Sau khi hoàng hôn vụt tắt, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đi vòng quanh thành phố để dạo chơi, cũng muốn nhân lúc này giải tỏa chút căng thẳng của riêng mỗi người.
Cả hai quay về khách sạn cũng đã tầm khuya. Đồng hồ chỉ đúng 21 giờ, Vương Nhất Bác cởi khoác vest treo lên giá để đồ, sau đó hắn xoắn tay áo đi vào phòng tắm, bơm đầy nước ấm vào bồn tắm rồi hồi lâu mới bước ra.
Tiêu Chiến nhìn thấy hắn loay hoay trong phòng tắm cả buổi nhưng hiện tại áo sơ mi còn chưa được thay nên có chút khó hiểu, anh híp mi mắt dò hỏi.
"Em vẫn chưa đi tắm sao?"
"Tôi pha nước ấm cho dượng. Dượng vào tắm đi, đừng tắm nước lạnh mãi sẽ không tốt cho sức khỏe."
Tiêu Chiến không lấy làm cảm kích còn có chút hờ hững mà đáp lại.
"Tôi không quen tắm nước nóng."
"Yên tâm đi, tôi chỉ pha ấm một chút thôi, bất quá là nóng hơn nước lạnh một chút."
Cảm thấy cứ đẩy đưa qua lại mãi như vầy không phải là cách, Tiêu Chiến cũng không thể so với Vương Nhất Bác về phần lí luận nên đành ngậm miệng bước vào nhà tắm. Hồi lâu Tiêu Chiến bước ra, cảm thấy tắm nước nóng cũng không phải khó chịu như mình nghĩ.
Đó là lần đầu tiên anh dùng nước đã pha ấm để tắm, đều là do Vương Nhất Bác bày ra.
Lúc sáng Tiêu Chiến có hỏi lễ tân thì đúng như Vương Nhất Bác nói, khách sạn thật sự đã hết phòng, thế nên đêm nay cả hai lại phải chen chúc nhau trên một chiếc giường. Tiêu Chiến vẫn rất lạ chỗ nên không thể nào chợp mắt được, mà Vương Nhất Bác bên cạnh cũng trằn trọc không thôi. Khi đồng hồ tích tắc chỉ đến con số phía trên cùng, Vương Nhất Bác mới quay sang nhìn Tiêu Chiến, nói.
"Tiêu Chiến, đêm nay đổi phòng ngủ đi."
"Tại sao?", Tiêu Chiến nghi hoặc nhìn Vương Nhất Bác, bồi thêm: "Sao tự nhiên lại muốn đổi phòng?"
"Không gì đâu, phòng này cũ rồi tôi ngủ không quen. Chúng ta đi đổi phòng đi."
"Chẳng phải lễ tân bảo hết phòng đôi hay sao?"
"Phòng bên cạnh là phòng của tôi, nó vẫn còn trống."
Lời nói dối của Vương Nhất Bác từ đầu Tiêu Chiến đã nhận ra, nên ngay khi nghe phòng bên cạnh mình còn trống là phòng của hắn thuê anh cũng không quá ngạc nhiên. Nhưng chung quy nghĩ lại yêu cầu này của hắn cứ kì kì quái quái kiểu gì, nếu như nói phòng này cũ, đã ngủ qua một đêm rồi thì tự xách hành lí mà về phòng của mình, còn lôi kéo anh theo làm gì. Tiêu Chiến xốc người ngồi dậy nhìn Vương Nhất Bác, anh cau mày đầy khó hiểu.
"Nếu như chê phòng này cũ rồi thì tự thân mà về phòng của mình đi, em lôi lôi kéo kéo tôi theo làm gì?"
"Không được, dượng nhất định phải đổi phòng cùng với tôi."
Tranh cãi qua lại, Vương Nhất Bác trầm ngâm một lúc lại đem lí do bản thân sợ tối mới cần anh ngủ cùng. Nghe đến đây Tiêu Chiến cũng đành bất lực, nhưng đến bản thân anh cũng không thể hiểu nổi mình nghĩ gì lại vì lí do đó của hắn mà đồng ý cùng hắn đổi sang phòng bên cạnh.
Đáng lẽ anh phải nhiệt liệt phản đối rồi đá hắn về phòng của hắn, một người một giường không phải tốt hơn sao? Nhưng cuối cùng Tiêu Chiến vẫn theo lời hắn.
Có lẽ do cả ngày dài không có giấc ngủ ngon nên ngay khi cùng hắn ù ạch chuyển sang phòng bên cạnh, Tiêu Chiến đã an ổn mà đi vào giấc ngủ. Lúc này đồng hồ điểm một giờ đêm, Vương Nhất Bác quan sát thấy Tiêu Chiến thực đã ngủ say nên mới xuống giường rời đi.
Hắn quay trở lại căn phòng ban đầu. Vương Nhất Bác đứng sau lớp rèm cao treo cạnh sofa như đang chờ đợi thứ gì đó. Mà đúng thật không bao lâu sau đã có "thứ gì đó" theo sự chờ đợi của hắn mà đến.
Cánh cửa phòng khóa trái bên trong lại được vặn mở một cách thuần thục không có chút tiếng động. Vương Nhất Bác bên này vẫn im lìm không nói, trên tay là khẩu súng ngắn hắn mượn tạm của anh, không có giảm thanh.
Cửa phòng mở ra, tiếp theo là một vài bóng đen cao to bước vào. Thông qua loạt ánh sáng yếu ớt mà ánh trăng bên ngoài rọi vào, Vương Nhất Bác thấy bọn chúng có tổng cộng bốn người, toàn bộ đều là đàn ông cao to mặc đồ đen bó kín, trên tay ai cũng có mang theo súng ngắn. Vương Nhất Bác híp mắt nhìn kĩ một lần nữa, hắn thầm mắng: Mẹ nó bọn chúng không lắp giảm thanh!
Hắn vẫn im lặng chờ thời cơ, sau khi nhận định số lượng cùng vũ khí mà bọn chúng mang theo, Vương Nhất Bác đợi đám người kia tiến vào phòng ngủ, ngay lúc khuất tầm nhìn hắn liền rời khỏi sofa mà chạy ra ngoài.
Đó chính là cố tình dụ dỗ, lúc Vương Nhất Bác lùa thân rời khỏi căn phòng còn cố ý xô ngã cái ghế bên cạnh mình để tạo tiếng động, nhận thấy con mồi thoát chạy thành công nên đám sát thủ nọ cũng cật lực quay đầu đuổi theo.
Với thân thủ của Vương Nhất Bác dĩ nhiên là luồn lách nhanh nhẹn. Hắn chạy ra phía bên trái khuôn viên khách sạn, nơi có mấy khóm hoa cao hơn thân người mọc san sát nhau. Bọn sát thủ phút chốc mất giấu nên trở nên căng thẳng, bốn tấm lưng châu vào nhau, bốn gã đàn ông cao to không buông lơi cảnh giác mà siết chặt khẩu súng trong tay, hướng mắt nhìn bốn phương để tìm kiếm Vương Nhất Bác.
Ngay khi chắc rằng nơi này cách phòng ngủ của Tiêu Chiến khá xa, loạt âm thanh chói tai do súng đạn đem đến sẽ không thể ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, Vương Nhất Bác mới an tâm ra tay. Khẩu súng ngắn của Nga trong tay hắn như hổ mọc thêm cánh, chớp nháy bóp còi hai phát chính là hai mạng người nằm xuống, kèm theo đó là tiếng "Đoàn" kéo dài chói tai. Vì không lắp giảm thanh nên âm thanh lúc đạn được bắn ra khỏi nóng lại vang lên lớn đến như vậy, sáng cả một góc vườn cũng ồn cả một góc vườn.
Nhìn thấy hai tên đồng đội của mình nằm xuống, hai tên còn lại dĩ nhiên có chút hoảng loạn. Nhưng Vương Nhất Bác cũng rất thích trêu đùa, đợi đến khi hai tên kia bất an lo sợ, Vương Nhất Bác mới từ trong bụi cỏ gần đó bước ra.
"Đoàn"
"Đoàn"
Thân thủ nhanh như báo hoa, lại còn tựa loài sói đêm xa mạc ẩn mình trong bóng tối. Hai phát bắn vừa rồi chỉ bắn lệch trên tim một phân, hai tên sát thủ kia ngã vật ra đất mà hấp hối. Một trong hai tên có ý định với lấy khẩu súng bị quăng rơi bên cạnh mà động thủ.
Đúng lúc này Quân Quân từ xa chạy đến, cậu nhìn thấy hành động mờ ám đó của người đàn ông nằm la liệt dưới đất, còn có ý muốn bảo hắn cẩn thận. Nhưng lời ra khỏi miệng còn chưa bật thành tiếng, Vương Nhất Bác đã lần nữa nâng cao nòng súng, hướng thẳng chỗ đẹp đẽ giữa đôi lông mày của tên sát thủ kia mà bắn.
Hắn nổ súng, một tiếng súng chát chúa nổ lên, tên sát thủ kia chính thức xuôi tay tắt thở. Vương Nhất Bác trước giờ là vậy, hắn đứng trước cái chết của người khác lại không có biểu tình gì, ngồi xổm xuống trước người đàn ông mặc vest đen đang hấp hối trên nền nhà, bên cạnh là ba đồng bạn đã chết. Hắn xoay khẩu súng lại, dùng thân súng đánh vào mặt người đàn ông kia, sắt thép cứng cáp đập thẳng vào khóe miệng khiến nơi đó rách ra ứa máu nhiều vô kể, tên đó đã đau lại càng đau thêm, gã rít mấy hơi đầy đau đớn nhìn Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác không có ý định dừng lại, hắn vừa đánh vừa ghét bỏ nói.
"Bọn mày thật không có phép lịch sự, tại sao lại không lắp giảm thanh vào súng. Mày có biết là Tiêu Chiến dượng ấy đang ngủ không? Tao khó khăn lắm mới dỗ được dượng ấy ngủ, tiếng súng của mày sẽ làm dượng ấy điếc tai. Mày muốn gϊếŧ tao cũng được, nhưng cũng phải chú ý đến giấc ngủ Tiêu Chiến một chút chứ."
Sau câu nói đó, âm thanh của tiếng súng nổ chói tay lần nữa vang lên. Người đàn ông nọ cũng phải chịu chung số phận với ba đồng bạn của mình.
Quân Quân tiến thêm mấy bước quan sát, cậu nhìn thấy trên đất là bốn cái xác người bị bắn cho máu me be bét, Vương Nhất Bác ở bên cạnh không chút để tâm, còn chán chường xoay xoay khẩu súng trong tay. Quân Quân khi nảy là nhìn thấy hắn vội vội vàng vàng chạy ra từ cửa sổ nhà vệ sinh của khách sạn, sau đó là bốn tên đàn ông hành tung kì quái đuổi theo, đoán chắc rằng Vương Nhất Bác đêm nay bị ám sát nên mới đuổi đến đây.
Nếu như chọn ra tay vào giờ này thì chắc hẳn muốn nhân lúc Vương Nhất Bác ngủ mà ra tay, thế nhưng Quân Quân thật sự không hiểu, tại sao lúc đó hắn lại không phản kháng, để cho bọn sát thủ chỉa súng vào đầu, còn phải chạy một đoạn xa như vậy mới ra tay.
Quân Quân nghe đến đây cũng không biết nói gì hơn. Cậu muốn ngay lập tức mở miệng chất vấn, hỏi xem nếu như lúc nảy hắn chạy không đủ nhanh, lách người không đủ tốt thì có phải hay không bốn nòng súng của đám sát thủ kia đều sẽ ngắm vào hắn mà bắn. Súng đạn không có mắt, nếu hắn chạy không đủ nhanh thì chính là chết chắc.
"Giấc ngủ của người đó còn quan trọng hơn tính mạng của anh hay sao?"
Vương Nhất Bác không trả lời, nhưng Quân Quân nhìn là biết rõ, cũng không cần bàn luận gì thêm. Hắn chính là nghĩ như vậy, ngay giây phút cận kề cái chết mà hắn cũng không thể tự lo cho mình, chỉ lo rằng súng không gắn giảm thanh sẽ làm Tiêu Chiến thức giấc, sẽ làm Tiêu Chiến điếc tai. Hắn từ khi nào lại trở thành một người khinh suất như vậy, đến hắn cũng không biết được.
Nếu như nói hắn đã chắc chắn việc mình hạ đám sát thủ kia nên mới là vậy là không đúng, hắn lúc đó năm phần chắc chắn còn năm phần là đánh liều. Băng đạn chỉ có sáu viên, hắn không biết được mình có hay không sẽ bắn trúng, vì trời đêm tối đen như mực, đám sát thủ lại một thân vest đen ôm sát cơ thể nên xác suất bắn trúng chỉ có thể nắm được phân nửa.
Nhưng hắn cũng không cần quan tâm mấy việc đó, hắn chỉ cần biết dượng của hắn khó khăn lắm mới chịu cùng hắn đổi phòng, khó khăn lắm mới có được một giấc ngủ ngon. Hắn dĩ nhiên có thể ở ngay trong phòng nọ mà bắn chết đám người kia, nhưng súng hắn không có giảm thanh, của đám sát thủ cũng không có giảm thanh, mà phòng bên cạnh dượng của hắn lại đang ngủ, hắn không muốn dượng của hắn bị đánh thức, dậy rồi sẽ không thể ngủ ngon như lúc này nữa. Thế nên hắn mới chọn dụ đám sát thủ kia ra ngoài rồi mới hành sự.
Đối với sự liều lĩnh không đáng này của Vương Nhất Bác Quân Quân cũng không biết nói gì hơn. Hắn quay về phòng, an an ổn ổn cất lại khẩu súng về vị trí cũ rồi quay lại nằm bên cạnh Tiêu Chiến như chưa có việc gì. Còn bốn cái xác kia sẽ nhanh thôi được Quân Quân cho người đến xử lý, sáng mai sẽ không có ai biết được đêm nay đã xảy ra chuyện gì.
...
Mặt Trời vừa mới ló dạng Vương Nhất Bác đã vội ra ngoài, bởi vì chốc nữa là cuộc giao dịch giữa hắn và cái vị Lâm Quách kia, trước khi rời đi còn không quên căn dặn phục vụ chuẩn bị bữa sáng cho anh.
Tiêu Chiến thức dậy, anh nhìn xung quanh không thấy Vương Nhất Bác đâu, đoán chắc hôm nay là ngày mà hắn đi thực hiện giao dịch với người kia nên khá hài lòng. Anh đêm qua còn lo không biết hôm nay Vương Nhất Bác có bám riết theo mình hay không, nếu thật sự hắn dành cả ngày chỉ để ở lại đây với anh thì thời gian đi gặp vị công tố Trương kia sẽ không có.
Xác nhận một lần nữa thông qua người phục vụ chuẩn bị đồ ăn sáng, biết chắc Vương Nhất Bác đã rời đi nên anh nhanh chóng đánh chén, tân trang lại một chút rồi theo định vị Tống Thành gửi cho mình mà rời đi.
Ở phía bên này, Vương Nhất Bác được Quân Quân đưa đến một cảng biển đã bị bỏ hoang. Thông thường những nơi được chọn để thực hiện giao dịch giữa các băng đảng, địa điểm thích hợp nhất vẫn luôn là những cảng biển bị bỏ hoang như thế này, xung quanh là hàng trăm thùng container chất chồng lên nhau, nếu như có xảy ra ẩu đả thì đúng là nơi tránh súng né đạn hoàn hảo.
Chiếc xe dừng lại, Vương Nhất Bác mặt không biểu tình bước xuống xe, theo lối Quân Quân đi bộ thêm tầm vài hai trăm mét, trước mặt là một gian nhà cao rộng, không phải được xây dựng từ gạch và xi măng, mà cột là những cây sắt hình trụ tròn, bốn bức tường dùng những miếng tôn sắt đã bị rỉ sét để che chắn. Nhìn lối xây dựng này có thể nhận định được gian nhà rộng này dùng làm kho chứa đồ, nhưng có lẽ rất lâu rồi nên sắt thép hai bên rỉ sét đến lợi hại. Vương Nhất Bác bình thản bước vào, bên trong có hơn hai mươi tên thuộc hạ đứng đợi sẵn, sau lưng bọn chúng là mấy thùng gỗ được đóng đinh sơ sài đựng toàn vũ khí.
Vương Nhất Bác đến trước nên phải đợi thêm một lúc, tầm mười lăm phút sau cũng có một đoàn người bước vào, phong thái không khác Vương Nhất Bác là mấy. Đi trước là người đàn ông độ tuổi ngũ tuần, mái tóc được chải cao gọn gàng như không giấu nổi mấy sợi tóc đã ngã sang màu bạc. Người đàn ông đó nhìn thấy Vương Nhất Bác, trên môi rộ lên một nụ cười thương mại, ông ta nhanh chóng tiến đến bắt tay Vương Nhất Bác.
"Xin chào ông chủ Vương, lâu quá không gặp."
Dù cho người trước mặt có tỏ ra thân thiện đầy hảo ý cỡ nào cũng không thể qua mặt Vương Nhất Bác, hắn vẫn mang ánh mắt lạnh đến kinh người nhìn người trước mặt. Vương Nhất Bác nhếch mép, đáp lời.
"Chào Lâm tiên sinh, sáng hảo."
Cả hai đều cực kỳ không thích nhau, là kiểu bằng mặt không bằng lòng. Vì cuộc giao dịch này tốt cho hai bên nên mới phải giả tạo ra mặt như vậy. Cũng phải, trong cái xã hội này làm gì có ai hòa nhã thân thiện, không muốn nuốt thì cũng muốn cắn nhau, ngoài quan hệ làm ăn thì không còn gì cả.
Lâm Quách bình ổn ngồi xuống chiếc ghế gỗ trước mặt, Vương Nhất Bác cũng theo đó ngồi xuống đối diện với lão.
"Ông chủ Vương dạo này vẫn khỏe chứ?"
Nghe thấy Lâm Quách hỏi thăm sức khỏe mình, Vương Nhất Bác không cảm thấy cảm kích còn khinh bỉ ra mặt. Hắn rướn người rót cho Lâm Quách một tách trà, sau đó cũng tự rót cho mình một tách.
"Chẳng phải đêm hôm qua Lâm tiên sinh đây đã cho người đến hỏi thăm tôi rồi sao?"
Lâm Quách nghe đến đây mặt mày có chút khó nhìn, nhưng bất quá cũng chỉ biến đổi trong một nốt nhạc. Lão không lấy quá làm ngạc nhiên, chỉ cười hề hề tỏ như không biết.
"Ông chủ Vương nói gì vậy chứ? Tôi nghe thật sự không thể hiểu được nha."
"Không cần phải giả vờ đâu, ai muốn lấy mạng tôi tôi còn không biết hay sao."
"Haha.", Lâm Quách nhận lấy tách trà từ tay Vương Nhất Bác đưa tới, môi kéo thành một nụ cười đến cao, gương mặt ngâm nâu với những vết nhăn già nua cũng vì nụ cười đó mà trở nên nhăn nhúm, xấu không tả được. Lão nói tiếp: "Ông chủ Vương như vầy có phải là quá thẳng tính rồi không?"
Cuộc trò chuyện bề nổi vẫn rất ôn hòa nhu thuận, thế nhưng nội tâm đối phương nổi đầy sát ý, ánh mắt nhìn nhau không có nửa điểm nhẹ nhàng như lời nói. Lâm Quách cho người kiểm tra lại đống vũ khí mà Vương Nhất Bác đưa tới, sau khi cảm thấy đống vũ khí kia không có vấn đề gì thì tiền trao cháo múc, Quân Quân nhận lấy hai vali tiền đỏ tươi trước mặt.
Vương Nhất Bác biết rõ Lâm Quách là một con cáo già, cũng không thể cứ cho qua chuyện lão đem người đến ám sát mình. Hắn rướn người đứng dậy cáo lỗi về trước, lúc đi ngang qua Lâm Quách còn không quên để lại một vài câu nhắc nhở.
"Nhà có người khó ngủ, sau này Lâm tiên sinh muốn cho người đến hỏi thăm tôi cũng nên chú ý một chút, bảo họ lắp giảm thanh vào súng rồi hãy đến."
Lâm Quách cũng không nhún nhường trước hậu bối chỉ sống ít hơn mình nửa đời người, lão cao hứng đáp lời.
"Xem ra "người khó ngủ" đó đối với ông chủ Vương rất quan trọng nhỉ?"
"Cũng không phải quan trọng gì, chỉ là Lâm tiên sinh muốn gϊếŧ tôi, tôi vẫn có thể nể mặt sự hậu thuẫn của Lâm lão gia ngày trước mà không tính toán. Nhưng nếu Lâm tiên sinh đây làm vị kia ngủ không ngon thì có mười Lâm lão gia tôi cũng sẽ không nể mặt."
Lâm Quách nghe xong có chút hứng thú, đúng thật là "Không quan trọng gì."
Cuộc giao dịch tới đó là kết thúc, Vương Nhất Bác cũng không muốn nán lại cùng Lâm Quách đàm đạo thêm đôi câu mà lập tức rời đi.
______
Cho xíu nhận xét về cái "Cũng không quan trọng gì" của ông chủ Vương đi các cu nhang ಡ ͜ ʖ ಡ
@Trust
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!