- Gì đây, học sinh mới à- Đồng nghiệp của y, Bành Sở Việt- một tên siêu nhiều chuyện. Có điều hắn là một bằng hữu tốt .
- Ừm, học sinh mới.- Tiêu Chiến đáp một cách qua loa rồi tiếp tục chú tâm vào hồ sơ trong tay.
Họ và tên: Vương Nhất Bác.
Cao trung năm 2. Chuyển từ trường T.
Ngày sinh: 5/8
Học lực: Khá
Hạnh kiểm: Trung bình
Hoàn cảnh gia đình: Chưa rõ
Tiêu Chiến lướt nhìn từ trên xuống dưới tệp hồ sơ trong tay. Khóe môi đang ngày càng nhếch lên nhiều hơn. Quả nhiên rất thú vị a.
Ngoại trừ những thông tin cơ bản như họ tên, ngày sinh, học vấn còn lại đều để chưa rõ. Ở học bạ, nhà trường không thể nào không thể điều tra ra mấy điều vặt vãnh. Trừ phi...bọn họ là bắt buộc phải giấu a.
Tiêu Chiến liếm nhẹ môi. Tốt, y bắt đầu thấy hứng thú rồi.
_________________________________________
- Chào các em, tôi tên là Tiêu Chiến, giáo viên môn Mỹ thuật, là cố vấn CLB Mỹ thuật. Năm nay tôi sẽ chủ nhiệm lớp các em. Rất mong được giúp đỡ- Nói xong, y liền nở một nụ cười như thường lệ.
Đám học sinh bắt đầu bàn tán sôi nổi, nhất là phía con gái. Họ liên tục xì xào những điều như là: "Oa, thầy Tiêu chủ nhiệm lớp mình kia, thật hạnh phúc", "Mỗi ngày đều có thể ngắm nụ cười tỏa nắng của thầy rồi", " Thầy Tiêu dễ tính đã thế lại còn đẹp trai nữa, toẹt vời"...
Những nam sinh thì có phản ứng khá là khác so với nữ sinh. Nam sinh dù gì cũng đang là độ tuổi sung mãn, tò mò khám phá. Tiêu Chiến dù là đàn ông nhưng thân hình có thể nói là sánh ngang với con gái. Gương mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh được giấu dưới lớp kính gọng vàng, vòng eo thon thả, bờ mông căng mịn, toàn bộ đều khiến bất kì kẻ nào say đắm. Đôi mắt của chúng nhìn Tiêu Chiến tràn đầy ham muốn, còn có sự khao khát trải nghiệm cảm giác mới. Tiêu Chiến bị nhìn nhiều lần rồi cũng thành quen, y thậm chí còn cố tình quay qua cười với bọn chúng một cái. Xin lỗi, y không hứng thú với trai tân. Thế nhưng duy chỉ...cậu ta.
- Được rồi, giờ chúng ta điểm danh nhé. Thầy đọc tên bạn nào bạn ấy nói "Có" thật to và rõ vào nhé.
Y lần lượt đọc từng cái tên kèm theo đó là lời đáp của học sinh.
- Vương Nhất Bác- Đọc đến cái tên, Tiêu Chiến đẩy nhẹ gọng kính, không khỏi có chút hưng phấn.
- Có- Một giọng nói trầm thấp vang lên, Nhất Bác lần đầu tiên ngẩng đầu lên, chạm mắt với Tiêu Chiến. Ngay giây phút đó, khi lạc vào đôi mắt đen sâu thẳm không lối thoát ấy, Tiêu Chiến tựa như đang bị nhìn thấu tất cả, cả cơ thể lẫn tâm hồn. Người Tiêu Chiến bất giác nóng lên, toàn thân như muốn nhũn ra,y thật sự muốn "cứng" rồi. A, chết tiệt. Thế nhưng Nhất Bác liền nhanh chóng dời tầm mắt, tiếp tục thả hồn ra những đám mây ngoài cửa sổ, mặc kệ bầu không khí huyên náo của phòng học.
Tiêu Chiến luyến tiếc dời đi tầm mắt, tiếp tục điểm danh, thế nhưng từ sau khoảnh khắc đó, trong đầu y chỉ tràn ngập mỗi giọng nói trầm thấp cùng đôi mắt đen sâu thẳm kia, giờ đây học sinh nói gì y đã không còn để ý nữa rồi.
Tiêu Chiến vươn mình đầy uể oải. Năm nay số lượng học sinh đông hơn năm ngoái rất nhiều, y vừa phải xử lí việc của một chủ nhiệm vừa phải phụ trách cố vấn cho CLB Mỹ thuật nữa chứ. Bình thường số đơn xin vào CLB vốn đã rất nhiều rồi nhưng không hiểu tại sao năm nay lại tăng đột biến như vậy. Giờ thì phải làm đơn để xin thêm kinh phí với phòng CLB mới nếu không tuyệt đối sẽ không nhét vừa số học sinh mới đâu. Thật là đẹp trai quá cũng thật mệt mà. Đêm nay xem ra không thể đi chơi được rồi.
Y vốn còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì một giọng nói vang lên:
- Thầy Tiêu, tôi có việc muốn nói chuyện riêng với thầy. Có được không?- Người kia vừa nói vừa nở nụ cười. Thế nhưng Tiêu Chiến vừa nhìn thấy liền bất giác rùng mình.
Y nở một nụ cười đáp lại:
- Được chứ, làm sao mà tôi dám từ chối ngài đây chứ, hiệu trưởng.
***
- E hèm được rồi ngài gọi tôi đến đây có việc gì vậy ạ?- Tiêu Chiến đi thẳng vào vấn đề, y không muốn dây dưa lâu với con người này.
- Tiêu Chiến tôi đã nói khi chúng ta ở riêng với nhau thì cậu không cần dùng kính ngữ mà.
- Nhưng ngài Lưu à, ở đây còn có học sinh nữa đấy ạ.
- Không sao không cần để ý đến cậu ấy. Phải không Nhất Bác?
Nhất Bác từ đầu đến giờ thế nhưng sự tồn tại của cậu lại không được ai để ý tới. Nếu không phải Tiêu Chiến nhắc thật sự cậu, Lưu Hải Khoan tí nữa đã quên luôn cậu ta rồi.
Đối diện với việc bị người khác làm lơ, Nhất Bác một chút cũng không để tâm:
- Vâng, em không sao. Hai thầy cứ tiếp tục nói đi ạ.- Biểu cảm tuy lạnh lùng nhưng lời nói vẫn luôn rất giữ lễ.
Tiêu Chiến nhìn đi nhìn lại càng ngày càng thấy thích. Cậu ta quả là gu của mình mà.
- E hèm- Như nhìn thấu suy nghĩ của bạn mình, Hải Khoan lên tiếng nhỏ giọng nhắc nhở. Đoạn, hắn nói tiếp- Được rồi không đùa nữa bây giờ chúng ta vào thẳng vấn đề chính- Tuy gương mặt vẫn nở nụ cười nhưng ánh mắt lại tràn đầy nguy hiểm.
Tiêu Chiến thấy vậy, bất giác cũng trở nên căng thẳng. Chỉ riêng Nhất Bác, cậu vẫn bĩnh tĩnh, nhấp thêm một ngụm hồng trà. Hồng trà ở phòng hiệu trưởng pha rất ngon, rất hiếm khi được uống nên cậu muốn uống nhiều một chút, nếu được cậu muốn xin hiệu trưởng đem về một ít để dành.
- Thật ra bạn học mới chuyển tới Nhất Bác là em trai cùng mẹ khác cha của tôi.
____________________________________
Trời ạ cuối cùng cũng có thể ra chương mới. Gần đây việc học của au rất bận nên không đăng thường xuyên được TAT. Mong mọi người thông cảm
Đừng âm thầm lọt hố hãy vote cho au nào ^^
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!