- Chẳng phải anh chỉ nói là nhảy cho anh xem thôi sao? Nhảy xong rồi, tôi về lớp.
- Anh xin lỗi, khi nãy anh ngàn vạn lần không nên xem thường em!!! Nhất Bác!!!!
Lúc nãy, khi nhạc vừa cất lên, Nhất Bác như trở thành một con người khác. Không còn sự lạnh lùng, xa cách mà thay vào đó là sự cuồng nhiệt và si mê. Đôi tay thon dài cùng đôi chân linh hoạt liên tục chuyển động, Nhất Bác như chìm vào thế giới của riêng mình. Tiêu Chiến và Tử Phàm đứng ngoài chỉ biết ngơ ngẩn nhìn cậu.
- Thầy Tiêu à, thầy mau giúp em!!
Mặc kệ sự cầu xin khẩn thiết, Tiêu Chiến chỉ nhếch miệng cười:
- Nhất Bác, em cực khổ rồi a~ Chúng ta mau đi tìm CLB khác đi, đừng lãng phí thời gian ở một CLB không cần em nha~~
- Anh nói phải.
- Nè!!!!
***
Sau một hồi hùa nhau chọc ghẹo Tử Phàm, Nhất Bác cuối cùng cũng chịu đồng ý.
- Vậy được rồi, ngày mai sau khi tan học cứ đến đây. CLB của chúng ta còn 2 thành viên nữa. Mai anh sẽ giới thiệu sau.
- Vâng- Nhất Bác đáp xong cũng không chút lưu luyến mà đóng cửa cái rầm.
- Sao năm này, lớp 10 láo thế nhỉ?
Vừa ra khỏi cửa Nhất Bác liền thấy Tiêu Chiến đang dựa lan can hóng gió. Thấy cậu, y liền quay lại nở nụ cười:
- Em đây rồi, làm anh đợi mãi.
Nhất Bác kiềm chế trái tim đang có dấu hiệu muốn bay ra ngoài kìa, thấp giọng nói:
- Tại Tử Phàm cứ lải nhải mãi thôi.
- Haha, thằng nhóc đó cứ y như ông cụ non vậy.
Hai người vừa nói vừa đi về phía phòng giáo viên. Trời cũng đã khá muộn, học sinh tham gia CLB đều dồn hết về tòa nhà phía Tây, giáo viên cũng chỉ còn lác đác vài người.
Bỗng Tiêu Chiến không biết xúc động vụ gì, y quay sang hôn lên má Nhất Bác một cái:
- Anh của em tới rồi kìa. Mai gặp lại.- Nói xong liền chạy mất dạng để Nhất Bác ngơ ngác một mình.
Mình vừa bị hôn?!?
Trong đầu Nhất Bác hiện tại chỉ quanh quẩn mỗi một câu đó. Cứ mơ mơ màng màng đi về lớp học liền thấy Hải Khoan đứng trước lớp với khuôn mặt vô cùng khó chịu.
- Chào anh.
- Ừm,em vào lấy cặp sách đi anh đưa em về luôn.
- Vâng.
- Mà... Tiêu Chiến ấy...
- Sao ạ?!?
- Thôi bỏ đi. Anh chỉ muốn nhắc em tránh xa thầy Tiêu một chút. Anh ta là loại người em không nên quen đâu.
Nhất Bác trầm mặc giây lát rồi đáp:
- Vâng. Anh nói đúng...
Câu sau cậu nói nhỏ đến mức như thể tự nói với chính mình.
Đừng nên quá thân với anh ta.
__________________________________
-Mỹ nhân sao lại ngồi đi uống một mình vậy?- Vừa nói tên đàn ông to con vừa tiện tay vuốt ve phần eo thon gọn của y.
Tiêu Chiến uyển chuyển né tránh, môi câu lên một nụ cười quyến rũ :
- Xin lỗi, tối nay tôi không có hứng.
Tên đàn ông vẫn không chịu thua, liên tục phả hơi vào cần cổ mẫn cảm của y, giọng khàn khàn thì thầm vào tai y:
- Đừng lo, anh nhất định sẽ khiến em sướng đến dục tiên dục tử. Em chắc chắn sẽ rất hài lòng.
Tiêu Chiến trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười nhưng bên trong đã âm thầm đánh chết cái tên trời đánh này.
Mịa nó!! Tui chỉ muốn ngồi uống rượu một tí mấy người cũng không tha à!!!
Y vừa định nhấc chân đạp tên trước mặt đã có một người khác nhanh tay hơn đuổi tên đàn ông to con đi:
- Xin lỗi, tối nay cậu ta có hẹn với tôi.
Tên đàn ông thấy người mới tới này cả người tỏa ra hương vị nguy hiểm nên cũng thức thời rời đi.
Đuổi người đi xong, Hải Khoan mới quay lại trừng cái con người đang cười vô hại phía sau.
Tiêu Chiến lúc này không còn mang vỏ bọc giả dối khi ở trường nữa, y hoàn toàn thay đổi. Mái tóc mềm mại rối tung, đôi mắt câu hồn không còn cặp kính che chắn, vạt áo sơ mi bỏ tùy ý bên ngoài vừa vặn che đi cặp mông căng tròn bên dưới lớp quần bó. Cả người y toát lên hương vị dụ hoặc.
- Nếu cậu chỉ có ý định ngồi uống rượu bình thường thì làm ơn đừng có ăn mặc như vậy.
Tiêu Chiến bĩu môi:
- Tớ mặc kiểu nào cũng bị nhìn à.
- Biết vậy thì đừng có đi bar. Mịa nó, mặt mũi của trường tôi để đâu nếu cậu bị phát hiện đây.
- Bởi vậy tôi mới không dám đeo kính rồi còn phải tìm một quán bar ở vùng ngoại ô vậy nè.
- Cậu....
Hải Khoan hoàn toàn không phản bác được.
- Thôi bỏ đi. Tôi đến đây là muốn hỏi rốt cuộc cậu có ý gì với em tôi?
- Ý như cậu hiểu.
- Cậu bị thiếu đánh phải không? Rõ ràng cậu nó không đụng vào trai tơ cơ mà?
- Nhất Bác là ngoại lệ.
Nhắc đến Nhất Bác, Tiêu Chiến không khỏi vui vẻ. Y vốn không định đi bar hôm nay nhưng tâm trạng hôm nay phá lệ khá tốt, nên muốn làm một ly
- Cậu không sợ ba tôi biết sẽ xử cậu sao?- Hải Khoan nheo mắt đầy nguy hiểm
- Nếu tôi thật sự đụng đến Nhất Bác, thì chưa đến lượt ba cậu, cậu đã xông lên chém chết tôi trước rồi.
- Cậu biết mà-
- Đừng lo. Tôi đối với nhóc ấy chính là tình cảm thật sự, tôi không có ý định xấu xa nào với nhóc đâu.
Nghe xong lời Tiêu Chiến nói, Hải Khoan bày ra bộ dạng: " Tui mới không tin"
Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười:
- Tôi nói thật.
- Vậy mà khi chiều cậu vừa mới hôn má nó.
- Đó chỉ là va chạm vô cùng thuần khiết.
- Định nghĩa thuần khiết của cậu làm tôi hoang mang.
-....
Hai bên rơi vào trầm mặc. Im lặng khoảng nửa tiếng, Hải Khoan cuối cùng cũng kết thúc cuộc trò chuyện.
- Tôi nói rồi đấy, tương lại Nhất Bác còn dài, đừng phá hủy nó. Tôi về trước, Nhất Bác đang ở nhà một mình.- Nói rồi liền cầm lấy áo khoác, rời đi.
- Tôi phá hủy tương lai của em ấy sao?- Tiêu Chiến thì thầm một câu rồi uống cạn ly rượu trong tay.
Phải, mày là ai mà lại dám vọng tượng xa vời như vậy hả, Tiêu Chiến?
__________________________________
Au đã trở lại rồi đây, có ai nhớ au hông nè ╰(*'︶'*)╯
Gần đây virus cho nghỉ học riết cái au cảm thấy kiến thức bay hết mịa lun rồi (*꒦ິ꒳꒦ີ)
Đừng âm thầm lọt hố hãy vote cho au nào (◠‿・)—☆
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!