Giọng Vương Nhất Bác gọi thái y lạc cả đi.
Hắn đỡ vai Tiêu Chiến không cho bất kỳ ai đến gần, y phục màu đen khiến máu và vết thương trở nên mơ hồ lẫn lộn.
Tiêu Chiến rất ít khi thể hiện đau đớn ra mặt. Từ sau khi mẫu thân qua đời, dù vui hay buồn y vẫn luôn không biểu hiện ra. Đây là Tây Nam Vương dạy y, không được để người khác nhìn ra y đang nghĩ gì, không nhìn thấu được thì cũng sẽ không thể uy hiếp.
Ngoại trừ A Vân ra, hình như y rất ít khi nhận được sự quan tâm từ người khác. Sự lo lắng và hoang mang của Vương Nhất Bác lúc đó y nhìn thấy rất rõ, bất giác nhíu mày. Giây phút bắt gặp ánh mắt của Vương Nhất Bác, dường như trong lòng y cũng có một chút khát vọng, khát vọng nhận được sự quan tâm, nhận được thương xót từ ai đó.
Chuyện này không hề làm gián đoạn cuộc tụ họp một năm một lần, Vương Nhất Bác và Tam hoàng tử mang Tiêu Chiến trở về trước.
Bên ngoài cánh rừng, thái y giúp Tiêu Chiến băng bó sơ qua. Vết thương khá nặng, Tiêu Chiến quay mặt đi, lúc cởi phần y phục bị rách ra để xử lý vết thương vẫn nhịn không được rên một tiếng.
Tim Vương Nhất Bác thót cả lên. Hắn cho rằng Tiêu Chiến vì bảo vệ mình mới bị thương, đều là vì hắn mà Tiêu Chiến mới phải đau đớn như vậy.
Ba người ngồi vào trong xe ngựa, đều không cất lời.
"Đau không?" Vương Nhất Bác ngồi thẳng lưng, hai bàn tay nắm chặt đặt trên đùi.
"Không đau." Tiêu Chiến lắc đầu.
"Không cần cố nhịn." Tam hoàng tử cũng quay đầu qua nhìn Tiêu Chiến.
"Có... có một chút. Không đáng ngại." Tiêu Chiến nhìn hai người.
"Trở về để thái y xem trước đã, chuyện người hành hung tìm sau." Vương Nhất Bác căng thẳng nói, nhưng cũng rất kiên định.
"Có thể chỉ là sự cố thôi, Điện hạ..."
"Không có sự cố nào hết." Vương Nhất Bác vươn tay vén rèm xe ngựa nhìn ra bên ngoài, không nói chuyện nữa.
-----
Trở về cung, ba thái y đến xử lý lại vết thương cho Tiêu Chiến. Y phục của Tiêu Chiến bị cởi ra một nửa, những vết bầm xanh tím do lúc loạng choạng đâm vào cây, bị mấy cành cây vừa già vừa cứng chọc vào cũng dần dần hiện ra.
Ngoài cửa cung xưa nay vẫn luôn yên tĩnh giờ phút này người đến người đi tấp nập.
"Mấy ngày tới tiểu vương gia đừng đụng nước, không được đụng tới vết thương. Vết thương khá sâu, phải hạn chế hoạt động, yên tĩnh nghỉ ngơi." Thái y nói xong thì hành lễ với Tiêu Chiến và hai vị hoàng tử.
"Không uống thuốc?" Vương Nhất Bác nhìn thái y.
"Bẩm Điện hạ, không cần. Vết thương bên ngoài chỉ cần đắp thuốc là được, thần sẽ tới thay thuốc đúng giờ cho tiểu vương gia, Điện hạ không cần lo lắng quá."
"Vất vả rồi." Vương Nhất Bác nghiêm mặt cảm ơn thái y.
Đợi sau khi mấy vị thái y đều đi rồi, A Vân ở bên trong giúp Tiêu Chiến thay y phục xong, hai người cũng đi ra ngoài.
Sắc mặt Tiêu Chiến không tốt cho lắm, dù sao cũng đang bị thương. Y cảm thấy hơi mệt, nhưng lại thấy hai vị hoàng tử vẫn ngồi trên bàn không hề có ý định rời đi.
"Hoàng huynh, chuyện này huynh nghĩ thế nào?"
Từ sau khi Tiêu Chiến vào cung, hình như đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác dùng thái độ ôn hòa chủ động nói chuyện với Tam hoàng tử.
"A Vân." Tam hoàng tử ngẩng đầu nhìn A Vân, "Không phải ngươi vẫn luôn theo sát tiểu vương gia nhà ngươi hay sao, có nhìn thấy gì bất thường không?"
"Bẩm Điện hạ, không có gì bất thường."
"Không có bất thường?"
"Điện hạ, là ta kêu A Vân không cần theo sát mình, y vẫn luôn đi theo ta từ xa, có thể là thực sự không phát hiện ra." Tiêu Chiến nhìn A Vân, lại nhìn sang Tam hoàng tử.
"Chuyện này nhất định không phải sự cố, là có người cố ý hãm hại. Nếu không phải nhằm vào ta thì là nhằm vào hoàng huynh." Vương Nhất Bác bình thản nói.
"Chờ phụ hoàng hồi cung ta sẽ báo lại với người, điều tra rõ chuyện này." Tam hoàng tử nói xong thì đứng dậy, "A Chiến, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước đây."
Tam hoàng tử nói xong lại nhìn Vương Nhất Bác một cái rồi đi mất.
A Chiến.
Tiêu Chiến vừa nghe thấy thì trong lòng cả kinh, ánh mắt đảo loạn không biết nhìn vào đâu, bèn đứng dậy hành lễ tiễn Tam hoàng tử rời đi.
Hai chữ này cũng làm cho Vương Nhất Bác kinh ngạc. Lúc hai người ở riêng với nhau hắn tốt xấu gì vẫn đàng hoàng gọi một tiếng tiểu vương gia, Tam hoàng tử này thì lợi hại rồi, trước mặt bao nhiêu cung nữ thái giám và cả hắn thế này, muốn gọi là gọi. Mặc dù không phạm vào lễ tiết, nhưng nghe vẫn thấy kỳ quái.
"Ngươi, nghỉ ngơi cho tốt."
Vương Nhất Bác nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn tha thứ cho Tiêu Chiến đang bị thương, để lại hai tiểu thái giám nhanh nhẹn cho Tiêu Chiến rồi dẫn Tiểu Tương Tử trở về trước.
Tiêu Chiến toát hết cả mồ hôi. Lúc A Vân giúp y lau cũng cảm thấy kinh ngạc.
"Nếu không phải còn có người ta còn sợ bọn họ bóp chết ta." A Vân lầm bầm.
"Vết thương không nặng, lúc nhỏ vết thương nặng hơn cũng không phải chưa từng bị. Bọn họ chỉ là lo lắng quá thôi, ta không sao." Tiêu Chiến vừa nói vừa thử động cánh tay, hơi đau, nhưng cũng không đến mức phải lo lắng như hai vị hoàng tử kia.
"Nếu như Hoàng thượng biết chuyện này thì phải làm sao đây." A Vân đứng một bên mặt mày ủ dột.
"Có thể làm sao?"
"Trong rừng săn bắn của hoàng gia lại xảy ra chuyện như vậy, nếu như bị bắt, tên đó sẽ mất đầu chứ?" A Vân vân vê cái đĩa trong tay.
"Ta cũng không quan trọng đến mức đó chứ?" Tiêu Chiến cố làm ra vẻ thoải mái ngẩng đầu nhìn A Vân.
"Tây Nam Vương tương lai, công tử cảm thấy không quan trọng sao? Ta thấy Hoàng thượng nhất định là cảm thấy quan trọng."
"Được rồi." Tiêu Chiến đứng dậy, "Ta mệt rồi, muốn đi ngủ một giấc."
"Được."
------
Tiêu Chiến ngủ một giấc đến tận khi mặt trời sắp lặn mới mơ màng tỉnh dậy. Y gọi A Vân vào giúp mình thay y phục, phân phó tiểu thái giám xuống nhà bếp chuẩn bị mấy món mình thích ăn rồi mới chậm chạp ra ngồi ở bàn đá ngoài vườn.
"Ngươi sao thế?" Tiêu Chiến thấy A Vân từ lúc y tỉnh dậy cứ kỳ lạ thế nào ấy.
"Không có gì." A Vân lắc đầu.
"Lúc ta ngủ có người đến?" Tiêu Chiến nhướn mày.
"Không có. À, Bát hoàng tử sai người mang đến một ít thuốc trị bầm tím, ngoài ra không có ai khác đến."
"Ừ." Tiêu Chiến gật đầu.
Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu tại truyen35.shop
Đến khi A Vân nâng đĩa lên hầu hạ y ăn cơm, Tiêu Chiến càng nhìn rõ sự khác thường của hắn. Tiêu Chiến bảo tiểu thái giám ra phía sau đổi cho y bộ chăn đệm mềm hơn một chút, vì y đang bị thương nằm thấy đau, hai tiểu thái giám nghe xong lập tức rời đi.
Trong viện không còn người khác nữa.
"Công tử..."
"Nói đi, tại sao." Tiêu Chiến dùng cánh tay không bị thương múc một bát canh trước mặt.
A Vân không nói tiếng nào quỳ xuống.
Tiêu Chiến ngước mắt nhìn một cái, "Đứng lên đi, không cần quỳ."
"Lão vương gia căn dặn A Vân không được nói cho ai biết, cả công tử cũng không được, nhưng nhìn thấy công tử ngài..." A Vân cúi đầu, Tiêu Chiến cũng không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn, có điều nghe giọng điệu này hẳn là đang áy náy lắm.
"Đứng lên trả lời, không thì ta gọi người tới."
A Vân đứng dậy, ngoan ngoãn đứng một bên.
"Lão vương gia gửi thư cho ta."
"Cùng lúc với thư của ta?"
"Vâng, ta còn tưởng là thư của mẫu thân, nhưng không ngờ mở ra lại là..."
"Ừ." Tiêu Chiến hình như không bất ngờ, tiếp tục nhìn đồ ăn phía trước, "Ngươi đẩy cá tới đây, ta không với tới."
A Vân thấy Tiêu Chiến không có biểu cảm gì khác thường, nghe lời y đẩy cá đến gần, hầu hạ y ăn cơm.
"Vương gia nói, mẫu thân đổ bệnh, ở trong phủ được chạy chữa rồi, nhưng thuốc bình thường không có tác dụng, thuốc cần dùng lại hơi đắt đỏ. Vương gia nghe nói gần đây Hoàng thượng thường xuyên cho gọi Tam hoàng tử bàn chuyện mật, có ý để Tam hoàng tử nhúng tay vào quân vụ ở Tây Nam. Ngài ấy muốn thử xem rốt cuộc trong lòng Hoàng thượng Tam hoàng tử quan trọng thế nào, thế nên, thế nên mới..." A Vân càng nói giọng điệu càng khác thường, cuối cùng gần như là sắp khóc đến nơi, vẻ mặt vô cùng khó coi.
"Ừ." Tiêu Chiến gật gật đầu.
"Công tử, ta..."
"Không trách ngươi, không trách ngươi được. Ngươi cũng không có sự lựa chọn nào khác. Phụ vương dùng dì Ninh uy hiếp ngươi, ta không trách ngươi. Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như vậy. Có điều nói đi cũng phải nói lại, mũi tên này nhắm vào Tam hoàng tử phải không, sao lại..."
"Lúc đó ngài và Tam hoàng tử đứng đối mặt với nhau, ta trốn ở một bên, vốn dĩ tầm nhìn rất tốt, cũng nắm chắc sẽ bắn trúng Tam hoàng tử, nhưng không ngờ Bát hoàng tử lại... Ta càng không ngờ công tử ngài sẽ..."
Tài bắn tên của A Vân thế nào, Tiêu Chiến rất rõ, lần này thật sự là ngoài ý muốn, không ai ngờ đến được.
"Đừng để trong lòng nữa, ta rất hiểu cách hành sự của phụ vương. Ta không trách ngươi, ta biết ngươi có nỗi khổ riêng, chuyện trong nhà cũng không cần quá lo lắng, ta sẽ gửi thư nói rõ."
"Công tử, ta..."
"Không tra ra ngươi được đâu. Nếu có người hỏi, ngươi chỉ cần nhớ nói rằng ngươi ở hướng ngược lại với mũi tên bắn ra là được. Dù sao cũng không có người chú ý nhiều như thế, chỗ ngươi nấp cũng không có ai nhìn rõ, không ai để ý, ngươi sẽ không sao đâu."
A Vân không nói chuyện, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ta sống trong cung này còn cần ngươi giúp đỡ, sẽ không để ngươi xảy ra chuyện đâu, ta cũng biết ngươi sẽ không để ta gặp chuyện."
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn A Vân, A Vân gật gật đầu.
-----
Có lẽ là ngủ trưa quá nhiều, cũng có thể là do đêm đến vết thương trở đau khó ngủ, cả đêm đó Tiêu Chiến gần như không ngủ được.
Y nghĩ đến chuyện xảy ra ban ngày, nghĩ đến hành động vô thức giúp Vương Nhất Bác đỡ tên đó, càng nghĩ càng thấy kinh ngạc.
Sao y lại mặc nhận phải đi cứu hắn, trong lòng y hắn đã trở thành người dù thế nào cũng phải bảo vệ rồi ư?
Tiêu Chiến không biết rằng, trong lúc y đang nhìn ngọn nến đến phát ngốc thì ở cung điện cách đó không xa, cũng có một người đang trằn trọc mất ngủ.
Trong lòng Vương Nhất Bác vừa thấy ngọt lại vừa thấy đau.
Đau nỗi đau của Tiêu Chiến, ngọt vì Tiêu Chiến vì mình mà đau.
Hắn nhìn thấy Tiêu Chiến vô thức đẩy mình ra, cũng cảm nhận được sự quan tâm của y dành cho mình. Đốm lửa nhỏ trong lòng hắn đột nhiên được cho thêm củi, mạnh mẽ bùng cháy lên.
----
Trưa hôm sau.
Vương Nhất Bác sáng nay đã cùng Tam hoàng tử tới Càn Thanh Cung, buổi trưa lại cùng Hoàng thượng dùng bữa. Đến khi tới được chỗ Tiêu Chiến thì A Vân đang hầu hạ Tiêu Chiến chuẩn bị đi ngủ.
"Điện hạ." Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác tiến vào không hề báo trước, vội vàng xuống giường hành lễ, suýt chút nữa thì đụng phải cánh tay.
Vương Nhất Bác tiến lên đỡ y, lại nhìn A Vân một cái.
"Ngươi lui xuống đi, ta làm cho."
"Dạ?" A Vân ngây ngốc.
"Điện hạ, chuyện này..." Tiêu Chiến định bụng từ chối.
"Lui xuống, ta chăm sóc y." Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn A Vân.
Tiêu Chiến bất lực gật đầu, bảo A Vân ra ngoài.
Cửa đóng rồi, trong phòng yên tĩnh lại, Vương Nhất Bác dìu Tiêu Chiến ngồi xuống. Vương Nhất Bác kéo cánh tay của Tiêu Chiến qua, vén ống tay áo lên nhìn vết thương trên cánh tay y.
"Còn đau không?"
"Bẩm Điện hạ, không đau nữa rồi."
Vương Nhất Bác nhìn xong cũng không buông tay, vẫn nắm lấy tay Tiêu Chiến, còn siết chặt hơn. Tiêu Chiến nhận ra hành động của Vương Nhất Bác, muốn thu tay lại, lại bị Vương Nhất Bác giữ chặt.
Vương Nhất Bác thuận thế muốn vén y phục của Tiêu Chiến lên xem mấy vết bầm tím trên người y, Tiêu Chiến hốt hoảng giữ lại, kết quả cả bộ y phục lại bị Vương Nhất Bác kéo xuống.
"Điện hạ!" Tai Tiêu Chiến đỏ như tôm luộc, "Đừng như vậy..."
"Đừng như vậy?" Vương Nhất Bác bật cười, vươn tay lướt nhẹ trên người Tiêu Chiến, giống như đang nhìn vết bầm, lại giống như chỉ là đơn thuần chạm qua, "Ngươi nói ta nghe, ta như thế nào?"
Tiêu Chiến quay mặt đi, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Tiểu vương gia, ngươi xấu hổ cái gì?"
-----
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu, truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu , đọc truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu full , [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu full , [Fanfic] [Bác Chiến] Cung Tường Liễu chương mới