" hoàng tỷ , muội mãn phép cáo lui về dinh phủ, hôm nay nhi tử muội sẽ hồi gia, thực muội xin lỗi tỷ", tiêu phu nhân nắm lấy bàn tay ấm nóng kia áp lên tay mình giọng ôn nhu xoa dịu người tỷ đang giận dỗi kia .
" nha đầu nhà muội , nge nhi tử về là lại bỏ ta một mình ở từ ninh cung", bà nắm lấy đôi tay kia siết chặt , nhìn thẳng vào y mắt tỏ vẻ u buồn.
" tỷ tỷ nếu muội không về nhỡ bác nhi của tỷ làm gì nhi tử muội thì sao ? Chúng nó vẫn chưa thành thân cơ mà!, tỷ nghĩ xem nếu chúng nó làm ra loại chuyện hoan ái thì muội và tỷ biết đem mặt mà giấu ở đâu đây?", nhìn vị mẫu hoàng kia bà chỉ có thể ra sức giải thích lòng mong tỷ hồi tâm chuyển ý mà tha cho bà về tiêu phủ .
" muội không nhắc thì tỷ đã quên béng mất ......ôi trời......nếu xảy ra thật.....thì còn gì là" thủ thân như ngọc " còn gì là " trinh tiết thế gia" , muội muội mau hồi phủ đi , ta cũng nên sang xem hoàng thượng xem thử nó còn có lí do gì cấm đoán mối hôn sự này", bà phất tay ra lệnh thị nữ đưa y ra khỏi từ ninh cung.
Tiêu phu nhân cuối đầu hành lễ xong lại quay ra chạy đến bên xe ngựa mà phu quân chuẩn bị sẵn cùng nhau bước lên xe mà quay về tiêu phủ.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
" vương lang ....chàng về đi mà. Đừng làm nũng thế chứ?" , y véo nhẹ lên má người thương , người nhướn lên hôn lấy đôi môi quen thuộc kia , miệng nở một nụ cười trang nhã .
" chiến chiến ......ta muốn ở lại mà, ta muốn chăm sóc mẹ con nàng mà, chiến chiến", đại tướng quân uy dũng của chúng ta lại đứng trước cửa tiêu phủ , trước bàn dân thiên hạ mà làm nũng với y , ôi mặt vương gia biết nhét vào đâu , y bất lực chỉ muốn đá chàng văng về vương phủ , rõ là vương phủ cách tiêu phủ không xa , hai dặm đường là đến rồi với võ công của chàng thì chỉ cần phi thân thoắt cái đã vào đến tây lầu rồi mà cứ làm giọng nũng nịu thật y tới hiện giờ vẫn nghĩ liệu mình có chọn nhầm người không?.
" vương lang........chàng mau về đi mà phụ thân cùng mẫu thân sắp về rồi! , ta còn phải vào thay xiêm y nữa ta rất mệt, mệt lắm mà, chàng đừng có nháo nữa,............ui.....da.........ưm....hự......". Y mặt nhăn mài nhó nhìn chàng rồi đưa ra biểu mặt đau nhói tay ôm lấy bụng không ngừng nôn.
" được được , ta về nàng nhớ chăm sóc tốt cho bản thân cùng hài tử, à mà tối nàng nhớ mở cửa cho ta nhé, yêu nàng * chụt*" hắn vội hôn một cái lên má y rồi lên ngựa thúc về vương phủ.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
" chủ nhân nước pha xong rồi, người mau ngâm đi cho ấm , em có để một ít hương liệu cùng mùi hoa nhài mà người thích à mà em còn rải chút bách liên hương giúp tiểu vương tử dễ chịu hơn", xảo nhi cười tít cả mắt, ngắm nhìn chủ tử rồi từ từ lùi về sau quay chân bước ra khỏi phòng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Duyên số kì lạ đã khiến y và hắn gặp nhau trong một hoàn cảnh không mấy gì gọi là thơ mộng , rồi đây y sắp trở thành một vương phi , một người thê tử , một người mẫu thân , có quá nhiều thứ bất ngờ xảy ra trong cuộc đời y những tưởng sẽ chẳng quen biết nhau sẽ chẳng yêu nhau nhưng hiện tại sự ràng buộc chặt chẽ giữa y và chàng là không thể bôi xóa , chiếc bụng nhỏ đang nhấp nhô này là một minh chứng cụ thể nhất, khoảng thời gian không ngắn cũng không dài mấy ấy đã đem đến cho y biết bao là hạnh phúc, có gian nan có nguy hiểm nhưng đổi lại là hạnh phúc viên mãn , bên nhau trọn đời., ngâm mình trong làn hương dịu nhẹ của hoa nhài y cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhõm , thư thả ,không còn binh đao loạn lạc , muôn dân sẽ được hưởng thái bình trị an, và chàng cũng sẽ xa lìa nơi biên ải chí ít cũng được vài năm , thi thoảng lại ra trận tiền quan sát vậy là cũng đủ rồi, sẽ không ai có thể hại chàng được nữa, lòng y hân hoan vui sướng mà xoa nhẹ bụng mình, " hài tử .....sau này con sẽ được gặp gia gia và nải nải của con....con có vui không! Hài tử à ......chúng ta đã về đến nhà rồi?........con không được làm loạn nữa, con không được đạp ta.....hiểu không!" y xoa bụng an ủi lấy hài tử, lòng lại nghĩ đến chàng , khuôn mặt anh tuấn, má sữa bầu bĩnh, chiếc mũi cao cùng đôi mài tuyệt phẩm ấy, mải mê suy nghĩ với những thứ tốt đẹp , đầu y như có làn điện xoẹt ngang hàng loạt kí ức đau buồn thống khổ lại ùa về y thầm nghĩ liệu vị bệ hạ kia có chia cắt hai người không! , y biết hắn đối với y là một sự chiếm hữu bạo tàn , những gì xảy ra tại kim lân điện lúc đó đã là bước khởi đầu cho sự hoang dâm kia và Hắn có thể sẽ làm hại chàng thậm chí sẽ giết chàng , y như vỡ òa cảm xúc mà mắt rưng rưng đẫm lệ, vội thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn tạp ấy y quơ vội tấm mành đứng lên thay y phục .
Bộ y phục chẳng mấy gì sắc xảo hay hoa hòe mà nó chỉ mang một màu trắng tinh khiết điểm lên vài đóa hoa nhài vàng nhạt được tô lên trên hai phía tà áo , nhìn thật thoát tục càng làm nổi bật lên nhan sắc khuynh quốc ấy, y cứ như đóa hoa đang khoe sắc dẫm đạp hết các loài hoa cũng vươn mình trong nắng sớm . y lại nhìn xuống bụng mình mà cầu mong mẫu thân đừng để ý đến , mặc dù xiêm y hôm nay có phần che đi được chiếc bụng nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy ở phần bụng hơi nhô ra rõ rệt , liệu việc thần kì này có qua mắt được mẫu thân đại nhân không, y thở dài ngao ngán đặt tay lên mà tự nhủ " hài tử.....con phải ngoan.....con nhất định phải ngoan, .....không được hành ta nữa.....cũng không được để mọi người xung quanh chú ý."
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"hộc. ....chủ nhân ........hộc.....a.....mệt....a.....chủ.............chủ nhân.....phu nhân....lão gia ......về..đến ......rồi .....hộc....ặc....ặc...."
" sao? Sao lại.....về....nhanh vậy......ta cứ tưởng mẫu thân đến tận hoàng hôn mới về đến chứ!", vẻ mặt lo lắng y nhìn xảo nhi đang vịn ngực mà thở hồng hộc.
Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ tại truyen35.shop
" em....em .....em cũng không biết, nhưng mà.......phu nhân......phu nhân.....đang ......đang tìm người đó......ay......mệt chết em rồi!" tay nàng chống lên hông mắt nhìn thẳng chủ tử mình rồi vừa thở vừa nói.
Y như điếng người mà đứng im một chỗ
Lòng nôn nao chẳng biết suy tính làm sao cứ đi tới y lui tay này đánh vào lồng bàn tay nọ , môi cắn chặt lại , khiến xảo nhi nhìn mà chóng cả mặt.
" chủ nhân, người đừng đi nữa , em chóng mặt , ......đừng đi nữa mà kẻo ngã thì sao!, .......................chủ nhân.......ôi trời" , nàng lia chân đi theo y cứ cấm đầu cấm mũi mà tiến theo bước chân y đến khi ngước lên thì hai người chạm đầu vào nhau, do lực đẩy y lùi lại phía sau lưng va vào cạnh bàn mà ngã phịch xuống đất.
" A.....đau.....xảo nhi...........đau.....bụng ta........aaaa........hức", lực va đập khá mạnh khiến y có chút choáng , bụng lại cào lên khó chịu cũng may chẳng có việc ngoài ý muốn xảy ra.
" chủ nhân.........người có sao không, hay để em tìm tuyết thần nhé" nàng vội chạy y thì bị y kéo lại vẻ mặt nươm nướp mồ hôi kia vội chau mài với xảo nhi.
" không sao , ta chỉ thấy hơi tức ngực một tí, em đừng làm thế, mẫu thân sẽ chú ý , xảo nhi......em đỡ ta lại giường ta muốn nghỉ ngơi", y mệt mỏi tựa vào người xảo nhi lê gót đến bên giường , cả người như mất sức mà nằm xuống, xảo nhi lấy gối kê người y lên cao trong tư thế nữa nằm nửa ngồi, tay y với lấy chăn vắt ngang che mất chiếc bụng rồi mơ màng thiếp đi một lúc.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
" nhi tử....nhi tử ngoan của ta........ơ.....xảo nhi .....thằng bé sao thế! " , bà thẫn thờ nhìn vào vẻ mặt xanh xao kia , mắt có chút ướt nhìn xảo nhi tra hỏi,.
" phu nhân.....do chủ nhân người đi đường có chút mệt mỏi với việc đã thích nghi được với tiết trời thu nay lại phải chịu gió đông chí ở kinh thành nên nhìn người xanh xao cũng là chuyện thường thôi ạ". ,nàng nói mà cứ như tim sắp rơi ra không chừng, còn y cứ say giấc mà chẳng để ý , xảo nhi uất mà chẳng dám thốt , rốt cuộc lỗi do hai con người không nhịn được mà gây ra họa, thế mà người đứng ra chịu hết trách nhiệm lại là nàng.
Bà im lặng mà cười nhẹ với nàng, nụ cười đó khiến xảo nhi yên tâm hơn , xoay người bước đến bên giường nhi tử khẽ ngồi xuống vuốt lấy khuôn mặt bấy lâu bà thương nhớ, cứ tưởng sẽ không thể gặp lại nhưng xem ra vị vương gia này cũng biết cách chăm sóc nhi tử bà thật chu đáo, môi vẫn hồng da vẫn trắng , còn khuyến mãi thêm hai chiếc má bầu , bà vui vẻ nhìn ngắm y mà không biết mệt , lướt qua cơ thể y lại thấy có gì đó là lạ , chiến nhi thằng bé mập sao? Nhìn bụng căng tròn thế kia! Cơ mà cái mùi thơm này là bách liên hương?!!!, không, không thể như vậy được , chiến nhi của ta sao có thể mang thai được, nhưng thứ hương liên kia chỉ nên dùng cho người mang thai? , không được ta phải âm thầm quan sát tiểu nhi tử này., bà khẽ thốt rồi xoay người căn dặn đôi câu cùng xảo nhi rồi dời chân trở về đông viện.
* các nàng có muốn vương gia bị tra khảo hôn ????????????❤⭐????
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ, truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ , đọc truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ full , [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ full , [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ chương mới