- Cái gì?!?! A, nóng.- Do quá ngạc nhiên nên ly hồng trà vừa rót ra còn rất nóng đã vô tình đổ lên tay Tiêu Chiến
- Là thật cậu không nghe nhầm đâu.- Nói rồi, Hải Khoan rất tốt bụng đưa cho Tiêu Chiến tờ khăn giấy để lau. Tiếp tục câu chuyện của mình- Chắc cậu cũng biết hoàn cảnh gia đình tôi rồi nhỉ. Mẹ tôi vốn không yêu ba tôi, một cuộc hôn nhân ép buộc. Khi cưới ba tôi, bà ta vẫn âm thầm hẹn hò với người cũ, và rồi trong một lần sơ suất bà ta mang thai. Vì sợ ba tôi phát hiện nên đã cùng tình nhân mình qua nước ngoài và nói dối với ông rằng mình muôn đi du lịch một khoảng thời gian. Ba tôi đương nhiên yêu thương, chiều chuộng bà ta hết mực nên đồng ý mà không mảy may nghi ngờ.
Quào, quả nhiên mấy chuyện nội bộ của mấy gia đình nhà giàu thiệt là cẩu huyết mà. Trong lòng thì rất ngạc nhiên nhưng ngoài mặt Tiêu Chiến vẫn bình thản nâng tách trà lên nhấp một ngụm.
Hải Khoan nói tiếp:
- Thế nhưng bà ta quả thật thối nát.- Nói đoạn hắn cười lạnh- Sau khi sinh xong, bà ta vì không muốn nuôi đứa trẻ nên liền vứt nó cho tình nhân khi thằng bé vừa tròn 3 tháng tuổi, rồi trở về nước tiếp tục tìm gã khác. Tình nhân của bà ta vốn gia cảnh bình thường, tiền ăn cho bản thân còn thiếu huống chi là nuôi đứa trẻ. Trở về nước, vì mối tình tan vỡ, hắn liền lao đầu vào rượu bia cờ bạc để giải sầu, để mặc một đứa trẻ chưa được 1 tuổi tự sinh tự diệt. Nếu không phải hàng xóm xung quanh, trong lúc hắn đi vắng, tình cờ nghe được tiếng trẻ con khóc, mà phá cửa xông vào thì giờ không biết sống chết ra sao.
Chưa được 1 tuổi đã bị ba mẹ bỏ rơi ư ?! Tiêu Chiến khẽ liếc mắt qua cậu trai đang ngồi một bên lặng lẳng nghe, gương mặt vô cùng bình tĩnh tựa như nhân vật trong câu chuyện đó không phải bản thân vậy. Là cậu không có cảm giác đau buồn hay là đã đau khổ qua nhiều nên không còn thấy đau ?
Hải Khoan kìm nén để không bóp nát tách trà trong tay, tiếp tục nói:
- Thằng nhóc chỉ mới sinh, không được ba mẹ chăm sóc, sức khỏe rất yếu. Sau khi đưa vào bệnh viện ngày nào cũng ở trong lồng ấp, nhiều lần sợ rằng chỉ cần sơ sẩy một chút là thằng bé sẽ rời khỏi cõi đời. Nhưng may mắn thay, nó đã sống sót và lớn lên một cách bình yên ở cô nhi viện. Ba tôi trong một lần đi làm từ thiện, vô tình gặp nó, liền nhận ra ngay rằng ngũ quan thằng bé có phần tương tự bà ta nên mới nghi ngờ, liền cho người điều tra và biết được quá khứ của thằng bé. Sau đó liền nhận thằng bé vào nhà và coi như con ruột.
- Thế còn mẹ cậu? Tôi nhớ không lầm bà ta qua đời lúc cậu 5 tuổi nhỉ?
- Thì sao nữa, bà ta trước đó đã bị ba tôi bắt gặp ngay lúc nɠɵạı ŧìиɦ. Vì quá yêu bà ta, ông không chịu được sự phản bội nên liền bỏ thuốc vào trong thức ăn của bà ta, tự tay kết liễu mạng sống của người mình yêu. Vào lúc đó, ba tôi của vẫn chưa biết được sự tồn tại của Nhất Bác.
Tiêu Chiến một lần nữa rơi vào trầm mặc. Quả nhiên không nên đụng đến mấy gia tộc giàu có, thiệt là phức tạp mà.
- Tôi kể cho cậu nghe hết rồi nên làm phiền cậu chăm sóc Nhất Bác. Nó vẫn còn khá tách biệt với mọi thứ xung quanh nên mong cậu giúp đỡ nó. Tuy nhiên không có nghĩa là cậu sẽ làm "việc đó" với em trai tôi.- Hải Khoan vừa cười vừa nhấn mạnh chữ "việc đó". Hắn quen Tiêu Chiến bao nhiêu năm rồi chứ, đôi mắt của y đã nói lên tất cả rằng y muốn Nhất Bác.
Tiêu Chiến nghe xong liền chột dạ. Quả thật, y cũng có ý định như vậy:
- Đừng lo tôi không hứng thú với người mới.- Tiêu Chiến nói một chút cũng không biết ngượng.
- Vậy sao?! Mong đó là sự thật.- Xì, có chết hắn mới tin. Vừa nhìn liền biết Nhất Bác là gu của y rồi. Nếu không phải y là chủ nhiệm lớp Nhất Bác, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ nhờ y. Đó là em trai bé bỏng của hắn đó.
Tiêu Chiến muốn thì muốn thật nhưng nếu Hải Khoan đã cảnh báo y cũng không dám đụng vào. Ước mơ lớn nhất của Hải Khoan chính là có một đứa em. Giờ ước mơ đấy thành hiện thực, nếu y dám đụng vào Nhất Bác chỉ sợ hắn liền khiến y chết không toàn thây. Haizz, khó khăn lắm mới tìm được đối tượng thích hợp vậy mà...
- Vậy thôi tôi với Nhất Bác về lớp trước. Sắp đến giờ vào học rồi, cậu cũng không muốn em trai mình vào lớp trễ đâu nhỉ?- Tiêu Chiến liếc nhìn đồng hồ lát nữa y cũng có tiết phải mau về chuẩn bị mới được.
- Ừm. Mau lên kẻo không kịp.
- Biết rồi- Tiêu Chiến đáp qua loa rồi quay sang Nhất Bác- Đi thôi.
- Vâng.- Sau đó cúi đầu chào Hải Khoan- Thưa thầy em về lớp.
- Ấy khi chỉ có hai ta em cứ gọi là anh hai hoặc là ca cũng được. Không cần câu nệ vậy đâu.
Gì chứ, ai mới là người có ý đồ bất chính hả? Tiêu Chiến trong lòng thầm phun tào.
- Vâng, anh hai.- Nhất Bác cũng cực kì ngoan ngoãn mà đáp lại.
Tiêu Chiến càng nhìn càng khó chịu, dứt khoát kéo tay cậu đi, mặc kệ Hải Khoan nói gì. Y cứ kéo cậu đi qua dãy hành lang như vậy, cậu cũng rất ngoan ngoãn làm theo tựa như chú chó nhỏ vậy. Đang đi bỗng Nhất Bác dừng lại:
- Thầy Tiêu à...
- Sao thế??- Tiêu Chiến cũng quay đầu lại nhìn Nhất Bác.
- Thầy nắm tay...em đau...- Nhất Bác nói rất nhỏ nếu không phải y tai thính chỉ sợ là không nghe thấy cậu nói gì.