Lần đầu y gặp Cốc Gia Thành là vào năm ba đại học.
Năm đó Tiêu Chiến chính là điển hình của kiểu người đắm mình vào nghệ thuật. Y có thể dành hàng giờ đồng hồ không ăn không ngủ trong phòng vẽ. Một con người vô cùng yêu hội họa.
Cốc Gia Thành lại trái ngược y. Năm Tiêu Chiến học năm ba, Cốc Gia Thành mang một vẻ tùy ý, thiếu đòn bước chân vào khoa Nghệ thuật.
Hai người vốn là hai đường thẳng song song lại vô tình đụng phải nhau trong một buổi tiệc vô cùng bình thường.
***
- Học trưởng, đi đi mà anh~~
- Không được, anh còn một bài vẽ chưa xong. - Giáo sư thật sự rất yêu thích anh, bài vẽ sắp tới này y không thể để thầy thất vọng được.
- Một hôm thôi mà học trưởng, anh nể mặt em đi. Em đã lỡ hứa với mấy em năm nhất rồi, anh mà không đi là bọn nó cười em mất đấy. Nha học trưởng?
Tiêu Chiến thở dài. Thôi đành chịu vậy, y thân là năm ba trước sau gì cũng phải làm thân với mấy năm nhất, chi bằng chủ động đối diện trước vậy.
- Được rồi. Đợi anh dọn xong dụng cụ vẽ đã nhé?
- Vânggggg ~~
Tiêu Chiến của năm đó là một học trưởng vô cùng dịu dàng và rất dễ mềm lòng.
- Hahaha, chụy đây đã mời được học trưởng Tiêu đến rồi đây.
Tiêu Chiến đứng ở bên cạnh, mỉm cười:
- Chào mọi người.
Y vừa dứt lời, không ít cô gái xung quanh đã đỏ mặt.
Tiêu Chiến là ai cơ chứ?! Là hoàng tử của toàn bộ sinh viên ngành Nghệ Thuật đó!! Y chính là người quanh năm suốt tháng chỉ biết nhốt mình trong phòng vẽ đó!! Diện mạo của y rất ít khi được chiêm ngưỡng bởi công chúng đó!!!
Huhu, các cô gái ở đây cảm thấy mình sắp ngất tới nơi mất rồi.
Mặc dù mang danh tiếng là đến làm quen với đàn em thế nhưng Tiêu Chiến vẫn rất kiệm lời. Trừ khi có người đến bắt chuyện nếu không y cũng chỉ ngồi an tĩnh ở một bên gặm bánh ngọt.
Y như thể tách biệt hoàn toàn khỏi đám đông huyên náo này vậy.
- Này, sao anh lại ngồi một mình ở đây vậy?
Tiêu Chiến vốn đang ăn bánh, nghe thế thì ngẩng đầu lên, trên gương mặt còn chút nét hưng phấn chưa tan.
- Hử??
Cậu thanh niên đó lặp lại lần nữa:
- Sao anh lại ngồi đây một mình?
Y liếm nhẹ vụn bánh dính bên mép, từ tốn đáp:
- Anh không thích nói chuyện cho lắm.
Cậu ta không mặn không nhạt "ồ" một tiếng, rồi cũng im lặng ngồi kế bên anh.
Hai người cứ im lặng ngồi cạnh nhau như thế đến suốt buổi.
Đến lúc tiệc tàn, cậu thanh niên ấy chợt hỏi:
- Anh tên gì?
- Tiêu Chiến.
Cậu ta khẽ lẩm bẩm cái tên ấy vài lần như ghi nhớ, sau đó cười nhạt:
- Tôi tên Cốc Gia Thành, hy vọng Tiêu học trưởng có thể ghi nhớ.
Tiêu Chiến của năm đó vẫn chưa hiểu thế nào gọi là "lòng người"
Về sau, y mới biết cậu trai tên Cốc Gia Thành đó là sinh viên năm nhất được tuyển thẳng vào ngành Nghệ thuật trường y.
Theo những tin đồn, cậu ta và y là hai con người hoàn toàn trái ngược.
Nếu nói Tiêu Chiến là một con người hoàn toàn đắm chìm trong nghệ thuật, coi hội họa như mạng sống của mình. Cuộc sống của y ngoại ăn, ngủ thì chính là vẽ.
Thì Cốc Gia Thành lại là một con người tùy ý, cầm cây cọ vẽ như thể chỉ đang cầm không khí vậy. Mọi thứ liên quan đến hội họa đối với cậu ta chỉ là thứ "có cũng được không có cũng chẳng sao". Vô cùng tùy ý.
Thế nhưng chẳng hiểu sao, Cốc Gia Thành dường như rất thích y.
Cậu ấy luôn thích mời y ăn trưa, đôi khi lại mua cho y vài món đồ, có lúc lại dẫn y đi đâu đó chơi.
Tiêu Chiến thật sự không hiểu. Người như y thì có gì hay để mà người khác phải yêu thích cơ chứ.
- Học trưởng, hôm nay anh lại ở trong phòng vẽ à?
- Ừm. Sao vậy?
- Chiều nay em sẽ ghé qua đó. - Giọng điệu như thể cậu ta hoàn toàn là chủ của phòng vẽ đó vậy.
Bất quá Tiêu Chiến lại chẳng để ý cho lắm, chỉ hơi khó hiểu:
- Anh tưởng là em có phòng vẽ riêng giành cho năm nhất mà? Tại sao lại qua chỗ anh làm gì?
Cốc Gia Thành bâng quơ đáp:
- Ở chỗ của anh chẳng có ai làm phiền. Mấy bọn năm nhất ồn chết đi được, toàn mấy con ruồi nhặng.
- Ừm. Vậy tùy em.
Tiêu Chiến của năm đó vô tâm vô phế để một người xa lạ xâm nhập vào lãnh địa của mình mà chẳng hay biết.
- Haha, bài vẽ lần này của em khiến thầy rất hài lòng đó. Góc nhìn của em vô cùng đặc biệt.
- Thầy lại quá khen rồi. So với thầy em cũng chỉ là gà mờ mà thôi.
Giáo sư vỗ nhẹ lên vai y:
- Không cần khiêm tốn. Thế hệ trẻ tụi em một lúc nào đó cũng sẽ vượt qua mấy ông già này mà thôi.
- Thầy đừng nói vậy chứ!? Thầy còn trẻ lắm cơ mà.
- Haha không cần nịnh đâu. Mà phải rồi lát nữa em có rảnh không?
- Vâng. Cũng rảnh ạ. - Hoàn thành xong bài vẽ, y cũng chẳng còn gì quan trọng để làm.
- Lát nữa ở lại ăn bữa cơm với mấy thầy đi. Các giáo sư khác ghen tị với ta lắm. Bảo ta có một cậu học trò giỏi như vậy mà giấu kín chẳng cho ai xem.
- Vâng. Con biết rồi ạ.
Thật ra, Tiêu Chiến tính về nhà, tầm rửa rồi ngủ cho một trận đã đời nhưng giáo sư lại mời nên anh cũng chẳng thể nào từ chối được.
- Gì đây, gì đây. Ông cuối cùng cũng chịu đem học trò cưng của ông cho chúng tôi xem rồi à.
- Hahaha, tôi phải lưỡng lự lắm mới dám dẫn nó theo đó. Nào, Tiêu Chiến, chào các thầy đi con.
Tiêu Chiến "dạ" một tiếng rồi hướng sang các lão sư khác chào hỏi.
- Giỏi, giỏi. Haizz, rốt cuộc là ông đào đâu ra bảo bối này vậy? Vừa tài giỏi lại vừa ngoan ngoãn thế này.
- Lão sư, quá khen.- Tiêu Chiến liên tục mỉm cười đáp lại các lời khen cùng rượu mời của các lão sư tới tấp.
Rượu vào lời nói cũng tự nhiên hơn rất nhiều, có vài giáo sư mở miệng trêu ghẹo y:
- Này, học trò của ông trông cũng không tồi. Thế đã có ai chưa?
- Hahaha, không giấu gì mấy ông. Tiêu Chiến ngoại trừ vẽ vời ra thì chẳng biết gì nữa cả.
- Vậy là không được đâu. Con xem, lão Lưu hồi trẻ cũng giống như con, suốt ngày chỉ biết vẽ vời. Kết quả giờ đã gần 50 tuổi rồi mà vẫn chưa có vợ con để chăm sóc cho đấy.
- Hahaha, cảm ơn ngài. Con sẽ chú ý. - Tiêu Chiến cười giã lã, ứng phó cho qua chuyện.
Thật ra không phải là y không để ý ai mà là chẳng có ai để y chú ý.
Bắt đầu từ cấp 3, y phát hiện so với cô bạn dễ thương cùng lớp, y lại càng để ý anh chàng lớp trưởng ngây thơ hơn. Dần dần y cũng nhận ra tính hướng của mình thế nhưng y cũng biết, con đường mà y chọn vốn chẳng hề an toàn.
Vì thế, Tiêu Chiến bắt đầu học cách đem tâm tư tình cảm của mình vào trong những đường vẽ, che giấu đi những tình cảm cấm kị được giấu sâu trong đáy lòng.
Tiêu Chiến đoán tửu lượng mình cũng không tồi ấy vậy mà lại không ngờ bản thân lại dễ gục đến như vậy. Lung ta lung tung đáp bừa các lão sư rồi ngoan ngoãn ngồi một bên mơ màng.
Cuối cùng y say mèm, ôm chặt chiếc điện thoại trong tay. Màn hình vẫn còn nhấp nháy ánh sáng, hiện rõ lên tên người gọi là Cốc Gia Thành.
***
Phù, cuối cùng cũng chạy kịp để đăng trong mùng 3 :3
Chương này Tuyết viết hơi vội, có gì mai Tuyết sẽ check lại lỗi chính tả sau nhen (*¯︶¯*)
Iu mn ❤
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!