[Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ

Chương 17: phần 17 ( hài tử ????❤❤


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

" chủ nhân .....hức....hức....xảo nhi rất nhớ người".nàng chạy thật nhanh đến bên y ôm chặt chủ tử đêm ngày hằng mong ước , mạch cảm xúc như vỡ òa lên cô nức nở nhìn y lòng mong đây là sự thật đừng là mơ ảo.

" hức .....hức....xảo nhi , là em thật sao .....hức.....hu...hu oa......ta cũng nhớ em.", y đứng yên đó mặc xảo nhi ôm mình tay vuốt nhẹ lấy vai nàng an ủi, bấy giờ vương gia của chúng ta dù biết họ là quan hệ chủ tử nô tì nhưng cũng không kìm được mà đen mặt lại , mài nhíu lên .

" hu oa .....chủ.....chủ nhân , em không mơ đúng không" ,cô càng nói càng ra sức ôm chặt lấy y hơn tiếng nấc một lúc một lớn làm cả doanh trại ai nấy chỉ biết bịt tai lại , phải công nhận cô nàng này có sức khóc kinh khủng thật y dỗ cỡ nào cũng không nín.

" xảo nhi , thôi nào nín đi, ta ở đây mà đừng khóc nữa, ặc....ặc.....buông ra đi xảo nhi ta nghẹt chết mất, mau buông ra rồi nói ......ặc.....", cơn đau từ bụng truyền đến nhanh chóng y nhăn mặt khó chịu , lại rất buồn nôn chỉ đành cố sức đẩy nàng ra tay bịt lấy miệng rồi chạy thật nhanh ra bìa rừng nôn thốc nôn tháo .

" ơ....chủ nhân .....người.......buồn nôn sao???.......buồn......
nôn.................Ả.....nôn.....ôi trời ơi .....chủ nhân à" , xảo nhi ngơ ngẩm một hồi rồi lại chạy tít theo chủ tử , đứng nhìn y mang vẻ mặt khó chịu đang lấy hết sức bình sinh mà nôn nàng thầm nghĩ chẳng lẽ chủ tử mình mang thai rồi sao? Không thể?_chủ tử từ nhỏ đã lào thông kinh sử , binh thư tôn tẫn lẫn gia các lượng đều am tường , thì việc thất thân kia chắc chẳng thể xảy ra , nàng sực nhớ lại nốt chu sa vội chạy đến vạch tay áo chủ tử lên.

" ưm....xảo....xảo nhi em làm gì thế?" , y nôn đến dục tiên dục tử xoay qua thì tháy ánh mắt nghiêm nghị của xảo nhi đang nắm lấy tay mình , như hiểu được suy nghĩ của nàng y rụt tay lại né tránh mắt cũng chẳng nhìn vào đối phương.

" chủ nhân...............................người thực sự đã..............................", xảo nhi nói trong sự uất nghẹn nhìn y mắt mong chờ câu trả lời từ người.

" ừm, ta mang thai rồi!, ......xảo nhi , em đừng nói, ............có được không! Coi như ta xin em lần này thôi", y nhìn xảo nhi cả người mệt mỏi khụy xuống , thai hành đã mệt giờ còn lại lo sợ xảo nhi sẽ đưa tin về cho phụ thân cùng mẫu thân thì y biết phải làm sao, chưa thành thân đã mang thai có khác gì đem tro bôi lên mặt gia phụ, huống hồ y lại là tiểu nhi tử của tiêu thừa tướng , loại chuyện này khi đưa ra chỉ khiến tiêu phủ không ngóc đầu lên nổi .

" chủ nhân , em sẽ không nói nhưng người tại sao lại như vậy , người nói đi là tên vương tử kia cưỡng đoạt người đúng không , em trả thù cho người khiến hắn thân bại danh liệt", xảo nhi hùng hổ bước đi lại bị y kéo lại ấn xuống ngồi kế bên y.

" xảo nhi...........là do ta tự nguyện cho chàng, em đừng làm khó chàng mà........ựm....hự......" lời chưa thốt hết thì y lại nôn ,tưởng chừng như đã nôn hết ra chẳng còn gì trong bụng nữa mà vẫn cứ nhợn nhợn trong cổ , y lấy tay xoa lấy bụng mình giọng ôn nhu thầm thì " hài tử.....con hành ta lắm rồi! Ta mệt con đừng nháo nữa ", y cơ hồ mơ màng tựa vào gốc cây bồ đào lớn nhắm mắt thư giãn từ từ xoa lấy hài tử nhỏ bé kia đang ra sức càng quấy khiến y càng khó chịu hơn.

Nàng nhìn chủ từ mình mà lòng nhói lên từng cơn, chỉ đành dùng hết tâm tư đặt vào nơi chủ tử chăm sóc mẹ con người thật tốt , nàng biết chủ tử thật sự rất vui khi có sự hiện diện của tiểu vương tử kia , dù lòng chẳng mấy ưa hoàng tộc nhưng dù gì hai người họ cũng đã ở bên nhau rồi hơn hết còn cùng nhau tạo ra ......cái bé bé tròn tròn nằm trong ổ bụng chủ tử , nàng biết nói gì hơn ngoài che giấu giúp chủ tử mình.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
*tiêu phủ*

" thái hậu người đến đây là đang làm khó đệ mà , người hãy bãi giá từ ninh cung vẫn hơn", tiêu lão gia cùng phu nhân chỉ biết thở dài mà nhìn lấy vị " mẫu hoàng " kia , từ lúc biết tin nhi tử ông đại thắng tề trào chỉ chờ thư hòa ly của tề vương thì bà đã đến đây một mực ở lại chờ đợi nhi tử ông , còn luôn miệng gọi nhi tử ông với cái tên thân thiết là chiến chiến .

" hoàng tỷ , tỷ xem chờ cũng đã chờ hơn một trăng rồi , tỷ không hồi cung thì tiêu phủ sẽ gánh tội khi quân với hoàng thượng , tỷ là đang muốn thế nào chứ!? " tiêu phu nhân nhìn lấy người tự danh là hoàng thái hậu uy nghiêm mẫu mực nay lại mặt dày mài dạn mà ở lại tiêu phủ còn suốt ngày hết tìm nhi tử lại tìm bà , phần nhi tử thì đang tận chốn biên ải , chỉ còn bà ở tiêu phủ chịu đựng sự dính người này , một trăng nay bà đã để phu quân ngủ một mình lại ít khi gặp mặt bà biết chàng ấy thực đã không thể chịu thêm được nữa chỉ mong thái hậu mau chóng hồi cung nếu không tiêu phủ sẽ chẳng được yên ổn .

Tiêu lão gia nhìn vị tỷ tỷ thân là quốc mẫu mà lại giành thê tử với ông vừa xổng nàng một chút thì bà lại kéo tay nàng đi đó đi đây , lỡ đám người ngoài kia nhìn nàng rồi say đắm thì ai đền phu nhân lại cho ông, dạo gần đây ông bận việc chính sự chẳng có thời gian nhiều giành cho nàng lúc rảnh rỗi muốn đưa nàng đi ôn chút kỉ niệm thì bà lại đưa nàng đi , ông tức không thể kiệu phủ mà đưa bà về từ ninh cung ngay lập tức.

" được được ta về là được chứ gì" ,bà nhìn đôi phu thê trước mặt mà lắc đầu bội phục tâm lại ủ một âm mưu nho nhỏ.

" thật sao.tỷ tỷ" nét vui mừng hiện rõ lên khuôn mặt Hai người thầm ngĩ hôm nay tỷ tỷ sao tốt thế.

" về cũng được nhưng tiểu đàm muội đi với ta , người đâu bãi giá từ ninh cung", bà điềm nhiên kéo tay tiêu phu nhân đi trước ánh mắt vô lực của tiêu chấn , ông ngơ ngác nhìn bóng hai người khuất dần , lòng muốn khóc mà khóc chẳng được , chỉ đành vắt chân chạy theo.

" phu nhân, tỷ tỷ , chờ ta với ta đi cùng hai người", ông vội lấy tuấn mã rồi phi theo xe ngựa cùng tiến vào từ ninh cung một chuyến.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
*khách trọ nhược lai*

' này các huynh đã biết tin gì chưa?, ta nge nói tề bang lui quân chiến còn trao thơ quy hàng cho tam vương tử đấy!'. ( nv phụ 1)

' ta lại nge rằng cũng nhờ tài thao lược dụng binh như thần của vị vương phi kia nữa '( nv phụ 2)

Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ tại truyen35.shop

' quả nhiên không hổ danh là con của tiêu thừa tướng , nhớ năm xưa ông cũng đã từng đánh bại quân tề , vậy có đúng hổ phụ sinh hổ tử không? Các huynh' ( nv phụ 3)

' quả nhiên chẳng sai , ta còn biết tiêu vân con trưởng ông khi ra đến biên quan đã giúp vương gia thiêu rụi kho lương của giặc , nhờ vậy ngài mới có nhiều thời gian bàn chiến sự!' ( nv phụ 4)

' phải công nhận tiêu gia binh pháp như thần , cha truyền con nối , cái lũ moi rợ tề trào lại bị tiêu gia đánh cho tan tác chỉ bằng một mồi lửa , giờ đây chúng ta thực sự sẽ được hưởng ấm no rồi, ' ( nv phụ 5)

' các huynh cứ ngây ngốc ra đấy , triều đình phát chuẩn cứu tế sau chiến tranh mau đi mà nhận, mau mau lên!!!!!!' ( nv phụ 6)

' mau mau đi đi thôi nào các huynh đệ '.
( nv phụ 7)

.................................

Cả một đám người nháo nhào lên trong khách điếm , ai ai cũng tấm tắc khen lấy vị vương gia tài ba kia , cảm thấy sự chinh chiến mấy năm qua đã thu lại được kết quả hơn cả mong đợi , tề trào thảm bại thu binh mà tháo chạy về nước ngay cả tướng tề lôi cũng phải chui vào trống đồng mà tìm đường bôn tử , sau sự việc đó luồng gió chiến công của vị vương phi dung mạo tuyệt trần tài ba thao lược đã thổi đi ngàn nơi trên vương triều, họ cảm phục vương gia một thì lại tấm tắc khen vương phi đến mười.

...........................................

" chiến chiến, nàng có nge họ nói gì không, xem ra bổn vương lại thua xa thể tử mình nhiều rồi", hắn vuốt nhẹ lên mũi y trêu chọc rồi lại dìu y lên tầng nghỉ ngơi , đường về kinh thành còn dài mất khoảng hai ngày đi đường làm lòng hắn dâng lên cỗ khó chịu hắn lo y sẽ lại bị tiểu hài tử kia làm khổ , thầm nghĩ bụng * đợi khi mi chui ra bổn vương tét vào mông ngươi chừa cái tội hành mẫu thân ngươi mệt nhọc *, hắn thầm nghĩ mà cười thầm môi nhếch lên khiêu khích.

Phần y vì do đi đường dài lại bị thai hành có chút nóng giận chẳng muốn trò chuyện cũng chẳng còn vui vẻ nữa chỉ muốn đánh thẳng vào mặt hắn cho đỡ tức , * ôi ai nói mang thai là hạnh phúc y chỉ thấy đứa hài tử này lấy sức đâu mà náo loạn thế kia , vật y lên xuống những mấy lần , nôn cũng chẳng được mà nói cũng chẳng xong , chiếc eo thon thả ngày nào giờ lại nhô lên cao , lâu lâu còn đạp y vài cái muốn điếng cả người. * y vừa nghĩ cũng vừa ức thốt chẳng nên lời , quả thật y chẳng còn gì hết ngoài cái danh xưng vương phi đổi lại y mất tự do hoàn toàn , bản thân bị ăn sạch sành sanh lại mang thai bào. Nhìn vết thương trên người chàng y lại thấy mình thật vô dụng , chàng đã rất đau mà còn phải dìu y lên phòng , nước mắt y lại rơi đứt quảng mà thút thít bên chàng.

" vương lang......khổ cho chàng rồi! Ta thật quá vô tâm rồi đúng không !" , khuôn mặt xinh xắn kia của y nay lại thấm đẫm nước mắt, tay không ngừng đấm vào ngực mình tự trách, ánh mắt ngạc nhiên hắn nhìn y rồi lại xuýt xoa ôm lấy y vỗ về tay nhấc bổng y lên ôm nhanh vào phòng đóng cửa lại , trực tiếp bế y lên giường đặt xuống giọng chân tình an ủi.

" chiến chiến ta biết nàng đau xót cho ta nhưng nàng khóc ta lại đau gấp trăm lần hơn thế nữa nàng và con là hai báu vật mà hoàng thiên trao tặng ta , đời này ta chỉ yêu nàng thương nàng , chăm sóc nàng , kiếp này ta nguyện nắm tay nàng và con cùng nhau rảo bước trên con đường hạnh phúc cùng nhau bách niên giai lão phu phụ thuận hòa , nàng đừng khóc mau nín đi , nàng đói không? Ta xuống lấy chút gì cho nàng ăn nhé!" hắn lấy tay áp nhẹ lên má y rồi hôn chóc một cái lên chiếc môi mềm mỏng ngọt ngào kia , mắt cười híp cả lên xoay người xuống lầu và không quên đóng cửa lại.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Nếu đã là duyên thì ắt sẽ có nợ , tấm chân tình của chàng trao ta ta nguyện giữ một đời , vương lang ta mong sau này vàng bạc nhung gấm sẽ chẳng làm chàng thay lòng , chàng sẽ ở bên ta và con mãi mãi chứ! Vương lang ta không thể để cho chàng gặp nguy hiểm được ..........

"Vén bức mành tranh tay xem nhật nguyệt

Ánh nguyệt dương quang soi sáng tâm ai

Mong sao hài tử hòa tinh cốt

Chiếu rọi hồng nhan mảnh băng trinh"

Y nhẩm lấy bài thơ mà lòng thầm cười mình , trước kia y chẳng tin vào chuyện nghịch thiên này , cớ sao bây giờ lại sa vào lưới tình không lối thoát , tay nhẹ xoa lấy bụng nhỏ kia cảm nhận được nhịp thở của hài tử y như đắm chìm trầm luân cảm thấy mình thật may mắn được ở bên chàng , * hài tử....ta yêu con.....ta cũng yêu phụ thân con.....ta yêu cả hai.......yêu .....yêu rất nhiều* y mãn nguyện đưa mắt khẽ nhìn miệng lẩm nhẩm " hài tử ....con đã được bốn tuần trăng rồi !, sao lại cứ hành ta nôn mửa thế này?, con thật hư....".









????❤⭐????????

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ, truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ , đọc truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ full , [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ full , [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top