Dù tiếng khóc rất nhỏ nhưng đã mang trái tim anh hảo hảo an ủi khiến anh thiếp đi.
"Không khóc??"
"Không thể nào?"
"Tại sao thế?"
Tỏa Nhi :"Nam nhi đại trượng phu, khóc cái gì mà khóc, lỡ ta khóc rồi cái thằng cha kia lại chê ta ẻo lả sao? Ta chính là không muốn khóc, ta muốn được nhét lại vào."
Bốp
"Oa...."
Dương Khải dốc ngược cơ thể bé con xuống vỗ nạnh vào cặp mông nhỏ xíu kia. Tỏa Nhi liền phát ra tiếng khóc nhỏ.
Tỏa Nhi:"Ây da, cái gì từ từ nói đại ca, mắc cớ gì lại đánh người? Đợi ta tìm tiếng khóc soái nhất không được sao??"
Sau 6 tiếng vất vả trong phòng phẫu thuật thì đèn báo hiệu liền tắt. Vương Nhất Bác mắt mở to đứng ở trước cửa chờ người. Y tá bước ra, trên tay là một thiên thần nhỏ bé đã chào đời cách đây không lâu, đi đến trước mặt cậu.
"Bé con rất khỏe trừ khi lúc đầu... Nặng 3.2 kg, ra đời lúc 20:26."
Thân hình bé con lớn chỉ bằng khủy tay người trưởng thành. Da dẻ vì mới sinh nên đỏ hỏn, đầu lại lưa thưa vài cọng tóc. Cái mũi thanh tú, đôi mắt nhắm nghiến, cái miệng nhỏ xinh. Y tá đang bế Tỏa Nhi đành phải cảm thán trong lòng một câu :"Có thằng con kiểu này ra đường chẳng sợ lạc. Khác gì từ thằng cha đúc ra không? Giống thật."
"Hiện chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy về phòng 284 đã đặt trước còn tầm 30 phút nữa cậu hãy đến phòng *** để mang bé con về." y tá nói xong liền bế thằng con chết trôi đi.
Au: Ai nhận ra vấn đề ở số phòng, cân nặng và số giờ Tỏa ra đời không?
"Thật giống Chiến ca, thật đẹp mắt." Lòng cậu không thể không dâng lên một cảm giác ấm. Suy nghĩ còn chưa xong y tá liền đẩy một cái giường đi ra. Cậu không suy nghĩ nhiều liền đi theo anh về phòng.
Cậu ngồi trên ghế kế bên giường anh đang nằm. Hai tay cậu cầm lấy tay trái của anh lên khéo môi hôn hôn, mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt vốn hồng hào nhưng giờ có phần hơi tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiến.
"Ưʍ..."
Cậu có hơi giật mình, tròn mắt nhìn anh, tay nắm tay anh có phần chặt hơn. Mi tân anh khẽ run, đôi mắt mơ màng nhìn phải trái, tay vuốt ve hai tay nắm tay mình.
"Chiến ca, anh tỉnh rồi." Khéo miệng Vương tổng cong lên tạo thành một nụ cười tươi, một tay đưa lên vuốt mái tóc êm mềm của anh. Giọng nói thập phần ôn nhu pha lẫn hạnh phúc.
Lòng Tiêu Chiến giở khóc giở cười, hẳn là Vương Nhất Bác đang ghen với con mình đi? Anh giờ không biết nói gì với cậu nữa.
"Nhất Bác, hiện anh đang rất khó chịu." Vừa mới nghe đến đây Vương Nhất Bác liền xoắn xuýt lên hỏi anh khó chịu chỗ nào? Đau ở đâu? Cậu có thể giúp anh không?
Tiêu Chiến chu môi, có hơi ủy khuất :"Em mau mang con đến đây cho anh. Anh chưa được nhìn thấy nó." Dừng một chút mũi anh liền đỏ lên, giọng chuyển sang nức nở :"Anh không biết nó có ổn không?"
"Ngoan, đừng khóc, bác sĩ nói lát nữa sẽ đưa Tỏa Nhi đến đây cho anh." Giọng cậu ôn nhu, nhẹ nhàng dụi đi dòng nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt có ngũ quan đẹp kia.
"Ưʍ..." Anh thẹn thùng nà bịt lại cái miệng không biết ngượng nà rêи ɾỉ của mình. Vương Nhất Bác trên ngực anh ngậm lấy đầu ti không kiên không dè mà ngậm mút ra tiếng, hút đi dòng sữa tiết ra từ đầu ti anh.
Anh che đi khuôn mặt lại, ngượng ngùng mà nói nhỏ :"Bên...bên kia nữa..."
Vương Nhất Bác nhả ra đầu ti bị bản thân ngậm mút có phần sưng đỏ, cầm lấy tay anh đang tự che mặt mà hôn nhẹ lên bờ mi vẫn còn ướt kia của anh:"Được, liền tốt tốt mà yêu thương anh."
Cậu liền nghe anh ngậm lấy đầu ti phía bên kia mạnh mẽ cắи ʍút̼, không để ủy khuất bên kia mà lấy tay xoa nắn. Bờ ngực được cậu xoa nắn không ngừng tiết ra sữa khiến ướt hết ngực anh và phía trên cái áo anh mặc.
Cạch
Cả hai người trợn mắt nhìn về phía cửa thấy một cô điều dưỡng đang đơ mặt nhìn hai người, tay đẩy nôi của Tỏa Nhi.
Tiêu Chiến liền đẩy Vương Nhất Bác ra với lấy tấm chăn che ngực mình lại rồi lấy ta che kín khuôn mặt đỏ bừng của bản thân. Cô điều dưỡng để nôi của Tỏa Nhi vào tay Vương Nhất Bác rồi nhanh nhẹ chạy đi với khuôn mặt khó diễn tả.
Cạch
Cách cửa được đóng lại, Tỏa Nhi nằm trong nôi liền giật mình một cái, khóc nấc lên.
"Oa...oa..."
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác liền giật mình bởi tiếng khóc ấy. Anh liền bỏ cánh tay kia r khỏi khuôn mặt. Vương Nhất Bác luống cuống bế bé con nhỏ xíu trong lòng bàn tay nhưng cậu dỗ cỡ nào thì Tỏa Nhi không chịu nín.
Tiêu Chiến trong lòng sót ruột :"Đưa cho anh."
Bé con nằm trong tay anh liền im lặng không khóc một tiếng mà tiến vào giấc ngủ.
"Nó nhìn rất giống em."
"Hở?"
Một tiếng của Tiêu Chiến đánh bay suy nghĩ trong đầu Vương Nhất Bác khiến cậu hoãn hồn. Cậu ngồi kéo ghế ngồi kế bên giường anh.
"Giống em á?" Vương Nhất Bác có chút thấy không giống mình. Cậu trắng như thế...
"Ý em là sao?" Tiêu Chiến trợn mắt nhìn cậu, giọng nói có phần hung dữ.