Tiêu Chiến quay về bệnh viện trước sự ngỡ ngàng của cả Tống Thành và Quân Quân.
Anh rất mệt, cơn đau từ khớp vai trái kéo đến khiến thể lực anh xuống dốc trầm trọng, cộng thêm sau một hồi dằn co với Vương Vũ, vết thương trên bả vai đã nghiêm trọng hơn hẳn.
Tống Thành có dò hỏi nhưng không nhận lại được gì cả. Anh không muốn cậu quá lo lắng, càng không muốn làm lớn chuyện khiến Vương Nhất Bác sốt sắng, cũng vì thế mà Quân Quân đồng ý giữ im lặng xem như Tiêu Chiến chưa hề rời khỏi bệnh viện.
Cởi bỏ bộ vest đen bám đầy mùi khói bụi và máu tanh khó ngửi, Tiêu Chiến cho gọi y tá đến giúp anh sơ cứu lại vết thương. Ngay khi đảm bảo hết thảy những thứ còn sót lại sau đêm mưa gió ở ngôi nhà gỗ và vườn nho bốc cháy bị che đậy hoàn hảo, Tiêu Chiến đến phòng bệnh thăm Vương Nhất Bác.
Bỏ đi hình ảnh người đàn ông với con dao găm của quân đội Nga ở ngôi nhà gỗ nhìn người khác bị hành hình mà không một tia gợn sóng, Tiêu Chiến ở trước mặt Vương Nhất Bác cũng chỉ là một người bình thường, Tiêu Chiến của hắn, bố dượng của hắn, báu vật của hắn.
Cửa phòng mở ra, bên trong là một màn đêm thanh tĩnh, ngoài loạt ánh sáng lấp ló của những tòa nhà cao tầng ở phía xa, thông qua lớp kính dày và chiếc rèm hoa còn chưa được kéo lại mà hắc vào thì nguồn ánh sáng thứ hai tồn tại trong căn phòng này có lẽ là từ màn hình điện thoại trên tay hắn.
Vương Nhất Bác co mình quay lưng về cửa, im lặng nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Hình như hắn vừa khóc, ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại phủ lên đồng tử, Tiêu Chiến có thể cảm nhận được có một chuỗi cảm xúc chua chát dấy lên trong lòng người trước mặt.
Vương Nhất Bác giữ nguyên tư thế không nói gì, mãi đến khi cảm thấy bóng người to lớn đi đến bên cạnh giường mình và dừng lại, Vương Nhất Bác mới lên tiếng hỏi: "Dượng ấy sao rồi, vẫn còn ngủ sao?"
Giống như cứ cách một lúc Quân Quân sẽ vào phòng quan sát để tiện giúp hắn những việc hắn muốn làm, và cứ mỗi lần Quân Quân mở cửa bước vào, câu đầu tiên hắn hỏi sẽ là: Tiêu Chiến sao rồi, đã tỉnh lại chưa hay vẫn còn đang ngủ?
Ở thời điểm hiện tại, Tiêu Chiến biết rõ hắn có hàng ngàn hàng vạn vấn đề phải suy nghĩ. Thế nhưng giữa hàng ngàn hàng vạn mối lo ngại đó, những thứ chỉ cần liên quan đến Tiêu Chiến, mặc cho là trực tiếp hay gián tiếp, tất cả đều được Vương Nhất Bác ưu ái đặt ở đầu.
"Vậy Vương Nhất Bác sao rồi, vẫn chưa ngủ được sao?"
Giọng nói ngọt ngào của Tiêu Chiến cất lên, đối với Vương Nhất Bác đó là thứ không thể nào quen thuộc hơn. Chắc rằng anh có lẫn trong hàng triệu người đi chăng nữa, chỉ cần mở miệng gọi ba tiếng Vương Nhất Bác hắn nhất định vẫn sẽ nhận ra.
Vương Nhất Bác xoay người.
Thanh âm êm ái của Tiêu Chiến giống như một mồi lửa trong đêm bão tuyết, nó đem đến cho trái tim hắn một sự ấm áp đến tan chảy giữa bão tố lạnh lẽo tận sâu trong cõi lòng.
Ánh sáng chập chờn trên màn hình điện thoại rọi sáng ngũ quan Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhìn thấy trên gương mặt hắn hiện lên một nét mệt mỏi, anh cũng có thể cảm nhận được xung quanh cơ thể hắn tỏa ra một nguồn năng lượng tiêu cực, bất lực và có cả hoảng loạn.
Tiêu Chiến chưa từng nhìn thấy thứ đó từ người đàn ông ưu việt này, anh vốn còn tưởng hắn sẽ chẳng biết bất lực là thứ gì. Nhưng hình như Tiêu Chiến sai rồi, hắn cũng là con người, cũng sẽ biết đói, cũng sẽ biết đau.
Thần linh cũng có máu thịt, cũng có trái tim, cũng có lúc gục ngã.
Người ta xem Vương Nhất Bác như thần linh, vị thần ngự trị Bắc Kinh, bọn họ nhìn thấy cách hắn quật cường trước sát tâm của người khác dành cho mình mà nghĩ rằng hắn sẽ không bao giờ gục ngã.
Nhưng hắn chỉ muốn nói, làm ơn đừng xem hắn là thần. Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn, hắn cũng là con người.
Và rồi chúa đã giúp hắn thực hiện ước nguyện, chúa đem đến cho hắn một người đàn ông với mái tóc màu hổ phách vuốt cao, hàng lông mi cong rũ xuống che đi sự sắc sảo của mắt phượng, đôi mày kiếm chưa từng cau lại tỏ vẻ khó chịu với hắn. Tiêu Chiến của hắn, bố dượng của hắn, báu vật của hắn không xem hắn là thần.
Anh biết hắn cũng sẽ có lúc gục ngã, anh biết hắn hiện tại rối ren đến nhường nào. Anh không giống những người ngoài kia, anh biết sau câu nói "Tôi không sao" của hắn là một bầu trời đầy sóng gió. Anh biết hắn muốn nghe người khác an ủi, và anh đã nguyện ý là người đó.
Người duy nhất.
Tiêu Chiến tiến đến, đem cả cơ thể Vương Nhất Bác ôm vào lòng, đem mặt mình vùi vào hõm cổ Vương Nhất Bác. Giống như vừa muốn giúp hắn chữa lành vết thương lại lần nữa hở miệng trong tim, vừa muốn đem cuộc đời mình giao phó cho hắn, muốn hắn che chở, muốn hắn bảo vệ.
Nhận lấy được cái ôm từ Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác giống như được người khác đưa tay kéo ra khỏi vũng bùn dơ bẩn. Hắn như vỡ òa, đầu vai run run, vỡ òa đến nỗi những điều mình muốn nói cũng đã chẳng còn nhớ gì nữa.
Hắn đáp lại cái ôm của Tiêu Chiến. Bọn họ cứ như vậy, không cần sốt sắng hỏi thăm nhau, chỉ cần một cái ôm là đủ.
Một cái ôm ấm áp giữa trời đông lạnh lẽo, một cái ôm ấm áp chứa đầy sự bao dung, che chở, bọn họ sưởi ấm nhau, chữa lành nhau.
Im lặng hồi lâu, Vương Nhất Bác lên tiếng: "Tôi đã làm như vậy, tôi đã dồn chính mẹ mình vào bước đường cùng."
"Tiêu Chiến, dượng có cảm thấy tôi là một con người đáng khinh không?"
Tiêu Chiến vẫn ôm hắn, anh chôn cả cơ thể mình vào vòng tay ấm áp của Vương Nhất Bác. Mặc dù ống truyền dịch và dây điện của thiết bị y tế nối nhau loạn xạ trên hai cánh tay thế nhưng nó cũng không đủ cản trở Tiêu Chiến truyền hơi ấm cho người đàn ông đã nguội lạnh cõi lòng này.
"Bất cứ điều gì, bất cứ việc gì mà em làm tôi đều sẽ ủng hộ."
"Tôi đã vẽ nên một bản đồ kho báu, tôi đã khiến bà ấy bước đi theo con đường mà tôi vẽ. Sau đó thì chẳng có kho báu nào cả mà chỉ có một cái lồng sắt treo lơ lửng giữa vực thẳm. Tôi vẽ đường mòn và lối cụt, tôi đẩy mẹ tôi vào vực thẳm mà không thể quay về."
Tiêu Chiến có thể cảm thấy vòng tay đang ôm trọn lấy mình run lên kịch liệt. Anh biết hắn khó chịu, khó chịu vì phải đưa ra lựa chọn này, nhưng anh cũng biết hắn là bị Tuyết Trinh bức đến điên mới quyết định như vậy.
Hắn từng nói với anh dù hắn có hận bà ấy như nào đi nữa, dù thâm tâm hắn muốn bà ấy chết đi như thế nào đi nữa nhưng khi nghĩ đến việc Tuyết Trinh thật sự rời khỏi cõi đời này, hắn không nỡ, cũng không dám.
Nhưng cuối cùng là do chính Tuyết Trinh đẩy hắn vào vực sâu, đẩy hắn vào dung nham nóng chảy thiêu đốt sự tin yêu cuối cùng hắn dành cho mẹ mình.
Hắn mồ côi thật rồi, ba hắn chết, hắn cũng không còn mẹ nữa.
"Là do bà ấy tự làm tự chịu. Là do Tuyết Trinh không muốn chấp nhận việc em chảy một nửa dòng máu của bà ta trong người mình. Đoạn tình cảm mẹ con này, là do Tuyết Trinh vứt bỏ trước."
Vương Nhất Bác gác cằm lên đầu Tiêu Chiến mà thở dài, hắn nói: "Tôi không biết mình bị sao nữa, nhưng khi quyết định làm việc đó, một nửa trái tim đau đến rỉ máu, một nửa trái tim lại cảm thấy như được xoa dịu những vết thương."
Một nửa đau đến rỉ máu, một nửa được xoa dịu những vết thương.
Người mẹ duy nhất của hắn, cuối cùng hắn cũng không giữ được.
Và một phần gánh nặng thù hận, cũng không cần phải giữ nữa.
Vòng tay ôm lấy Vương Nhất Bác siết chặt hơn, giống như Tiêu Chiến muốn dung hòa làm một với người con trai này. Muốn len lỏi vào bốn khoan tim xem bên trong nó đã chứa đựng những vết thương sâu đến cỡ nào. Chắc rằng có cái đã kéo vảy, có cái thì chưa, có cái đã lâu, có cái vừa mới. Anh muốn nhìn thấy, muốn cảm nhận, muốn cùng hắn gánh vác.
Vương Nhất Bác, cuộc đời cay nghiệt với em quá. Nhưng không sao, nửa đời còn lại tôi bồi em. Tiêu Chiến này không có gì hết, chỉ có một trái tim trọn vẹn yêu em, vụn về, lộng cộng, nhưng nó chân thành.
"Vết thương sâu đến đâu rồi cũng sẽ có ngày kéo vảy. Đừng quá suy nghĩ về nó nữa, em đã làm những gì em cảm thấy đó là đạo lý, là lẽ đương nhiên, vì thế em chẳng làm sai gì cả."
"Dượng sẽ không trách tôi chứ?"
"Sẽ không."
"Vậy tốt quá." Vương Nhất Bác cúi đầu đặt lên trán Tiêu Chiến một nụ hôn nhẹ nhàng, lúc lướt qua vết thương ở thái dương hắn cũng áp hai cánh môi mình lên nó, tặng nó một nụ hôn giống như an ủi. Vương Nhất Bác an lòng, nói nhỏ: "Tôi chỉ sợ dượng cảm thấy tôi là một con người máu lạnh, một con người đáng ghét, đáng khinh."
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, anh muốn hắn thấy tâm tư của anh thông qua ánh mắt, anh muốn hắn thấu rõ lòng anh.
"Dù cho cả thế giới này có hận em, có ghét em, có quay lưng lại với em thì Tiêu Chiến tôi vẫn sẽ ở bên cạnh em, tin em, yêu em."
"Em là ông trùm thì tôi là người tình của ông trùm, em là tội phạm thì tôi là người tình của tội phạm, em là tổng tài thì tôi là người tình của tổng tài, nếu em là ăn mày thì tôi cũng là người tình của ăn mày."
Ba ngàn kịch bản, ba ngàn vai thoại, nhưng đời này Tiêu Chiến tôi chắc rằng giữa tôi và em sẽ chẳng có chuyện không thể như xưa, tình thâm thành mục nát, chung đường thành ngược lối, yêu thương thành thù hận.
Tôi lấy danh dự mình ra đảm bảo, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, hai cái tên này nhất định sẽ luôn sóng cạnh nhau.
Dù cho sông cạn đá mòn, trời long đất lở, tôi vẫn sẽ yêu em.
Vương Nhất Bác, em nghe không? Tôi vẫn sẽ yêu em, yêu em đến khi tàn hơi, đến khi thân xác này chỉ còn lại nắm tro tàn, đến khi nghĩa trang của gia tộc Canva lập thêm một bia đá.
"Tôi yêu em."
Bàn tay đang vuốt ve lưng Tiêu Chiến khẽ dừng lại, Vương Nhất Bác có chút không kịp thích ứng. Không phải là vì chưa từng nghe anh nói như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác cảm thấy lời này rất đáng tin, rất nghiêm túc.
Ngày trước anh nói anh thích hắn, anh muốn hắn che chở, nhưng hắn vẫn lo sợ lỡ một ngày mình bốc đồng, mình xốc nổi, Tiêu Chiến sẽ chán chê.
Hắn trước kia vẫn hay nghĩ chuyện của hai người chỉ là tạm bợ, là một đoạn nhân duyên mà khi nhắc đến hai chữ "lâu dài", điều Tiêu Chiến nghĩ đến đầu tiên là "Mơ mộng hảo huyền".
Ai nói chỉ có Tiêu Chiến lo lắng việc hai người họ không lâu dài, Vương Nhất Bác cũng có vậy. Anh là sợ bản thân không phải nữ nhân, không thể giúp hắn sinh con nối dõi, sẽ chẳng có thứ gì níu kéo khi tình cảm lụi tàn.
Còn hắn thì sao?
Hắn mỗi ngày đưa mắt nhìn dượng từ phía xa, màn hình điện thoại vẫn luôn là bức ảnh chụp vội trên đồng cỏ ở Singapore. Mỗi khi nhìn anh, hắn vẫn luôn cảm thấy lo sợ, sợ thứ mình nắm được hiện tại chỉ là phù du, sớm hình cũng sớm tiêu. Sợ mình không khiến Tiêu Chiến cảm thấy an tâm, sợ hắn cũng giống những cô gái ngày trước hẹn hò với anh, khiến anh cảm thấy phiền phức rồi sau đó vứt bỏ.
Hắn đã từng nhìn thấy anh nhẫn tâm xua đuổi người hết lòng yêu anh. Hắn sợ một ngày nào đó mình cũng giống như Elise, yêu anh đến không thể rời đi rồi lại bị anh lạnh lùng vứt bỏ, nòng súng lạnh lẽo đó rồi sẽ hướng về phía hắn.
Ngày trước Tiêu Chiến rất ít khi thể hiện tình cảm của mình dành cho hắn, hầu như chỉ là hắn chủ động, hắn bày tỏ. Vì thế đâu đó trong lòng hắn vẫn có một mối lo thấp thỏm, đôi lúc cứ cảm thấy Tiêu Chiến không muốn nghiêm túc mà chỉ là qua đường.
Nhưng hiện tại dượng ôm hắn, dùng giọng điệu trịnh trọng và nghiêm túc nhất của mình, dượng nói yêu hắn.
"Em không nghe sao, tôi yêu em."
"..."
Tiêu Chiến li khai cơ thể khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, giọng nói từ thì thầm đến cao hứng, từ cao hứng đến kích động.
"Tôi nói tôi yêu em, em không nghe hả?"
"..."
"Yêu em yêu em, Vương Nhất Bác em có nghe không?"
"Tôi yêu em! Yêu em chết đi được, dù em có làm cái quái gì tôi cũng sẽ yêu em!" Tiêu Chiến dừng một nhịp, sau đó anh nhỏ giọng: "Tôi nói tôi yêu em, em đã nghe rõ chưa?"
"Nghe rồi" Vương Nhất Bác nói: "Nghe rồi, còn nghe rất rõ. Tôi biết dượng yêu tôi, và tôi cũng yêu dượng."
Một chiếc giường bệnh lại có thể chứa chấp trọn vẹn thân thể hai nam nhân trưởng thành. Tiêu Chiến gối đầu trên tay Vương Nhất Bác, bọn họ không nói thêm gì nữa. Giống như chỉ cần im lặng lắng nghe nhịp tim của đối phương, như vậy thôi cũng đủ khiến họ cảm thấy hạnh phúc.
Đây có lẽ là đoạn thời gian bình yêu hiếm hoi nhất mà bọn họ có được. Nghĩ thử xem, một người là ông trùm thật sự của Shadow, một kẻ nắm quyền thao túng cả Bắc Kinh, tình yêu của bọn họ làm gì bình yên mà có được một buổi hẹn hò ở công viên hay cũng nhau xem phim ở rạp kia chứ. Bởi thế khoảnh khắc gối đầu lên tay đối phương mà yên giấc như thế này chính là đoạn thời gian yên bình nhất trong cuộc đời sóng gió của cả hai.
Đồng hồ điện tử trên bàn đối diện giường ngủ vừa tít tít mấy tiếng. Tiêu Chiến lúc này mới để ý, nghĩ ngợi lung tung vài thứ vậy mà đã 4 giờ sáng.
Hình như Vương Nhất Bác đã ngủ, hơi thở của hắn cũng không còn dồn dập như vừa rồi nữa. Nhưng có lẽ sự lo toan trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai nên đôi lông mày vẫn nhíu lại khi hắn ngủ.
Anh vốn không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn thế nhưng ngay khi trở người lấy chiếc điện thoại để trên bàn, Tiêu Chiến có chút hoảng loạn.
Màn hình chập chờn ánh sáng xanh, Tiêu Chiến nheo mắt lấy lại tiêu cự, anh nhìn thấy trên màn hình hiển thị 43 cuộc gọi nhỡ từ dãy số có tên "Home".
Quay mặt nhìn Vương Nhất Bác một lần nữa, ngay khi chắc rằng Vương Nhất Bác đã ngủ say Tiêu Chiến mới rời giường.
Anh ấn gọi lại dãy số có tên "Home" nọ.
Giống như đã chờ đợi từ lâu, ngay khi số máy ngoại quốc được kết nối, âm chờ cuộc gọi còn chưa kịp cất lên tiếng thứ hai thì đầu dây bên kia đã lên tiếng.
"Cuối cùng cũng đã liên lạc được cho ngài."
"Có chuyện gì vậy?"
Đầu dây bên kia khá ồn, Tiêu Chiến có thể nghe thấy tiếng xe bánh xe lăn ma sát xuống mặt gạch và những viên thuốc đặc trị nhiều màu được xốc ra khỏi khay. Giọng nói khàn khàn cất lên, hình như là một người Châu Phi nào đó: "Bệnh tình của phu nhân đã bước đến giai đoạn cuối. Bác sĩ nói e là bà ấy chỉ có thể chống chịu được thêm một ngày, vì vậy ngài chỉ có một ngày để quay về và đưa tiễn bà ấy đi qua những giây phút cuối cùng của cuộc đời."
Ngay sau khi người đàn ông kia nói xong, Tiêu Chiến đã không đáp lại thêm gì cả mà ấn tắt cuộc gọi. Khi anh quay mặt lại thì thấy Vương Nhất Bác đã tỉnh dậy từ sớm.
Hắn im lặng nhìn anh hồi lâu, sau đó mới nói: "Xin lỗi, tôi không có ý muốn nghe trộm dượng nói chuyện, chỉ là tôi có chút khát nên muốn tìm nước để uống."
Tiêu Chiến không nói, anh bỏ lại điện thoại vào túi áo rồi tiến đến giúp hắn rót một cốc nước ấm.
Cốc nước được đưa đến bên cạnh, Vương Nhất Bác nhìn nó hồi lâu rồi đón lấy. Cả hai không nói gì hết, giống như một phần nào đó đã hiểu được sự việc tiếp theo sẽ xảy ra. Nhưng cho dù là vậy Vương Nhất Bác vẫn không nhịn được mà hỏi:
"Dượng sẽ phải đi nữa sao?"
Tiêu Chiến không nói, anh khẽ gật đầu.
Vương Nhất Bác nhỏ giọng, giống như không có đủ can đảm để xen vào việc này của anh. Hắn không biết vị "phu nhân" kia là ai và tình trạng của bà ấy như thế nào, hắn cũng không thể thông qua biểu cảm của Tiêu Chiến mà suy đoán bởi căn bản từ khi nhận được tin tức thông qua cuộc điện thoại nọ, vẻ bình thản trên gương mặt Tiêu Chiến vẫn chưa một lần thay đổi. Dù những chuyện đó hắn không biết nhưng hắn biết rõ một điều, Tiêu Chiến sẽ phải lần nữa bỏ hắn ở lại Bắc Kinh một mình mà rời đi.
Có thể một ngày, hai ngày, nhanh thì một tháng, lâu thì một năm.
Hắn vẫn luôn lo sợ anh rời đi. Bởi chỉ cần khi anh rời đi rồi, dù cho hắn có cố gắng lục tung mọi ngõ ngách trên trái đất này cũng không thể tìm thấy anh. Việc hắn có thể làm là ngồi một chỗ và chờ đợi, chờ đợi đến khi Tiêu Chiến muốn quay về.
Giọng nói nhỏ đến thiếu tự tin, Vương Nhất Bác hỏi: "Bao lâu?"
"Cho tôi hai tuần."
"Dượng sẽ trở lại chứ?"
"Tôi không thích Bắc Kinh nhưng tôi vẫn sẽ trở lại, bởi vì ở đây có em."
"Khi nào thì đi, sáng mai ư?"
Tiêu Chiến không nói, anh gật đầu.
Hiểu rồi, biết rồi và cảm nhận được rồi. Biết là bất đắc dĩ nhưng sao khó chịu quá, hắn chỉ mới gặp lại anh sau hai tháng xa cách, chỉ mới tìm được chút an tâm sau hai tháng chật vật. Mọi thứ vẫn chưa vào đâu cả, hắn còn chưa kịp nhìn rõ hai tháng qua Tiêu Chiến có gầy đi không, có mất ngủ hay không thì tai nạn kéo đến, bọn họ chỉ có vỏn vẹn vài tiếng êm đềm bên nhau và rồi Tiêu Chiến phải lần nữa quay về Los Angeles.
"Hứa với tôi dượng sẽ trở lại đi."
Bởi vì tôi lo sợ, bởi vì khi dượng rời đi tôi không cách nào có thể tìm kiếm dượng. Tôi vẫn luôn là kẻ bị động, tất cả những thứ về dượng tôi có thể nắm bắt được đều là dượng tự nguyện ban cho. Dượng không muốn thì lấy lại, và khi dượng lấy lại tôi sẽ không bao giờ tìm được nó nữa.
Thế nên làm ơn, hứa với tôi đi.
Tôi biết nó sẽ chẳng nghĩa lý nếu dượng thật sự muốn rời đi. Nhưng là ơn hãy hứa với tôi, chỉ cần dượng nói, bất cứ cái gì hay bất cứ điều gì tôi đều sẽ tin.
"Tin tôi, tôi sẽ không bỏ rơi em."
Không có quá nhiều lời hứa hẹn, chỉ vỏn vẹn bởi hai chữ "Tin tôi" đã khiến mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Vương Nhất Bác bị đánh tan. Tiêu Chiến vẫn luôn khiến Vương Nhất Bác tin đến như vậy, chỉ cần một câu nói với vỏn vẹn hai ba chữ, "Tôi tin em" em của ngày trước và "Tin tôi" của hiện tại, tất cả mọi thứ, chỉ cần là Tiêu Chiến thì Vương Nhất Bác đều sẽ tin.
Đêm hôm đó hắn không ngủ. Hắn muốn mình tỉnh táo để ngắm nhìn một cách kĩ càng người đàn ông trước mặt, bởi lẽ hai tuần đối với hắn một đoạn thời gian dài. Suốt hai tháng qua hắn đã có thể cảm nhận được thế nào gọi là tương tư và tuyệt vọng, vì thế hắn không muốn cảm giác đó kéo đến một lần nào nữa.
Dù cho anh đã hứa sẽ quay trở lại, sẽ không im lặng mà rời đi như hai tháng trước nữa, nhưng hắn vẫn sợ.
Một con chó bị bỏ rơi hai lần, bỏ rơi nó thêm một lần nữa nó cũng sẽ không muốn huống chi là Vương Nhất Bác.
Những người mà hắn quen, những người mà hắn yêu thương tin tưởng, từng người từng người một đều vứt bỏ hắn, ba, ông nội và mẹ nữa, hắn chỉ còn lại mỗi mình anh thôi.
Một sợi rơm cứu mạng cuối cùng, mất đi anh Vương Nhất Bác thật sự sẽ chết.
Vương Nhất Bác giúp anh chuẩn bị vé máy bay, hắn nói hắn muốn chen chân vào cuộc sống của anh, muốn từng việc từng việc mà anh làm đều phải có sự góp mặt của hắn. Giống như chuyến bay dài hạn phải do hắn đặt, bàn chảy đánh răng phải do hắn mua và gối ngủ phải do hắn chuẩn bị.
Nhìn thấy người đàn ông mang mùi hương ưu việt nhất Bắc Kinh tỏ thái độ như vậy, Tiêu Chiến chỉ có thể lắc đầu mắng hắn ấu trĩ. Nhưng anh cũng có thể phần nào hiểu được mối lo ngại của hắn vì thế không hề ghét bỏ mà còn rất hưởng ứng.
Vương Nhất Bác ngồi trên giường bệnh, hắn lấy ra bên cạnh một chiếc khăn len tối màu rồi choàng lên cho Tiêu Chiến. Vết thương ở bả vai khiến hắn không thể xuống giường, bác sĩ đã căn dặn nếu cứ không để tâm đến nó mà ngoan cố vận động thì vết thương sẽ hoại tử, khả năng các khớp xương có thể lành lại chỉ còn 5%, hắn muốn đến sân bay cùng anh nhưng Tiêu Chiến nhất quyết không cho, và Vương Nhất Bác cũng đã suy nghĩ lại, hắn hiện tại biết quý trọng sức khỏe mình nhiều hơn trước rồi, bởi lẽ hắn còn có thứ phải bảo vệ.
Vương Nhất Bác dang rộng hai tay hướng về phía Tiêu Chiến, hắn nói: "Lại đây."
Không có điều gì phải đắn đo, Tiêu Chiến ngay lập tức sà vào vòng tay Vương Nhất Bác, anh nhận lấy một cái hôn nhẹ nhàng lên má từ phía hắn.
Bọn họ không có quá nhiều thời gian, chuyến bay sẽ bắt đầu vào 7 giờ sáng và hiện tại đã là 6 giờ 30, sau cái ôm ấm áp và nụ hôn chứa đựng sự ôn nhu đến lạ đó, Tiêu Chiến lập tức phải rời đi.
Vẫn là khoảng thời gian đầy mệt mỏi trên máy bay, cả đêm hôm qua Tiêu Chiến đã không ngủ, anh của hiện tại cũng không thể nào chợp mắt được. Nói thực thì trông Tiêu Chiến có vẻ rất bình thản không có vướng bận nhưng tận sâu trong tâm trí anh đang tồn tại ba ngàn việc hai ngàn điều phải suy nghĩ.
Tiêu Chiến đã nói dối, lần này quay về không phải là "một chút việc vặt vãnh" như anh đã nói với hắn. Sự việc có lẽ khá phức tạp thế nên Tống Thành cũng đã theo anh quay về Mỹ.
Từ Bắc Kinh đến Los Angeles mất khoảng 12 giờ đồng hồ, Tiêu Chiến không ngủ dù chỉ một phút trong suốt chuyến bay. Anh vẫn luôn thông qua laptop đã được kết nối với camera của phòng bệnh mà quan sát vị "phu nhân" nọ.
Sau vài lần khuyên bảo Tiêu Chiến không thành, Tống Thành cũng đã chẳng còn ôm hy vọng việc mình có thể khiến người đàn ông bên cạnh gập lại laptop và chợp mắt, thứ cậu có thể làm chỉ là cách một khoảng thời gian sẽ quan sát cốc cafe của Tiêu Chiến, và yêu cầu tiếp viên thay cafe khi nó nguội lạnh.
"Em biết anh ghét kẻ nhiều lời nhưng anh đã không nghỉ ngơi suốt một ngày rồi, nếu còn cố chấp như thế anh sẽ gục ngã trước khi về đến LA đấy."
"Đừng quá lo lắng, tôi không sao."
Tiêu Chiến quả đúng là người đàn ông siêu việt, bởi lẽ dù cho môi trường có khắc nghiệt mà bào mòn thể lực anh đến như thế nào đi nữa thì thứ nó nhận lại cũng chỉ có thể là vẻ mặt bình thản mà quật cường.
Tiêu Chiến chưa bao giờ gục ngã.
Nhận lấy tách cafe nóng hổi nữ tiếp viên đưa đến, Tiêu Chiến uống lấy một ngụm. Vị cafe đắng ngắt rót vào cuống họng khiến đầu lưỡi Tiêu Chiến khẽ run, đây có lẽ đã là tách cafe thứ tám trong suốt chuyến bay.
Cafe rất đắng, đắng đến mức gắt cả cổ họng. Thế nhưng song song với vị đắng khiến người ta chán ghét lúc ban đầu là một mùi thơm thanh đạm bao cả khoan miệng, mà cũng chính mùi thơm đó đã khiến Tiêu Chiến đem lòng yêu thích thứ cafe dở tệ này.
Uống thêm một ngụm cafe, cổ họng Tiêu Chiến đã trở nên khô rát. Sau khi loạt chất lỏng nâu sánh lướt qua rồi trôi tuột xuống dạ dày theo cuống họng, đầu lưỡi Tiêu Chiến khẽ run, thanh âm có chút khàn đặc phát ra, anh hỏi: "Khi mất đi người thân cuối cùng, con người ta thường sẽ có những cảm xúc gì?"
Tống Thành tròn mắt, cậu hỏi lại: "Anh hỏi riêng bản thân em sao?"
"Cậu nghĩ thông thường khi mất đi người thân con người ta sẽ có những cảm xúc gì?" Tiêu Chiến nói tiếp: "Hình như tôi quên mất biểu đạt loại cảm xúc đó rồi, tôi không muốn lúc bà ấy ra đi lại nhìn thấy tôi bình thản như không có gì. Chí ít cũng nên có chút gì đó đau khổ."
Tống Thành đã theo anh rất nhiều năm, những việc mà Tiêu Chiến từng trải qua Tống Thành không biết mười cũng biết tám, thế nhưng hiện tại cậu cảm thấy sự tự tin về việc am hiểu Tiêu Chiến của mình suốt bao nhiêu năm qua đều bị đánh tan.
Cậu không hiểu nổi người đàn ông này.
Rốt cuộc Tiêu Chiến lúc mới sinh ra đã là người không có tình cảm như vậy hay do xã hòi bào mòn, gọt đẽo và hút cạn cảm xúc của anh đây?
Tống Thành tự hỏi rằng liệu xã hội đã làm gì người đàn ông này, liệu những việc người đàn này trải qua tồi tệ đến cỡ nào mới khiến một còn người quên luôn cảm giác của mình.
Có người không biết khóc, anh ta muốn học để có thể khóc trong đám tang của mẹ mình.
Thậm chí Tống Thành còn tự hỏi, nếu Tiêu Chiến đã không biết được đau khổ là thứ gì, vậy có phải hay không nửa đời vừa rồi nụ cười hiện trên môi anh đều là giả tạo.
Vậy có phải hay không Tiêu Chiến vẫn luôn sống một cuộc đời giả tạo, một gương mặt giả tạo?
Một lớp mặt nạ hoàn hảo đổ từ thạch cao, ngũ quan đều in từ chính gương mặt hoàn hảo của Tiêu Chiến, một nụ cười tươi nhu hòa được họa lên dưới cánh mũi. Nó dày cộm, nặng trịch và được áp lên mặt anh.
Tự hỏi từng ngày từng ngày trôi qua Tiêu Chiến đã phải sống một cách nặng nề đến như thế nào bởi vì tất cả mọi hành động mọi biểu cảm đều là giả kia chứ.
"Cậu cũng không biết nên cảm thấy như thế nào sao?"
Ánh mắt không còn dán lên người Tống Thành nữa, Tiêu Chiến quay mặt đi, thanh âm nhỏ dần, Tiêu Chiến nói: "Việc đó bình thường mà đúng không, không phải chỉ riêng mình tôi đúng không?"
Ngay khi nhận lấy cái gật đầu từ phía Tống Thành, anh đã không hỏi thêm gì nữa.
Sau 12 giờ đồng hồ, Tiêu Chiến đã có mặt ở Los Angeles.
_________
Có bà nói tui chỉ biết ngược Bác, nhưng không phải vậy đâu các bà. Tôi thương hai bé đồng đều thế nên khi tôi hạ bút viết ngược tôi cũng ngược đồng đều nha =))
Không biết có ai nhìn ra được một chút gì đó ngược Chiến suốt đoạn đường vừa qua không? Tui muốn nghe cảm nhận của mọi người ở đây về cuộc đời Chiến á.
@Trust
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!