Lúc này, Nhất Bác mới chịu dừng lại. Cậu lo lắng quay lại nhìn Tiêu Chiến.
- Đau lắm sao? Để em xem thử.
Tiêu Chiến chợt ôm lấy Nhất Bác.
- Anh nói xạo đó.
- Anh!
Y chôn mặt vào hõm vai của Nhất Bác, thủ thỉ.
- Đi từ từ thôi nhé? Anh sẽ không bỏ em đâu mà.
Nhất Bác im lặng.
Quả thật, cậu có chút cảm giác không chân thật.
Người mà cậu đến nằm mơ cũng thấy đã nói thích cậu, muốn ở bên cậu. Cậu không dám tin. Vì vậy cậu chỉ muốn nhanh chóng tiến vào bên trong y, để cảm nhận y thật sự là của mình.
Nhất Bác thở dài, xoa đầu Tiêu Chiến
- Được, chúng ta cùng chậm rãi.
Thế là, hai người nắm tay, đi dạo quanh khu giải trí hóng gió.
- Lâu lắm rồi, anh mới đi hóng gió buổi tối đấy. - Tiêu Chiến kéo cao cổ áo khoác của mình lên một chút để chắn gió.
- Thật là, sao lại không mang khăn quàng cổ theo. Lỡ như anh bị bệnh thì sao? - Nhất Bác đau lòng mà xoa xoa hai má đã đỏ lên vì lạnh của y.
- Hì hì. Anh bệnh thì có em chăm sóc anh mà.
- Anh thật là.- Nhất Bác nhéo nhẹ cái mũi của y một cái.
Đã lâu rồi, Tiêu Chiến mới trải nghiệm cái cảm giác yên bình này.
Không cần phải suy nghĩ, lo âu gì cả. Chỉ cần nắm chặt tay người kế bên để cậu dẫn y đi.
Thật mong khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi.
- Tiêu Chiến.
Nghe thấy giọng nói này, Tiêu Chiến khẽ run người. Y có chút không dám tin mà nhìn về phía âm thanh vừa phát ra.
Ở đó có một người con trai để đầu đinh, gương mặt lạnh lùng đã từng hằn sâu trong kí ức của y.
Cốc Gia Thành.
- Không ngờ lại gặp em ở đây.- Anh ta cười nhẹ.
Nhất Bác mẫn cảm nhận ra, từ lúc người đàn ông này xuất hiện, Tiêu Chiến đã liên tục run rẩy không ngừng.
Cậu nhíu mày, đem y giấu ra sau lưng, dùng ánh mắt địch ý nhìn người đàn ông phía đối diện.
Lúc này, Cốc Gia Thành cũng phát hiện ra, có một cậu thanh niên đang đứng kế Tiêu Chiến.
Hắn im lặng quan sát cậu một hồi, rồi nở nụ cười nhẹ:
- Đây là bạn trai mới của em à?
Tiêu Chiến sợ hãi nắm chặt lấy tay của Nhất Bác.
Gia Thành cười đến vui vẻ:
- Nhưng mà dẫn bạn trai mới đến chỗ bạn trai cũ thường hay dẫn mình đi thì có chút không hay nhỉ?
Gia Thành nói xong, mặt Tiêu Chiến đã trắng bệnh không còn chút máu. Nếu không phải nãy giờ Nhất Bác vẫn đang đỡ lấy Tiêu Chiến, cậu nghi ngờ rằng y đã ngã khuỵu xuống đất.
Sau đó không biết Tiêu Chiến lấy sức lực đâu ra, kéo Nhất Bác chạy đi cả một đường dài.
Đến lúc cậu định hình lại thì hai người đã ở trong khách sạn gần đó rồi.
Nhìn mặt mũi Tiêu Chiến vì sợ mà trắng bệch cả ra, nhìn chẳng có chút huyết sắc nào, Nhất Bác đau lòng không thôi.
Cậu ôm lấy y, nhẹ nhàng dỗ dành.
- Không sao rồi. Em ở đây. Tên khốn kia sẽ chẳng dám làm gì anh đâu.
Tiêu Chiến ngồi trên giường, vươn tay ôm chặt lấy hông của Nhất Bác.
- Tiêu bảo bối, anh đừng sợ nữa nhé? Em nhất định sẽ bảo vệ anh.
Không phụ công Nhất Bác dỗ dành, một lát sau, Tiêu Chiến cũng không còn run nữa, chỉ là mặt mày vẫn trắng bệch như cũ.
Tiêu Chiến chợt ôm choàng lấy cổ Nhất Bác, tìm đến đôi môi của cậu mà hôn lấy hôn để.
Nhất Bác ban đầu có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng phối hợp. Chẳng lâu sau, tiếng nước dâm mĩ đã vang vọng khắp căn phòng.
Nhiệt độ căn phòng nhanh chóng nóng lên. Nhất Bác chẳng kiêng dè gì mà đẩy ngã y xuống giường. Thế nhưng cậu cũng không vội làm gì cả. Nhất Bác rất muốn hòa làm một thể với y thế nhưng không phải là trong tình trạng hỗn loạn như vậy.
Ấy vậy mà Tiêu Chiến chẳng hề nhận ra nỗi khổ của Nhất Bác, liên tục khiêu khích cậu.
Sau khi hôn môi xong, thì y lại nhanh chóng lần mò xuống phía bên dưới. Tiếng thắt lưng vang lên, Tiêu Chiến lôi cự vật còn đang say giấc bên dưới lớp quần ra, cho vào miệng.
Nhất Bác hoảng hốt, kéo Tiêu Chiến ra:
- Anh làm gì vậy?!
Thế nhưng Tiêu Chiến vẫn chẳng quan tâm. Y nuốt lấy cự vật, dùng lưỡi liếʍ ɭáρ xung quanh, nhất là phần đỉnh đầu. Đôi khi y còn ranh mãnh, cố tình hút nhẹ một cái, suýt chút nữa thì khiến Nhất Bác bắn ra. Tay y cũng chẳng rảnh rỗi, liên tục xoa nắn hai viên bi tròn tròn bên dưới.
Bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt như vậy, Nhất Bác mà không bị du͙ƈ vọиɠ xâm chiếm mới là lạ.
Tay cậu theo bản năng nắm lấy đầu tóc của y, mạnh bạo đẩy vào, khiến cho cự vật bên trong khoang miệng vào càng sâu.
Tiêu Chiến cũng không cự tuyệt, rất phối hợp mà an ủi cự vật của cậu.
Lát sau dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ không ngừng của Tiêu Chiến, Nhất Bác bắn thẳng vào khoang miệng nhỏ xinh của y.
Ái tình qua đi, Nhất Bác hoàn hồn, vội vã rút giấy đưa đến trước mặt y:
- Anh mau nhả ra.
Tiêu Chiến chỉ há miệng:
- Anh nuốt rồi.
Nhất Bác ngay lập tức không nhịn được đè y xuống, đâm vào bên trong. Cậu nắm lấy cằm y, hôn xuống.
Chẳng đợi Tiêu Chiến thích ứng, Nhất Bác đã nhanh chóng xỏ xuyên.
Nhất Bác liên tục ra vào, cự vật như có như không mà đè ép tao điểm của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến mơ mơ màng màng tiếp nhận cự vật bên trong thân thể, miệng chỉ còn có thể rên một cách đầy dâʍ đãиɠ.
Y ôm lấy cổ Nhất Bác, đòi hôn.
Nhất Bác đương nhiên sẽ không cự tuyệt, một lần nữa lại ngấu nghiến lấy mĩ vị trên môi y.
Hai người ôm lấy nhau đến tận khuya, đến lúc mà Tiêu Chiến không còn chút sức lực nào nữa, Nhất Bác mới ôm lấy y đi tẩy rửa.
Sau đó cậu ôm y chìm giấc ngủ.
- Ngủ ngon, Tiêu Chiến của em.
***
Hiuhiu vì để tạ tội nên Snow ra 2 chương luôn nhen (;ŏ﹏ŏ)
Viết trong hòa bình không hề có ý định công kích bất cứ nhân vật nào nên bạn nào khó chịu hay không thích thì cứ nói để mình sửa nhen QAQ
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!