Hôm nay lại thêm một lần nữa Vương Nhất Bác phải đi làm. Khá lạ so với hằng ngày đó chính là Tiêu Chiến hôm nay dậy sớm hơn Vương Nhất Bác. Không rõ anh dậy lúc nào nhưng khi cậu mở mắt ra đã thấy anh mắt mở to mà nhìn mình chằm chằm, tới lúc bước ra khỏi cửa mắt anh vẫn bám trên người cậu, cũng không nói chuyện hỏi thì cứ "Ừm", "Ơ", "Được". Hoài nghi trong lòng đã rõ nhưng lại không biết bộc phát cậu liền ôm một bụng khó chịu mà đi đến công ty.
Tại sao?
Tại sao gần đây cậu lại lạnh nhạt với anh, anh không nói không làm cậu liền im re không chủ động? Đến khi anh chủ động cậu lại bát bỏ ý kiến?
Anh thực là thèm muốn bị thao lắm rồi.
Được, lần này anh không khiến cậu thao anh đến chết đi sống lại thì anh không lấy họ Tiêu nữa.
Lục lục lọi lọi nửa ngày anh tìm một đống thứ đã mua từ.... khá lâu rồi nhưng chưa có dịp xài cũng có thể do một phần là mua nhiều quá nên xài không hết.
Nhử mồi sương sương đã.
"Alo, Cún con em đang cái gì vậy?"
Vương Nhất Bác đầu dây bên kia thở dài :"Đừng gọi cái tên đó ca à."
"Tại sao chứ?"
"Không thích vậy thôi."
"Em đang ở với đồng nghiệp à?"
"Ừm."
...
"Ừm...hôm nay về sớm nha anh có cái này cho em."
"Được."
Vương Nhất Bác cúp máy, ánh mắt của cấp dưới dính chặt trên người cậu. Mọi người đây là đang HỌP.
Được, chuẩn bị tiếp nào.
Vương Nhất Bác về nhà, tay không quên mua một ít bánh ngọt cho anh. Nhìn khắp nơi vẫn chẳng thấy bóng anh đâu. Trong lòng cậu hiện ra một suy nghĩ "Chiến ca đây là đợi mình về mà ngủ quên đi?"
Cất bánh vào tủ lạnh, cậu nhẹ nhàng mở cửa phòng sợ làm anh thức giấc.
Sai, hoàn toàn sai
Anh ngồi trên giường mặc một áo sơmi trắng rộng thùng thình, là áo của cậu, mặc một cái qυầи иɦỏ, hai tay dụi dụi mắt, thân thể run run, anh ngồi khóc. Vương Nhất Bác thập phần ngạc nhiên chạy tới ngồi trước mặt anh, cầm lấy tay anh không cho anh tiếp tục dụi. Mắt Tiêu Chiến bị dụi đến đỏ.
"Anh bị là sao?" Vương Nhất Bác lo lắng mà lại khó hiểu hỏi.
"Anh...anh..."
"Anh không biết làm sao mà ngực cứ tiết ra sữa, mãi không ngưng..."
Định bụng chơi trò tình thú một phen nhưng khi định mặc thử bộ đồ thỏ kia thì có hai điều khiến anh khóc ra nước mắt chính là bụng anh hiện rất lớn không như trước không thể mặc vừa, thứ hai chính là đầu ti này cứ chảy sữa khiến anh ức đến phát khóc.
Nghe được câu truyện kì ( quặc) của anh khiến cậu không biết nên khóc hay cười.
"Chiến ca, anh không thể thong thả như thế! Anh mang thai đã 6 tháng rồi, không thể làʍ ŧìиɦ." Vương Nhất Bác miệng nói nhưng thực cậu cũng rất muốn nhưng nghĩ đi nghĩ lại vì cái thằng chết trôi trong bụng tâm can bảo bối của mình thì không dám, đành tự mình đi phát tiết nhưng cậu lại quên mất tâm can bảo bối của cậu cũng muốn phát tiết.
"Nhưng...nhưng anh thực khó chịu."
"Hiện tại chúng ta đi tắm trước rồi tính sau."
Vương Nhất Bác vòng tay qua eo Tiêu Chiến. Lỡ tay(này lỡ thiệc các cô nhang ạ) chạm trúng cặp mông đầy thịt kia làm cậu đơ người. Tiêu Chiến vỗn định ngăn cậu nhưng cậu nhanh quá...
"Nhất Bác, đừng..."
Vương Nhất Bác trong lòng có một cục tức liền đè Tiêu Chiến xuống giường.
Anh thế mà dám tɦủ ɖâʍ.
Thấy cậu đè anh cứ ngỡ mình không làm mà vẫn thành công. Tiêu Chiến vòng tay qua cổ cậu, hôn lên mặt cậu, rồi mỉm cười nhìn cậu. Ngược lại với anh, Vương Nhất Bác tức muốn ói máu, mặt như con khỉ. Muốn kéo anh cho bụng anh lên đùi mình nhưng lại nhớ tới thành chết trôi nên cho anh nằm nghiên trên giường, lột bỏ chiếc qυầи ɭóŧ.
Bốp...
Tiêu Chiến tròn mắt, vô thức mắt ứ nước. Anh quay người nói với Vương Nhất Bác giọng có phần nức nở mà nghẹn nghẹn :"Nhất Bác, em làm gì?"
Bốp...
Thêm một cú trời giáng. Vương Nhất Bác không biết thế nào là thương hoa tiếc nguyệt đánh mạnh vào cặp mông tròn trịa của anh hai cái khiến mông anh in cả dấu tay của cậu.
"Ah" không hẹn. Đau, thật đau, anh không nghĩ Vương Nhất Bác không nói không rành tự nhiên lôi mình ra đánh.
"Lần trước khi em đi công tác về đã nói gì với anh?"
"Anh từ mai nếu dám tự tiện xài những thứ này hoặc phát tiết mà không nói với em, anh liền không xong."
Tiêu Chiến nhớ rất rõ nhưng...
Ấm ức trong lòng, Tiêu Chiến quát lớn, nước trong mắt theo dòng mà tuôn ra :"Vương Nhất Bác, em...em nghĩ anh làm gì hả? Không hề có."
"Không có?"
Bờ mông sưng đỏ in dấu tay. Cậu không nhân không nhượng mặc kệ cái thằng chết trôi đó liền đút hai ngón tay vào khẩu huyệt ướt đẫm kia.
"Ah..."
Vương Nhất Bác khuấy đảo một vòng, liền mò mẫn điểm gồ gề đã sớm quen thuộc kia mà hướng tới. Như có tơ điện vào người, cơ thể Tiêu Chiến liền run lên, kɦoáı ƈảʍ mà rêи ɾỉ. Hậu huyệt vốn dĩ đã sẵn ẩm ướt, dâʍ ŧɦủy̠ chảy ra. Vương Nhất Bác nắm lấy cằm anh mà gặm mút lấy đôi môi đang phun ra lời dâʍ ɖu͙ƈ mà ngăn lại. Lưỡi gặp triền miên phía dưới lại không ngừng quấy đảo. Tách ra khỏi miệng anh cậu nhìn gương mặt đang kɦoáı ƈảʍ mà phải khen một câu "mê người", giọng cậu trầm thấp :"Muốn đến thế liền thao chết anh."
"Được."
Rút tay liền cởi bỏ đi thứ quần áo vướng víu. Đặt hai chân anh lên vai cậu Hạ thân đã cứng đến phát đau liền hướng huyệt khẩu đang đóng mở mà đâm tới.
"Ah..."
Huyệt khẩu mềm nóng hút chặt lấy cự vật vốn không thuộc về mình mà đâm chọt. Vương Nhất Bác mỗi lần đỉnh đều đến cực hạn của anh, đi qua điểm kia khiến anh suиɠ sướиɠ mà kêu lên, thân anh gập lại hình cung.
"Nhất Bác..ah..Nhất Bác nhẹ..ưʍ..nhẹ chút.."
"Ah...ah...ah..."
Cậu cúi người ngậm lấy ti hồng dựng đứng trước ngực anh mà mút lên mút để. Mỗi lần mút đều có một cỗ chất lỏng không quá lớn chảy vào miệng.
(Thứ hợp lý nhất trong fic của tôi đến rồi)
Dù không thơm ngọt như các loại sữa bột hay sữa tươi nhưng nó là thứ của anh, nói đúng hơn là của anh và cậu tạo ra.
Mút bên phải thì bên trái lại rỉ sữa, cậu liền hướng bên kia mà ngậm lấy.
Phía dưới vẫn không hề ngừng, trước ngực truyền đến một trận suиɠ sướиɠ, kɦoáı ƈảʍ cực hạn. Không chịu nổi anh ngửa đầu về sau mà rên lớn :"Hưʍ..ưʍ...Nhất Bác...ha..."
Nhả ra ti hồng ướŧ áŧ do nước bọt của cậu để lại mà hướng tới bờ môi đã bị cậu gặm cắn mà sưng tấy, mút lấy bờ môi rồi lại chui vào khoang miệng ấm nóng, lưỡi quấn nhau triền miên khi tách kéo theo sợi bạc.
Căn phòng chìm trong sự dâʍ đãиɠ, tiếng bạch bạch do da thịt đụng chạm, còn tiếng lép nhép do dâʍ ŧɦủy̠ cùng tiếng rên khoái hạc của anh.
Tiêu Chiến túm quẫn mà bấu chặt vai Vương Nhất Bác :"Nhất Bác...không được...khôn.ưʍ..anh..ah...muốn..muốn bắn...'
Hạ thân hướng điểm G mà đỉnh mạnh mấy cái, Vương Nhất Bác gầm một tiếng cùng Tiêu Chiến rên một tiếng. Bạch trọc phun đầy bụng cậu cùng anh, hậu huyệt lại cố đóng chặt ngăn tϊиɦ ɖϊƈh͙ chảy ra ngoài.
Vương Nhất Bác nhào vào ôm anh.
"Cún con, anh thực không có tự phát tiết."
"Giờ anh còn muốn cãi? Vậy nói thử anh đã làm gì?"
"Anh...anh chỉ định lấy sắc dụ em..."
"?"
"Anh chỉ là...mở rộng trước thôi."
Bốp
"Ah..."
Cậu không biết anh cố tình hay thật vì cậu đánh anh rất nhẹ còn tiếng bốp kia chỉ là do con Au ác mồm ác miệng mà thêm vô (nguyên đoạn đều bị gặt)
"Dâʍ đãиɠ."
"Ha ha ha..."
Anh phá lên mà cười lớn, cậu cũng không được mỉm cười theo anh.
Khoan, chưa xong.
Vương Nhất Bác thì thầm vào tai anh.
(Gợi ý: Câu nói mà Hàm Quang Quân thì thầm với Di Lăng lão tổ trong phiên ngoại:lư hương(1) )
Tiêu Chiến tròn mắt :"Nhất Bác anh đói rồi, em mau đi làm đồ ăn đi...em còn chưa tắm nữa...ah..."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!