Bình thường Tiêu Chiến rất damdang(mẹ nó hai nghĩa) anh thường dậy rất sớm, còn hay chuẩn bị đồ ăn sáng nữa, nhiều lần Vương Nhất Bác nói hãy thêu người giúp việc nhưng anh lại không đồng ý, hốt tất cả việc trong nhà giao cho mình.
Hơn 11h rồi, Vương phu nhân vẫn nằm liệt trên giường.
"Chiến ca, mau dậy đi."
Vương Nhất Bác cưng chiều vuốt mái tóc anh, giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu dễ nghe hơn chap trước rất nhiều.
"Ưʍ...để anh ngủ."
Tiêu Chiến nhăn mặt, quay đầu sang chỗ khác.
"Đã 11h rồi."
"Hứ? 11h?"
Tiêu Chiến còn ngáy ngủ mà nói mớ lại, anh giật bắn mình nghi hoặc nhìn Vương Nhất Bác hỏi lại :"Cái gì?? 11h rồi?"
Vương Nhất Bác mặt cực kì bình tĩnh mà gật đầu nhẹ một cái. Biểu cảm của Tiêu Chiến bây giờ đậm chất mồm A, mắt O.
"Sao em không gọi anh dậy?"
Vương Nhất Bác thản nhiên nhất mày nói :"Là anh không chịu dậy."
"Em đừng có ba phải vậy chứ"
"Còn không phải?"
Cãi không lại, thật sự là Tiêu Chiến cãi không lại Vương Nhất Bác nữa rồi. Anh xoay người bước xuống giường, đi vào phòng vệ sinh làm vệ sinh cá nhân xong ra anh nói :"Để anh đi làm đồ ăn cho em, chắc em đói lắm rồi nhỉ?"
"Ra ăn cơm TRƯA."
Cậu cố tình nhấn mạnh chữ cuối để nhắc nhở người kia ngủ quên trời quên đất, dậy lại cãi ngược cậu.
"..." chẳng biết nói gì cho vừa lòng người.
Tiêu Chiến ngồi xuống bàn ăn, Vương Nhất Bác đem đồ ăn xếp lên bàn, mới được dĩa đầu tiên Tiêu Chiến tay bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh mà nôn tháo, nôn mửa. Vương Nhất Bác nhìn theo ánh lưng của anh với một suy nghĩ "anh không nên như vậy chứ?"
Từ sáng tới giờ chưa có gì trong bụng Tiêu Chiến nôn nửa ngày cũng chẳng có cái quái gì cả.
Vương Nhất Bác có phần khó chịu nhưng lo lắng là nhiều, đi vào vỗ lưng anh hỏi :"Anh bị làm sao vậy? Có cần đi bệnh viện không?"
Anh giơ tay phía cậu lắc lắc nói :"Không cần, không cần đâu."
Anh và cậu đi ra ngoài đi gần đến bàn ăn thì Tiêu Chiến lại chạy ngược đến phòng vệ sinh nôn mửa. Vương Nhất Bác quay đầu nhăn mặt, đi vào vác hẳn người kia đi đến bệnh viện trong khi anh quyết liệt nói không cần.
Đi vào bệnh viện, bác sĩ khám cho anh là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng cao ráo nhưng tiếc thay mặt ta bị liệt. Chưa hiểu chuyện gì bác sĩ đã kêu anh đi xét nghiệm máu, siêu âm,... anh thấy cái con người lại thật khó hiểu hỏi đi hỏi lại mấy lần tôi bị sao thế? Sao phải đi kiểm tra nhiều vậy? Nhưng anh ta không nói cộng thêm cái mặt liệt kia thật muốn ép anh tức chết đi sống lại, cậu lại không quan tâm kêu anh làm theo đi.
Một loạt kiểm tra xong xuôi, anh ngồi ghế đối diện bác sĩ, cậu đứng sau ghế anh.
"Có thai rồi."
Cậu bác sĩ gấp tập hồ sơ để lên bàn, giọng chỉ có duy nhất một tông nói.
Tiêu Chiến nghe phát giật mình, đàn ông con trai lại CHỨNG đâu mà có thai. Vương Nhất Bác cũng thật khó hiểu cậu nâng đôi mày nhìn bác sĩ.
Tiêu Chiến lắp bắp, khó hiểu and lo lắng :"Cậu nói sao??"
"Cậu có thai."
"Sao có thể được?"
"Có gì đáng bất ngờ??"
Anh đưa mặt ra phía trước, mắt hơi giật giật nói :"Sao anh có thể bình tĩnh như thế?"
"Có gì đáng mất bình tĩnh?"
"Anh có lừa tôi không?"
"Có được tăng lương không?"
Anh quay lại nhìn Vương Nhất Bác, cậu cũng nhìn anh gật đầu một cái. Anh cười với cậu.
"Không gì đáng lo ngại, thai nhi được 2 tháng. Sau này thai phụ, khụ...thai phu ngủ nhiều là chuyện thường. Nghé là cơm bữa. Bướng là chuyện hằng ngày. Ăn chay là chuyện đương nhiên."
"Chắc không đâu." Trong lòng Tiêu Chiến nháy lên một suy nghĩ, lúc bác sĩ nói câu cuối anh đã lén nhìn Vương Nhất Bác và vẻ mặt cậu tệ hơn cả khi:Táo bón: đau cmn bụng mà đi ếu được.
Ị chảy: đau bụng thì đau thiệt nhưng đau đì là chính. Dù so sánh có chút bốc mùi nhưng nó là sự thật.
"Tôi kê vài đơn thuốc về tẩm bổ, ăn nhiều đồ bổ vào. Cũng đừng ăn nhiều đồ bổ sẽ nóng trong người không tốt. Thai phụ...ăn không được đồ dầu mỡ, ăn đồ thanh đạm như Cô Tô Lam thị(gạch bỏ)"
Một hồi luyên thuyên lên tận 9 tầng mây, anh đành nói lần sau sẽ tái khám lại nhiều như thế anh thực không nuốt hết nổi.
Về đến nhà, anh ngồi tròn trên chiếc sôpha xem TV, Vương Nhất Bác thì đi vào bếp không biết làm gì mà vào tí rồi đi vào phòng ngủ rồi quay lại bếp rồi vào thư viện rồi về lại phòng bếp lại chạy qua phòng làm việc,...(đã gạch bỏ vì "rồi" "lại" xuất hiện quá nhiều trong trường hợp này)
Một lúc sau, cậu bưng ra vào tô cháo nóng hổi. Ngồi xuốnh bên anh định bụng sẽ đút cho anh nhưng lại bị bắt lấy bảo anh có chân có tay tự ăn được. Cầm thìa cháo nóng anh thổi thổi vài hơi rồi đưa vào miệng thưởng thức.
"Phụt..."
Anh phun ra cháo vừa bỏ vào miệng, anh thực là đau lòng mà rơi nước mắt. Vương Nhất Bác giờ biết anh có thêm một mạng nên không còn cao cao nữa mà chuyển qua thê nô, thấy anh vậy cậu sợ đến xanh mặt vỗ lưng anh.
Mặt Tiêu Chiến đo đỏ nhìn Vương Nhất Bác mà nói :"Tiểu bình giấm đổ đâu không đổ, sao lại đổ vào chén cháo của anh?"
Không hiểu từ đâu cậu dâng lên cảm xúc ủy khuất nhìn anh :"Không phải người mang thai rất thích ăn chua?"
"Anh thật sự không thèm chua."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!