồi của mình.
Giờ phút này, cậu chỉ muốn hòa làm một với người trước mặt, chỉ muốn đánh dấu y, muốn từng nơi trên người y nhiễm lấy hương vị của mình.
- Em cũng vậy. Em thật sự rất thích anh.
***
HAPPY NEW YEAR ????????????
Ahihi, sau những năm tháng vắng bóng tui đã trở lại ┐(´∀`)┌
Cảm ơn mn vì đã cố gắng đợi tui đến bây giờ. Vì những lượt follow đầu tiên của tui là đến từ Bác Quân Nhất Tiêu, vì vậy tui muốn gửi món quà Tết Dương lịch siu đặc biệt này đến các bạn nhen ^^
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!