Vương Nhất Bác liếc nhìn Tam hoàng tử.
"Xem ra vị tiểu vương gia này rất được lòng huynh đệ các con."
"Phụ hoàng..."
Tam hoàng tử vừa mở miệng Hoàng thượng đã xua xua tay.
"Nói cho cùng nếu muốn giữ người ở lại kinh thành thì phải hỏi ý kiến người ta. Trẫm sẽ hỏi, nếu tiểu vương gia không đồng ý, trẫm cũng không thể cưỡng cầu. Trẫm nghĩ hai đứa cũng không muốn để y buồn có đúng không?" Hoàng thượng cười hiền hậu nhìn hai đứa con xuất sắc nhất của mình.
Vương Nhất Bác im lặng gật đầu, vốn tưởng việc này đã nắm chắc trong tay rồi, không ngờ vẫn bị Tam hoàng tử giành trước. Vương Nhất Bác hơi ảo não, tại sao hắn không nhanh chân hơn một chút chứ, nói không chừng phụ hoàng đã trực tiếp đáp ứng hắn rồi.
Có điều nếu muốn giữ Tiêu Chiến ở lại, quả thực phải hỏi ý kiến của y đã.
Vương Nhất Bác trở về cung, nhất thời không có gì làm đành ở trong điện ngủ một giấc.
-----
Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác tới học cực kỳ sớm.
Lúc thái giám thiếp thân trong cung là Tiểu Tương Tử đến gọi Vương Nhất Bác dậy đã thấy Vương Nhất Bác ăn mặc chỉnh tề ngồi trước giường. Hắn bị dọa cho hết hồn hết vía, còn tưởng mình tới muộn, Vương Nhất Bác giải thích một chút, chỉ yêu cầu hắn đi lấy nước.
Chẳng lẽ hôm nay có chuyện gì quan trọng? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại đều không có mà, lòng cảm thấy quái lạ nhưng cũng không dám hỏi.
"Hôm nay phải tới sớm một chút." Vương Nhất Bác vừa rửa tay vừa nói.
"Có chuyện ạ?"
Vương Nhất Bác cười, "Là có người."
Sở dĩ Tiểu Tương Tử có tên như vậy là bởi vì hồi nhỏ Vương Nhất Bác thích ăn rau thơm, mà lúc đó tên của tiểu thái giám mới tới quá khó nhớ. Vương Nhất Bác bèn lấy âm đọc của hai từ "rau thơm" đặt tên cho hắn, về sau gọi nhiều cũng thấy thuận miệng nên không đổi lại nữa.
(Tiểu Tương Tử: 小箱子 (Xiǎo xiāngzi), rau thơm: 香菜 (Xiāngcài), đều có từ xiang)
Tiểu Tương Tử thấy Vương Nhất Bác từ lúc thức dậy đến khi dùng bữa sáng, mặc đồ gọn gàng ra cửa đều là bộ dạng tràn đầy hân hoan. Hôm qua lúc về cũng không nói với hắn có chuyện vui gì, lại còn trưng ra bộ mặt cau mày nhăn nhó cơ mà.
Tiểu Tương Tử thấy kỳ lạ, nghĩ thầm nếu là chuyện vui thì cũng không có gì đáng lo ngại, bèn tùy ý Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cố ý đi chầm chậm cạnh ở bên ngoài nơi dạy học, chào hỏi vài người huynh đệ đến sớm, thấy Tiêu Chiến từ xa đi tới liền giả vờ như mình vừa mới đến, mặt đối mặt với y.
"Tiểu vương gia."
"Điện hạ."
Hai người cúi đầu hành lễ, vô cùng khách khí.
Vương Nhất Bác không giấu nổi sự yêu thích trong đáy mắt, không khống chế được mà nghiêng nghiêng đầu nói, "Đi thôi". Tiêu Chiến đi theo sau hắn, hai người tìm chỗ còn trống rồi ngồi xuống cạnh nhau.
Tiêu Chiến không nói rõ được đây rốt cuộc là cuộc gặp gỡ tình cờ hay là do Bát hoàng tử cố tình sắp xếp. Theo như y thấy, tốt nhất nên là tình cờ gặp, bằng không cục diện mà y phải đối mặt ban đầu sẽ trở nên rất khó khăn.
Tiêu Chiến không thích lựa chọn. Có thể là do hai mươi mấy năm sống trên đời y không có mấy cơ hội được lựa chọn, thế nên không biết cách chọn cho lắm.
Lúc Tam hoàng tử bước vào, nhìn thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi cạnh nhau thì ngẩn người ra một lát. Còn tưởng rằng hắn tới đã sớm lắm rồi, thật không ngờ hai người họ còn tới sớm hơn. Tam hoàng tử nhìn một quanh một lượt, Vương Nhất Bác bọn họ ngồi cuối, bên cạnh cũng không còn chỗ trống nữa. Tam hoàng tử chọn chỗ ngồi trước mặt Vương Nhất Bác, đây cũng là chỗ cách Tiêu Chiến gần nhất mà hắn tìm được rồi. Hắn len lén liếc nhìn động tĩnh phía sau, tiên sinh tới rồi, đành phải ngồi nghiêm chỉnh lại.
Tiên sinh yêu cầu mọi người đọc thuộc đoạn văn, một lát sau sẽ gọi lên trả lời.
Vương Nhất Bác liếc qua một lượt, không có câu nào là không biết, lại nhìn thấy tiên sinh đang chắp tay đứng trước cửa sổ không chú ý tới bên này, thế là lén lút dùng sách chắn trước mặt, sáp lại gần Tiêu Chiến.
"Ngươi đừng trở về có được không?"
Vương Nhất Bác nói xong nhìn nhìn Tiêu Chiến, tiếng đọc sách của Tiêu Chiến cũng dừng lại.
Y quay đầu nhìn Vương Nhất Bác không nói.
Vương Nhất Bác lại tới gần hỏi một câu: "Ở lại trong cung có được không?"
Tiêu Chiến nhìn ánh mắt tha thiết của Vương Nhất Bác, bản thân y quả thật không có tư cách nói ở hay không ở. Y không đưa ra quyết định được, cho dù y nói gì cuối cùng cũng phải nghe một câu của Hoàng thượng thôi. Mặc dù y rất có khả năng được giữ lại đây, nhưng cũng không thể thể hiện ra mong muốn của bản thân lúc này được.
Tiêu Chiến nói nhỏ: "Trong cung này, Bát hoàng tử làm sao chắc chắn được sẽ có chỗ dung thân cho ta?"
Vương Nhất Bác có chút gấp gáp, đang định nói Tiêu Chiến ở bên cạnh hắn là được, làm bạn đọc sách của hắn. Sẽ không có ai phản đối hết, chỉ cần Tiêu Chiến gật đầu mà thôi. Đang định mở miệng nói ra thì thấy tiên sinh quay người lại, lời muốn nói đành phải nhịn xuống.
Tam hoàng tử liếc thấy hai người thì thầm to nhỏ, vốn còn tưởng rằng chỉ có Vương Nhất Bác đơn phương, không ngờ lại thấy Tiêu Chiến cũng tiến lại gần trả lời một câu. Mặc dù biết giữa nơi đông người này họ cũng không nói được gì, nhưng nhìn thấy hành động thân mật đó, Tam hoàng tử vẫn thấy khó chịu trong lòng.
Hắn rất tán thưởng Tiêu Chiến, cho nên tối hôm đó mới bất ngờ chạy đến gặp Hoàng thượng xin người, không ngờ vừa mới nói xong Vương Nhất Bác cũng đến rồi, còn đưa ra yêu cầu giống hắn, chuyện này liền bị gác lại. Hôm nay vừa tới lại thấy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngồi chung một chỗ, trong lòng hắn càng thấy khó chịu hơn.
Học xong, thái giám ở ngự thư phòng đến mời Tiêu Chiến đi, nói là Hoàng thượng muốn gặp y. Tiêu Chiến tạm biệt Vương Nhất Bác, đi theo thái giám.
Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chiến, nghĩ thầm dù sao hắn cũng nói rõ ràng như vậy rồi, lát nữa phụ hoàng hỏi y có đồng ý không, chắc là sẽ đồng ý thôi nhỉ.
----
"Thần cho rằng, Bát hoàng tử muốn tiểu vương gia ở lại vài ngày là mong muốn thật lòng của ngài ấy, nếu không cũng sẽ không đến mức đưa ra yêu cầu này ngay trước mặt bệ hạ và Tây Nam Vương như vậy." Lưu Hải Khoan lúc mới được Hoàng thượng triệu tới vẫn còn không rõ lý do tại sao, nói một lúc cũng không ngờ được nguyên nhân là vì Tiêu Chiến.
Lưu Hải Khoan hiển nhiên là giúp Vương Nhất Bác, vừa hay Hoàng thượng kể lại chuyện tối đó Vương Nhất Bác tới thỉnh cầu ông để cha con Tây Nam Vương ở lại vài ngày, bèn dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, giúp Vương Nhất Bác một chút.
"Ngươi nói cũng có lý, có điều chỉ sợ tiểu vương gia không đồng ý. Khí hậu và phong tục ở trong kinh khác xa Tây Nam, không biết tiểu vương gia có thể ở quen hay không."
Lời vừa dứt, Tiêu Chiến đã đến rồi.
"Hoàng thượng, Lưu công tử." Tiêu Chiến hành lễ, ngoan ngoãn đứng một bên.
"Ngồi đi, ngồi đi, không cần đa lễ." Hoàng thượng xua tay bảo Tiêu Chiến ngồi xuống.
"Tạ Hoàng thượng." Tiêu Chiến lùi xuống một bên ngồi ngay ngắn.
"Mấy ngày nay tiểu vương gia ở trong cung có quen không?"
Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu tại truyen35.shop
"Bẩm Hoàng thượng, quen ạ. Tất cả đều rất tốt, mọi người đều rất quan tâm thần."
"Quen là tốt rồi, có điều ở đây vẫn khác vùng Tây Nam nhiều, nếu như có cái gì không phù hợp hay không thoải mái phải lập tức báo lên, không cần ngại."
"Dạ, đa tạ Hoàng thượng quan tâm."
"Trẫm thấy tiểu vương gia và mấy vị hoàng tử của trẫm giao tình rất tốt, mấy ngày nay thấy các ngươi như hình với bóng, chúng nó cũng có thể học được nhiều điều từ ngươi."
"Thần không dám, Hoàng thượng quá khen rồi."
"Trẫm thấy ngươi hình như rất thân với lão Bát?"
"Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy. Hôm nay Bát hoàng tử còn hỏi thần ở trong cung có quen không, có đồng ý ở lại làm bạn đọc sách của Bát hoàng tử hay không."
"Ồ?" Hoàng thượng nghe xong liếc nhìn Lưu Hải Khoan một cái, không ngờ y lại nói đúng, "Vậy tiểu vương gia trả lời thế nào?"
Tiêu Chiến đứng dậy, lại hành lễ trước Hoàng thượng.
"Bẩm hoàng thượng, thần không dám tùy tiện hứa hẹn, ở lại cung làm bạn đọc sách là chuyện lớn, đều nghe Hoàng thượng sắp xếp."
"Trẫm không có sắp xếp gì cả, trẫm chỉ muốn hỏi ngươi, có đồng ý làm bạn đọc sách của Bát hoàng tử hay không?"
Tiêu Chiến do dự một chút, gật gật đầu.
"Đồng ý."
Hoàng đế nghe đến đây thì cười, "Đồng ý là tốt rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy, trẫm sẽ hạ chỉ. Ngươi ở lại trong cung, không trở về nữa."
"Tạ Hoàng thượng."
Hòn đá đè nặng trong lòng Tiêu Chiến cuối cùng cũng được hạ xuống. Mặc dù bây giờ Tây Nam Vương vẫn chưa biết, nhưng chờ khi ông biết rồi chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Ý chỉ của Hoàng thượng chẳng mấy chốc được ban xuống, Vương Nhất Bác biết tin thì vui vẻ hồi lâu, Tiểu Tương Tử trông hắn vui đến sắp điên rồi. Vương Nhất Bác còn đích thân đi xem chỗ ở của Tiêu Chiến, sắp xếp một nơi cách cung điện của hắn không xa.
Nói là bạn đọc sách của hoàng tử, thực ra rất nhiều người trong cung hiểu rất rõ rốt cuộc là ý gì.
Để đè ép thế lực của Tây Nam Vương, Hoàng thượng vừa hay đang thiếu một con tin trong tay để tiện bề tùy lúc khống chế Tây Nam Vương. Mà cái cớ bạn đọc sách của hoàng tử hay như vậy, lại thêm sự chờ mong nhiệt tình của hai vị hoàng tử lại càng làm tất cả hành động đó trở nên hợp lý hơn. Thậm chí bản thân Tây Nam Vương cũng không thể tính được rốt cuộc người ở lại trong cung là bạn học của thái tử hay là con tin.
Có điều mọi người điều không biết rằng, thực ra là Tây Nam Vương đã từng bước từng bước đưa con trai trưởng của mình cài vào cung, ông thậm chí còn mong Tiêu Chiến có thể ở lại hơn cả Hoàng thượng.
Mục đích sau cùng của lần vào kinh báo cáo công vụ cuối cùng đã thực hiện được, Tây Nam Vương lập tức khởi hành trở về.
A Vân được giữ lại ở trong cung chăm sóc cho Tiêu Chiến, lý do rất đơn giản và hợp lý. Tiêu Chiến ở xa nhà, hy vọng bên cạnh có một người quen để chăm sóc, Hoàng thượng hiển nhiên đồng ý, chuyện này đối với ông không có gì to tát, bèn cho người ở lại.
Đêm đầu tiên ở lại trong cung, Tiêu Chiến mất ngủ.
Mọi thứ trong cung đều rất tốt, cái gì cũng đều tốt hơn Tây Nam Vương phủ của y. Nhưng nằm trên chiếc giường này, có thoải mái hơn nữa cũng không cách nào ngủ được.
Y nhớ đến mẫu thân đã qua đời, nhớ đến bệnh dịch mười lăm năm trước, nhớ đến câu hỏi đó của Vương Nhất Bác, nhớ đến lời dặn dò của phụ thân, không sao ngủ được.
----
Ngày hôm sau không phải lên lớp, Tiêu Chiến đến chỗ Vương Nhất Bác cùng hắn học vẽ. Tranh Tiêu Chiến vẽ rất đẹp, Vương Nhất Bác quả thực học được nhiều thứ từ Tiêu Chiến ở phương diện này, cũng coi như thực hiện đúng danh phận "bạn đọc sách".
Buổi trưa Tiêu Chiến trở về cung thì nghe A Vân nói, Tam hoàng tử sai người tới mời Tiêu Chiến ngày mai cùng xuất cung thưởng hoa.
"Không đi." Tiêu Chiến bưng bát trong tay lên, quyết đoán trả lời, "Ta đi Bát hoàng tử sẽ nghĩ thế nào?"
"Công tử." A Vân nghiêm túc đứng một bên.
Thực ra Tiêu Chiến không thích người khác gọi y là tiểu vương gia, vậy nên A Vân trước giờ đều không cần biết ở đâu, vẫn luôn gọi Tiêu Chiến là công tử. Đây cũng là xưng hô thân thiết giữa bọn họ.
"Ngài từ chối Tam hoàng tử, Tam hoàng tử sẽ nghĩ thế nào đây. Điều này không phải sẽ tỏ rõ ngài đang đứng về phía nào hay sao? Bạn đọc sách là bạn đọc sách, dù nói đây là danh phận Hoàng thượng ban cho, nhưng, nhưng quan hệ hiện nay giữa Tam hoàng tử và Bát hoàng tử. Tình cảnh này không thể vừa mới bắt đầu đã làm quá như vậy được, ta sợ rằng sau này hắn, sợ hắn... Aizz!"
"Ngươi nói hắn đang thăm dò ta?" Tiêu Chiến nhìn A Vân.
"Ta không biết, nhưng ngài từ chối hắn, hắn chắc chắn sẽ cho rằng Bát hoàng tử không cho ngài đi. Chuyện này nếu như gây ra rắc rối không cần thiết nào đó cũng sẽ không được hay cho lắm. Vừa mới vào cung thôi, ngài cũng không nhất định cứ phải ở bên cạnh Bát hoàng tử mà."
Tiêu Chiến ngẫm nghĩ một chút cũng thấy đúng, bèn sai người đến báo cho Tam hoàng tử ngày mai cùng đi thưởng hoa.
----
Hôm sau, mấy vị phi tử dẫn theo tiểu hoàng tử cùng ngồi dưới mái đình của Ngự hoa viên. Đều là tán gẫu về những chuyện thường ngày, Vương Nhất Bác chỉ ngồi ở một bên uống trà, không nói chuyện.
"Tam hoàng huynh đi đâu rồi? Hôm nay hình như ta chưa thấy huynh ấy." Lục hoàng tử bên cạnh vỗ vỗ tay Thất hoàng tử hỏi.
"Đệ không biết, đệ cũng không thấy." Thất hoàng tử lắc đầu.
"Đừng tìm Tam hoàng huynh của các con nữa." Mẫu phi của Thất hoàng tử ở bên cạnh vẫy vẫy tay, "Sáng nay lúc thỉnh an Hoàng hậu nương nương ta nghe nói Tam hoàng huynh của các con nhân dịp hôm nay trời đẹp, dẫn theo tiểu vương gia xuất cung thưởng hoa rồi."
"Xuất cung?" Vương Nhất Bác đứng phắt dậy.
"Đúng thế."
"Hoa trong ngự hoa viên còn không đủ nhìn hay sao?"
Vương Nhất Bác nói xong, thỉnh an rồi cáo từ.
Trên đường trở lại cung, Vương Nhất Bác vừa đi vừa đá mấy viên sỏi bên đường, miệng không ngừng lầm bà lầm bầm.
"Kêu ngươi đi thưởng hoa, này thì thưởng hoa, có bản lĩnh xuất cung rồi thì đừng có về. Cho dù ta phải nhịn đến chết cũng sẽ không bao giờ chủ động nói chuyện với Tiêu Chiến một câu nào nữa."
-------
Lão Bát: Ta cuống rồi ta cuống rồi ta cuống lên rồi, tiểu vương gia ta dẫn ngươi đi thưởng hoa nhé.
Tiểu vương gia: Bận lắm, đừng gọi ta.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu, truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu , đọc truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu full , [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu full , [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu chương mới