Vương Nhất Bác đã không còn chịu được dày vò lắc lư nữa.
Tiêu Chiến gọi tên hắn, không có phản hồi.
Cả người Vương Nhất Bác chỉ còn có mặt là sạch sẽ, Tiêu Chiến vỗ mặt hắn, vẫn không có phản ứng.
Tiêu Chiến gọi người đến, giọng đã mang theo tiếng nức nở.
Điều kiện trên chiến trường quá tệ, bọn họ mang Vương Nhất Bác trở về chủ doanh, đại phu đi theo quân đội vội vã tiến vào lều trại, bàn tay Tiêu Chiến toàn là máu, bị A Vân dẫn ra bờ sông.
"Công tử?" A Vân nhìn Tiêu Chiến, huơ huơ tay trước mặt y.
"Hả?" Tiêu Chiến ngây ngốc nhìn về phía A Vân.
Tiêu Chiến vươn tay để mặc A Vân giúp hắn rửa sạch, trên mặt y cũng có lốm đốm vài vệt máu, được A Vân thấm nước vào khăn tay rồi cẩn thận lau sạch.
"Có phải hắn sắp chết rồi không..." Tiêu Chiến được A Vân lau tay cho, hai mắt vô hồn.
"Nói gì vậy chứ." A Vân vỗ vai Tiêu Chiến, "Bao nhiêu đại phu đều ở đó, đừng có nghĩ linh tinh, đi một chuyến mệt rồi phải không? Mệt rồi thì chúng ta trở về nghỉ ngơi, ăn chút gì đó, công tử, sắc mặt ngài không tốt chút nào."
"Ngươi đừng an ủi ta... có phải hắn sắp chết rồi không..."
Tiêu Chiến hối hận rồi.
Ngay lúc nhìn thấy Vương Nhất Bác toàn thân đầy máu y đã hối hận rồi.
Y tưởng rằng mình đủ hiểu Vương Nhất Bác, y có thể đoán được Bát hoàng tử luôn trầm ổn lạnh nhạt có tài mưu lược tại sao sáng sớm hôm nay lại đánh lên tiền tuyến mà không nói tiếng nào.
Y có thể đoán được tại sao, ngoại trừ việc bị chuyện tối qua kích thích, y không còn cách giải thích nào tốt hơn.
Đây chính là điều ngày đó A Vân đã nói khi y bị giam lỏng trong cung, lúc Vương Nhất Bác muốn đến gặp y.
Cho dù là dưới hình thức hay trong tình huống nào, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến đều sẽ kích động. Không có ngoại lệ, huống chi là nhìn thấy Tiêu Chiến như đang ở dưới thân người khác cầu hoan.
"Công tử?" A Vân gọi Tiêu Chiến đang ngây ngốc một tiếng, "Đừng ngây ra đó nữa, nên làm gì thì làm đó đi."
"Ngươi nói xem hắn có phải là vì ta..." Tiêu Chiến nhìn A Vân.
"Không phải." A Vân kiên định nói, "Không phải vì ngài, trên chiến trường không có chuyện vì ai hết, đao kiếm không có mắt, không phải lỗi của ngài, ngài đừng nghĩ linh tinh."
A Vân rất hiểu Tiêu Chiến, biết Tiêu Chiến lúc này sẽ nghĩ cái gì, biết sự yếu đuối của y, cũng biết được cái gì sẽ trở thành sức mạnh của y.
Trong lều quá nhiều người, Tiêu Chiến không vào đó cho thêm loạn nữa, y không trở về lều của mình mà chỉ đứng đó, nhìn người ta bê ra từng chậu nước bị máu nhuộm đỏ, nước và khăn sạch lại được mang vào.
A Vân đứng bên cạnh Tiêu Chiến, hắn biết Tiêu Chiến đang trải qua nỗi dằn vặt như thế nào.
Tây Nam Vương đến, nhìn thấy người ra người vào trong lều cũng không đi qua, đi tới bên cạnh Tiêu Chiến.
"Phụ vương."
"Rất nghiêm trọng?"
"Rất nghiêm trọng..."
"Sao hắn lại làm ra chuyện không có lý trí như vậy..." Tây Nam Vương thấy kỳ lạ, ngoại trừ việc Bát hoàng tử bị thương khiến ông thấy kỳ lạ ra, ông quả thực nghĩ không thông một hoàng tử nổi danh vì tài quân sự sao lại có thể làm ra chuyện như vậy.
"Có thể là... quá nóng vội đi." Tiêu Chiến nói một cách mơ hồ.
"Xử lý xong đống hỗn loạn này, xem ra lại phải vào kinh rồi." Tây Nam Vương thở dài.
Tiêu Chiến nhìn người mà mình luôn miệng gọi phụ vương bên cạnh, lại cảm thấy khoảng cách thật là xa, ông đối với y thật xa lạ, suốt mười mấy năm trong quá khứ y giống như chỉ tá túc trong vương phủ, y cảm thấy phụ vương đang cách mình càng ngày càng xa.
-------
Mũi tên đó chỉ bắn trúng vai Vương Nhất Bác, không tổn thương tới bộ phận quan trọng, chỉ cần rút ra cầm máu là không còn gì đáng ngại.
Vết thương trước ngực thì hơi khó giải quyết, trong lúc xử lý vết thương Vương Nhất Bác đã mấy lần phát run, nhưng hắn nhịn được không rên lên, chỉ không ngừng toát mồ hôi. Dùng một ít thuốc đơn giản, hiện giờ cho dù là thập khôi tán (1) hay kim sang dược (2) đều không còn tác dụng nữa, chỗ bị thương sâu nhất chỉ có thể dùng hỏa lạc (3) để giải quyết, Vương Nhất Bác chỉ kêu một tiếng rồi lại cố chịu đựng cho qua.
Đại phu bận rộn tới tận tối mới dần dần rời đi, để lại hai người ở lại chăm sóc Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến thấy không còn ai nữa mới tiến vào.
Y ở bên ngoài đã hỏi qua đại phu, hiện tại tình hình xem như là ổn định, không còn ra máu nữa, nhưng Vương Nhất Bác sẽ phát sốt, vết thương trong điều kiện tệ như này có mưng mủ hay không vẫn còn chưa biết, mấy ngày mấy đêm tới rất quan trọng đối với Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến biết thực ra từ nhỏ thân thể Vương Nhất Bác đã yếu ớt, nghe nói mùa đông trong cung luôn phải sắc thuốc cho hắn bồi bổ. Lần này bị thương, cho dù là người bình thường cũng như mất đi nửa cái mạng chứ đừng nói đến Vương Nhất Bác ở cái thời tiết này.
Các đại phu bàn bạc với nhau xong lại trao đổi với Tây Nam Vương, thống nhất chờ sau khi Vương Nhất Bác ổn định sẽ mau chóng đưa hắn hồi kinh trị liệu. Bây giờ gấp cũng không được, đã không có biện pháp nào tốt hơn rồi.
Tiêu Chiến ra hiệu hai đại phu không cần hành lễ, chầm chậm tiến đến giường của Vương Nhất Bác.
Sắc mặt Vương Nhất Bác rất khó coi, môi không còn chút huyết sắc nào.
Thậm chí Tiêu Chiến còn cảm thấy Vương Nhất Bác bây giờ còn đáng sợ hơn cả lúc nằm trên chiến trường.
Nghe thấy có người đến, Vương Nhất Bác nặng nhọc quay đầu ngước mắt nhìn, phát hiện là Tiêu Chiến.
Sắc mặt hắn cứng nhắc, nhắm chặt hai mắt.
Thật lâu sau đó, Tiêu Chiến nghe thấy một chữ.
"Cút."
-------
Sau khi tình trạng của Vương Nhất Bác ổn định hơn một chút, Tam hoàng tử tạm thời ở lại bàn giao tình hình với các tướng sĩ được phái đến từ kinh thành, nhằm ngăn chặn Lịch Quốc lại tấn công lần nữa.
Tây Nam Vương và Tiêu Chiến nhận được thánh chỉ lập tức khởi hành về cung, Vương Nhất Bác cũng được sắp xếp cùng trở về.
Biết tin Vương Nhất Bác gặp chuyện trên tiền tuyến, trong lòng Hoàng thượng càng khó chịu hơn.
Chờ đêm chờ ngày suốt mấy hôm, cuối cùng cũng chờ được đội ngũ hồi kinh trở về.
Lăn lộn suốt cả quãng đường khiến Vương Nhất Bác lại phát sốt, vài chỗ vết thương đã khép miệng đã có hơi mưng mủ, trong cung truyền thái y giỏi nhất điều trị lại cho Vương Nhất Bác.
Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu tại truyen35.shop
Tiêu Chiến trở về cung điện khi trước của mình, Tây Nam Vương được sắp xếp ở chỗ khác, nói là để tìm người hầu hạ, kỳ thực chính là giám sát trá hình, không muốn để cha con hai người ở chung một chỗ, tiện cho Hoàng thượng tra hỏi.
Có điều, điều đáng nhắc đến nhất là Hoàng thượng lại không giữ chân Tiêu Chiến, bởi ông còn cho rằng, Vương Nhất Bác đang bệnh, Tiêu Chiến có thể khiến người con trai cố chấp này dễ chịu hơn một chút.
Nhưng mà điều ông nghĩ lại sai rồi.
-----
Mấy ngày vừa hồi kinh, Vương Nhất Bác sốt cao không giảm, Tiêu Chiến vẫn luôn ở lại trong cung của Vương Nhất Bác bên cạnh thái y, ngày đêm vất vả chăm sóc hắn.
Tiêu Chiến đau lòng, cũng là áy náy.
Vốn muốn mượn chuyện của y và Tam hoàng tử để cắt đứt mọi chuyện giữa y và Vương Nhất Bác, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này. Tính toán thử chắc Tam hoàng tử cũng đã xử lý xong chuyện bàn giao trong quân doanh trở về rồi.
Tiêu Chiến lòng đầy tội lỗi, tự tay giặt khăn, tự tay sắc thuốc, làm những việc mà hạ nhân làm.
Y tự tay đút cho Vương Nhất Bác đang mơ màng từng miếng thuốc, mỗi ngày thay thuốc đều là y tự tay xử lý.
Y muốn nhìn thấy Vương Nhất Bác, muốn chắc chắn Vương Nhất Bác đang khỏe lại từng ngày.
Tiêu Chiến mấy ngày nay đều ngủ rất ít, y không ngủ được, đã rất nhiều lần cùng cung nữ thái giám trong cung Vương Nhất Bác thức thâu đêm trông hắn.
Mấy ngày sau, sắc mặt Vương Nhất Bác mới xem như có chút hồng hào trở lại, người cũng dần tỉnh táo.
Hôm nay Tiêu Chiến vẫn muốn đút thuốc cho Vương Nhất Bác như mọi ngày, Vương Nhất Bác được Tiểu Tương Tử đỡ dậy, hơi trừng mắt nhìn y.
Gần như ngay lúc nhìn thấy Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đã ngọ nguậy quay đầu đi.
"Điện hạ?" Tiểu Tương Tử rất kinh ngạc trước phản ứng của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến nhất thời cũng không biết phải làm sao, chuyện xảy ra giữa y và Vương Nhất Bác ở quân doanh Vương Nhất Bác không thể nói, y cũng chưa từng nói, Tiểu Tương Tử đương nhiên vẫn chưa biết.
Bàn tay Vương Nhất Bác lặng lẽ nắm thành quyền, cả người dựa vào Tiểu Tương Tử hơi run lên.
"... Bảo y đi đi."
Bao nhiêu ngày qua, đây là lần thứ hai Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác nói chuyện với mình.
Y đưa bát thuốc cho một thái giám bên cạnh, đứng dậy chỉnh lại y phục rồi đi mất.
Y tự an ủi mình, Vương Nhất Bác có sức nói chuyện rồi.
------
Về những chuyện xảy ra trong thời gian này, Hoàng thượng lần lượt đi tra hỏi Tây Nam Vương và Tiêu Chiến.
Mặc dù trình tự hay là trọng điểm cha con hai người nói không giống nhau, nhưng những sự việc xảy ra đều không khác gì.
Bọn họ đều giấu chuyện trao đổi thành trì đi, Tam hoàng tử vẫn chưa trở về đến hoàng cung, cho dù trở về rồi, Tiêu Chiến cho rằng hắn cũng sẽ không vào lúc thương thế của Vương Nhất Bác vẫn chưa có chuyển biến tốt rõ rệt nào lại đi bẩm báo những chuyện không có chứng cứ với Hoàng thượng khiến ngài lo lắng.
Dù sao chuyện đánh trận sau đó là thật, Vương Nhất Bác cũng vì thế mà bị thương. Thế nên điều kiện trao đổi thành trì lúc trước nghe có chút không đáng tin, nếu đã bàn bạc xong rồi hà cớ gì còn phải đánh nữa. Tam hoàng tử nếu còn nghĩ đến hoàng vị không biết lúc nào sẽ có khả năng rơi vào tay hắn kia thì nên ngậm miệng lại.
Sau khi tra hỏi xong, Tiêu Chiến không hiểu sao cảm thấy trong lòng có chút bình thản.
Y vẫn mỗi ngày đến cung Vương Nhất Bác sắc thuốc cho hắn, sợ nhóm cung nữ thái giám kia không cẩn thận, cũng sợ trong cung có kẻ tâm địa khó đoán chen chân.
Lúc Thục phi đến nhìn thấy Tiêu Chiến trong bếp, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng phức tạp.
Bà biết con trai mình rất yêu thích vị tiểu vương gia này, cũng cảm nhận được sự yêu thích này dường như đã vượt qua mức bạn bè. Hiện tại thấy Tiêu Chiến ở đây săn sóc, bà cũng không đoán được Tiêu Chiến là thật lòng quan tâm Vương Nhất Bác hay chỉ là tấm lòng của một thần tử, hay là ở Vân Nam đã xảy ra chuyện gì mà bà không biết, Tiêu Chiến có thể đang chuộc tội chăng.
Mẫu thân luôn là người hiểu con trai nhất, bà không dám kết luận bừa, nhưng trong lòng cũng đại khái có suy nghĩ của mình rồi.
Mấy ngày này Tiêu Chiến đều sắc xong thuốc rồi gọi người mang vào, cũng có lúc Thục phi sẽ tự mình chăm sóc Vương Nhất Bác uống thuốc, có lúc sẽ là Tiểu Tương Tử đút cho Vương Nhất Bác uống.
Tiêu Chiến sẽ đợi ở bên ngoài, nghe Vương Nhất Bác từng ngụm từng ngụm uống hết thuốc rồi mới rời đi.
Mặc dù thân thể Vương Nhất Bác vẫn còn khá yếu, nhưng thực ra trong lòng hắn cũng luôn nhớ nhung Tiêu Chiến.
Từ ngày hắn kêu Tiêu Chiến đi, hình như đã rất nhiều ngày rồi Tiêu Chiến không hề xuất hiện nữa. Vương Nhất Bác không phải không nhớ y, nhưng cứ mỗi khi nhớ tới những gì mình nhìn thấy tối hôm đó lại không muốn nhớ đến y nữa.
Hôm nay Tiêu Chiến vẫn mang thuốc tới cửa như ngày thường, Thục phi nương nương đang ở bên trong, hôm nay cũng là bà tự mình chăm sóc Vương Nhất Bác.
"Nóng không?" Là giọng của Thục phi nương nương.
"Không nóng."
Sẽ không nóng đâu, vì Tiêu Chiến đã thử qua rồi mới gọi người mang vào mà.
"Y tự mình thử cho con, đương nhiên sẽ không nóng rồi."
Thục phi vừa nói xong, bên trong đột nhiên lại im lặng.
"Y?" Là giọng Vương Nhất Bác.
"Mấy hôm nay đều là tiểu vương gia sắc thuốc xong rồi mang qua đây, biết con không muốn gặp y nên y chỉ đưa tới bên ngoài, chuyện gì y có thể làm được đều tự mình làm cho con."
"Vậy sao."
Vương Nhất Bác hình như bật cười.
"Con quả thực là không muốn gặp y."
----
(1) Thập khôi tán: là bài thuốc đông y có thể dùng chữa các chứng xuất huyết tiêu hóa, xuất huyết hô hấp do huyết nhiệt cấp tính, có thể dùng thuốc thang sắc uống. (nguồn: baophuyen.com.vn)
(2) Kim sang dược: là loại thuốc chủ yếu để điều trị vết thương do đao kiếm (nguồn: 百度百科)
(3) Hỏa lạc: là phương pháp dùng mảnh kim loại hơ qua lửa để trị liệu các mô bị tổn thương. (nguồn: 百度百科)
Lam: thực ra tôi vẫn chưa tra ra được "kim sang dược" và "hỏa lạc" trong tiếng Việt mình thì dùng từ nào nên để tạm Hán Việt, cô nào học y hay ai có biết thì chỉ tôi với nhé. Xiexie.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu, truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu , đọc truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu full , [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu full , [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu chương mới