Mùa đông ở Giang Nam hình như qua nhanh hơn kinh thành một chút.
Vương Nhất Bác luôn cảm thấy như vậy.
Tháng Giêng vừa mới qua đã cảm thấy không khí ấm áp hơn rất nhiều, Vương Nhất Bác nhốt mình trong phủ cả tháng, nghe nói du khách ở bờ Tây Hồ cũng bắt đầu đông dần, thế là cũng muốn ra ngoài đi dạo.
"Nào, thiếu gia, mặc nhiều một chút." Tiểu Tương Tử lại lấy một chiếc áo choàng muốn mặc cho Vương Nhất Bác.
"Không cần đâu, chỉ ra ngoài đi dạo, mặc nhiều vậy làm gì? Không tiện."
"Tiện hay không tiện cũng mặc vào, nóng thì cởi ra, ta cầm cho ngài, bên hồ gió to lắm, nếu có lạnh thì biết tìm đâu ra áo mà mặc."
"Được rồi, nghe ngươi hết." Vương Nhất Bác cười cười, rất phối hợp mặc thêm áo choàng.
Vương Nhất Bác ngồi xe ngựa đi đến gần Tây Hồ, không ngờ lúc này lại nhiều người như vậy. Vương Nhất Bác không thích chỗ đông người, khi ở trong cung như vậy, từ nhỏ cũng đã như vậy.
Có điều nếu đã tới rồi thì cũng nên đi xuống xem một chút, hắn chầm chậm đi bộ bên hồ, dù ăn mặc rất bình thường nhưng trên đường vẫn có không ít cô nương trẻ tuổi vô tình hữu ý đi về phía hắn.
Nữ quyến và cung nữ trong đều khá giữ ý, các cô nương dân dã lại không hề như vậy, Vương Nhất Bác trong mắt các nàng không phải là Bát hoàng tử cao cao tại thượng không thích nói chuyện mà chỉ là một nam tử dung mạo tuấn mỹ mà thôi.
Khoảnh khắc đó, Vương Nhất Bác cũng mong muốn có thể từ bỏ thân phận này, làm một người bình thường.
Có phải nếu được như vậy, hắn sẽ không đánh mất Tiêu Chiến không?
Vương Nhất Bác trong lúc thất thần không cẩn thận bị một bạn nhỏ đâm vào, bạn nhỏ vấp vào người Vương Nhất Bác, được Vương Nhất Bác nhanh tay lẹ mắt vươn tay kéo lên mới không bị ngã xuống.
Lúc đỡ đứa bé dậy, hắn bị làm cho hoảng hốt.
Bởi vì trên mặt đứa bé đó có một nốt ruồi dưới môi giống y hệt người đó.
Mẫu thân đứa bé tới cảm ơn Vương Nhất Bác xong thì rời đi.
Vương Nhất Bác thấy người phía trước còn đông hơn bèn tính ngày khác lại tới, hôm nay hắn muốn tới một nơi ít người để đi dạo.
Tiểu Tương Tử nói lúc hắn ra ngoài mua đồ có nghe nói dưới đỉnh Lệ Chi núi Nam Bình cách đó không xa có một nơi thưởng hoa rất tốt, theo như người dân trong thành nói thì hiện tại vẫn chưa phải thời điểm thưởng hoa, người đến đó chắc hẳn không nhiều, có thể đi thử vận may xem, cũng không cần trăn trở tìm chỗ khác nữa.
Vương Nhất Bác thấy đề nghị không tồi bèn chấp nhận.
Đến dưới đỉnh Lệ Chi, phát hiện hoa ở đây đang lác đác nở nhưng vẫn chưa nhiều, du khách cũng không nhiều, so với bờ Tây Hồ thì yên tĩnh hơn nhiều.
Vương Nhất Bác rất hài lòng, xuống xe ngựa đi dạo loanh quanh.
Chỉ là đi dạo chầm chậm không có mục đích gì, cũng chẳng vì cái gì hết.
Vương Nhất Bác cứ đi như vậy vào đến sâu bên trong, phát hiện trong này vẫn có người, xem ra mọi người đều đến đây để tìm chút yên tĩnh.
Thấy sắp tới cuối đường rồi, Vương Nhất Bác định quay đầu, lại nghe thấy một tiếng ho khan.
Chỉ là một tiếng ho rất bình thường, nhưng đã khiến bước chân Vương Nhất Bác dừng lại.
Hắn lại lần nữa quay người, ở đó có một người đang quay lưng về phía hắn, bóng lưng vì ho mà không ngừng rung lên, mặc dù thân hình và cách ăn mặc đều khiến Vương Nhất Bác cảm thấy hơi lạ lẫm, nhưng tiếng ho này Vương Nhất Bác lại cảm thấy rất quen thuộc.
Vương Nhất Bác đứng đợi ở đó không đi.
Người đang quay lưng về phía hắn mà ho kia chầm chậm dừng lại, đứng thẳng người lên, chậm chạp quay người.
Ngay tại giây phút đó, Vương Nhất Bác nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc.
------
Tiêu Chiến tuyệt đối không ngờ tới sẽ gặp được Vương Nhất Bác ở nơi này.
Hai người chỉ im lặng nhìn nhau, không ai bước về phía ai, tiếng suối chảy róc rách, tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc, còn có tiếng lá cây nhẹ nhàng rơi trên mặt đất đều trở nên vô cùng rõ ràng.
Vương Nhất Bác nhìn y, cảnh sắc trước mắt dường như đều trở nên mơ hồ.
Tiểu Tương Tử chờ ở xa xa bên ngoài vốn nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đi ra rồi lại không biết làm sao mà quay trở lại, sau đó không thấy gì nữa.
Tiểu Tương Tử chạy lên trước, đang muốn mở miệng lại nhìn thấy người đang đứng cách đó không xa.
"Thiếu gia... Đây..." Tiểu Tương Tử ngây cả ra.
Lại trầm mặc một lúc.
"Lâu rồi không gặp." Tiêu Chiến cười với Vương Nhất Bác.
"... Rất lâu rồi." Vương Nhất Bác gật gật đầu.
------
Tiêu Chiến không đi chỗ khác nữa mà theo Vương Nhất Bác trở về phủ của hắn.
Hai người ngồi đối diện nhau trong sảnh, hạ nhân bưng trà lên, trong phòng chỉ có hai người họ.
"Ta không biết ngươi lại tới Hàng Châu." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác.
"Ta cũng không biết." Vương Nhất Bác đáp lại một câu.
"Cũng không phải là ta muốn tới, chỉ là tình cờ thôi.
"Tình cờ?" Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn y.
"Chuyện này nói ra thì dài lắm."
Ngày đó lúc Tiêu Chiến cùng Dương tướng quân chia nhau ra dẫn quân bao vây viện quân của Lịch Quốc, Tiêu Chiến muốn trực tiếp lấy đầu chủ soái viện quân để làm dao động sĩ khí, nhưng sau khi lén vào quân doanh của viện binh, Tiêu Chiến lại bị phát hiện.
Nhân lúc bên ngoài đang đánh nhau, Tiêu Chiến nghĩ cách trốn ra, nhưng trốn rồi vẫn bị phát hiện, chủ soái viện binh gọi người tới đuổi theo, Tiêu Chiến một mình cũng không thể đánh lại nhiều binh sĩ trang bị đầy đủ như vậy được, bị đuổi tới bên vách núi.
Tiêu Chiến vừa bị thương vừa trúng tên ở lưng, với tinh thần có chết cũng không thể chết trong tay chúng vẫn tiếp tục chạy, kết quả bước hụt ngã xuống vách núi.
Bội kiếm cũng là bị rơi trên vách núi vào lúc đó.
Dưới vách núi lúc đó không phải là bờ sông, mực nước sông cao hơn một chút, Tiêu Chiến rơi xuống thì chưa chết, bị đánh tới hạ lưu sông, nổi trên mặt nước hôn mê bất tỉnh.
Binh sĩ Lịch Quốc đuổi tới cho rằng Tiêu Chiến không tránh được cái chết, nhưng thực ra Tiêu Chiến lại được một ngư dân ở hạ lưu sông cứu sống.
Tiêu Chiến nói lúc đó y cũng không rõ tình trạng của bản thân rốt cuộc như thế nào, nghe lão bá cứu y nói, khắp người y đều là vết thương, tuy không chết nhưng cứ hôn mê mãi, sốt cao không hạ. Lão bá thấy y không thể thấy chết mà không cứu, mà lúc đó nhìn tướng mạo và cách ăn mặc của y không giống tiểu tử nhà bình thường, nói không chừng là nhân vật quan trọng nào đó, vậy nên lão bá vẫn bỏ tiền ra mời đại phu về, chăm sóc cẩn thận cho y, Tiêu Chiến mới từng ngày khỏe lại.
Tiêu Chiến tỉnh lại rồi cũng không nói thân phận thật sự cho lão bá, quan sát mấy ngày mới nghe ngóng tình hình chiến sự ở biên cảnh, lại hỏi thăm tin tức trong kinh thành mấy ngày gần đó.
Lão bá thật thà còn nói với Tiêu Chiến, nghe nói tiểu vương gia trong lúc đánh trận thì mất tích, rất nhiều người đang đi tìm y, người trong cung cũng đều tới rồi.
Tiêu Chiến nghe lão bá nói như vậy, trái lại càng không muốn trở về nữa.
Y không muốn trở lại nơi toàn ngươi lừa ta gạt đó nữa, không muốn trở về Hoàng cung nơi có một người phụ thân không coi mình là con trai, nơi có người y yêu và cũng yêu y nhưng không thể ở bên cạnh mà chỉ làm liên lụy tới đối phương, còn là nơi sẽ không bao giờ chấp nhận những chuyện này, Tiêu Chiến đều không muốn quay về nữa.
Để tất cả mọi người đều cho rằng y chết rồi, vừa hay cũng chặt đứt được ý muốn tạo phản của Tây Nam Vương, cũng coi như làm được một việc tốt.
Nhưng chỗ của lão bá cũng không thể ở lâu nữa, suy cho cùng đây vẫn thuộc phạm vi quản lý của vùng Tây Nam, không biết được về sau đi tìm kiếm có tìm thấy y hay không.
Vừa hay lão bá lại nói con trai của ông làm buôn bán, có quen biết vài người bạn làm đại phu ở Giang Nam, thấy tình trạng sức khỏe của Tiêu Chiến thì muốn để y tới Giang Nam tĩnh dưỡng, con trai ông ở đó có thể giúp đỡ.
Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu tại truyen35.shop
Tiêu Chiến vẫn cảm thấy ngại, sau đó biết được con trai lão bá làm ăn không tệ, Tiêu Chiến cho rằng lão bá sống rất nghèo khổ, thực ra đây chỉ là chỗ ở tạm thời lúc lão bá nhất thời hứng thú từ Giang Nam qua đây mà thôi, trong lòng Tiêu Chiến mới không còn nhiều gánh nặng nữa.
Đi tới Giang Nam, Tiêu Chiến còn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại Vương Nhất Bác nữa.
Vương Nhất Bác nghe xong lại trầm mặc.
"Ngươi có biết ta đang tìm ngươi không?"
"Ta có đoán ngươi sẽ tìm ta, nhưng..."
"Nhưng ngươi vẫn cố tình không muốn để ta tìm thấy, có phải không?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến.
"Đúng vậy."
"Có phải ngươi cảm thấy mình diễn rất tốt không?" Vương Nhất Bác nói rồi lại bật cười.
"Cái gì?" Tiêu Chiến không hiểu.
"Tối đó ngươi và Tam hoàng tử, có phải ngươi cảm thấy đến bây giờ ta vẫn nghĩ hai người ở sau lưng ta..."
"Ngươi biết rồi sao?" Tiêu Chiến vẫn có chút bất ngờ.
"Tối đó chắc là giận quá mất khôn, bình tĩnh lại nghĩ một chút thì sao có thể như vậy được, sau đó lời hoàng huynh nói cũng đã chứng thực suy nghĩ của ta."
"Hắn nói gì với ngươi?" Tiêu Chiến tò mò.
"Hắn nói... ngươi rất yêu ta."
"Lời này lại đúng là thật."
Hai người đều bật cười.
-------
Tiêu Chiến quay trở về báo với lão bá mình tình cờ gặp được người thân, không biết rằng hắn sống ở đây, về sau không cần làm phiền gia đình lão bá nữa.
Vương Nhất Bác báo đáp gia đình lão bá một khoản không nhỏ rồi đón Tiêu Chiến về phủ.
"Bọn họ sao lại gọi ngươi là thiếu gia?" Ăn cơm tối xong, Tiêu Chiến đi dạo trong vườn.
"Không phải A Vân cũng gọi ngươi là công tử sao?"
"Cũng đúng."
"Tiêu Chiến."
"Ơi?"
"Ta còn tưởng rằng... ta phải cô đơn đến già cơ."
"Ta cũng có thể thành toàn cho ngươi."
Tiêu Chiến vừa dứt lời, Vương Nhất Bác đã tiến lên từ phía sau ôm chặt lấy y.
"Không cho phép thành toàn."
------
Lúc thay y phục trước khi ngủ, vết sẹo trên vai Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nhìn thấy.
"Đây là chuyện lúc nào vậy?" Vương Nhất Bác sờ sờ, nhìn có vẻ không giống vết thương mới bị lúc đánh trận, cảm giác phải lâu hơn lúc đó một chút.
"Không có gì." Tiêu Chiến vội vàng kéo áo lên.
Người thông minh như Bát hoàng tử, cho dù Tiêu Chiến không nói thì cẩn thận nghĩ cũng sẽ nghĩ ra.
"Là ngươi tự tạo vết thương rồi thử thuốc giúp ta có phải không?"
"Ta chỉ là..."
"Lúc đó ta không nên không gặp ngươi." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Chiến.
"Nhất Bác."
"Ta ở đây."
"Ta nhớ ngươi lắm."
------
Chuyện tới nước này, dự tính vào hè sẽ hồi cung của Vương Nhất Bác bị hủy bỏ hoàn toàn.
Nhưng mà Vương Nhất Bác vẫn bí mật trở về cung một chuyến, báo cáo lại mấy chuyện xảy ra gần đây, cũng nói rõ những dự tính của mình cho Thục phi nương nương biết.
Mấy ngày này trở về cung, Vương Nhất Bác ngày ngày đêm đêm giúp Hoàng thượng xử lý quốc vụ, giải quyết không ít phiền phức khó khăn, nêu ra rất nhiều ý kiến có tính xây dựng.
Tây Nam Vương quả thực vì "cái chết" của Tiêu Chiến mà hoàn toàn mất sạch ý đồ tạo phản.
Nửa tháng sau, Vương Nhất Bác đã giải quyết xong tất cả mọi việc, khởi hành về lại Hàng Châu.
Lúc đó, liễu trong cung đã đâm chồi mọc ra những mầm xanh mới, giống như năm đó lúc bọn họ mới gặp nhau.
Lại qua nửa tháng nữa, trong cung hạ chiếu, tiểu vương gia anh dũng trác tuyệt, chết trận sa trường, ban cho phong hào, người đời tưởng niệm. Bát vương gia do bệnh lâu không trị, rời xa trần thế. Tây Nam Vương lập thứ tử làm vương, lão vương gia bị đuổi về phủ.
Từ nay Khánh Quốc đã không còn Bát hoàng tử nữa, cũng không còn tiểu vương gia nữa.
Dưới chân núi nào đó ở Lâm An lại có thêm một hộ gia đình bình thường.
Cuộc sống của họ rất đơn giản, không có chuyện gì quấy nhiễu.
Buổi chiều ngày xuân, Vương Nhất Bác có thể thoải mái ôm Tiêu Chiến tắm nắng sau nhà, lười biếng ngủ đến tận khi mặt trời ngả về Tây.
Mùa xuân oanh yến lảnh lót, mùa xuân lá bay đầy thành, hay là mùa xuân đèn hoa rực rỡ cũng đều không bằng mùa xuân có ngươi bên cạnh.
Cành liễu rủ ngoài sông, hoa đào trước bậc cửa, chim én bay bên thềm, hoa rụng dưới tán cây.
Không phải ngươi, nhưng nhìn ai cũng thấy giống ngươi.
Cành liễu đẹp nhất trong cung đã sớm bị hái vào trong túi của Tiêu Chiến rồi.
Tiêu Chiến không chỉ một lần nghĩ như vậy.
(Hoàn)
-------
Câu chuyện đầu tiên mình dịch cuối cùng cũng hoàn rồi. Cảm ơn mọi người đã đến và ở lại với Tiểu vương gia và Bát hoàng tử. Có lẽ bản dịch của mình vẫn còn nhiều chỗ chưa được tốt và cũng có thể chưa diễn đạt được hết những cảm xúc của nhân vật như trong bản gốc, mình rất lấy làm tiếc. Nhưng mình thật sự rất yêu hai nhân vật này. Trong bộ truyện sau mình sẽ cố gắng hơn. Lần cuối cảm ơn mọi người rất rất nhèooo.
Mình đang đào một hố mới, mọi người ghé ủng hộ nha ????????
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu, truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu , đọc truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu full , [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu full , [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu chương mới