*đông viện*
" phu quân ta....ta có chuyện cần bàn với chàng một chút!", bà đưa mắt nhìn sang thì thấy ông vẫn ngồi chăm chú đọc binh thư, bà với tay giựt phăng đi cuốn sách rồi véo nhẹ vai ông.
" phu nhân, .......nàng có còn là người không , nàng định ám sát ta à, " ông xoa lấy cái vai khốn khổ ấy rồi quay sang nhìn bà mặt ủy khuất mà thốt .
" được chàng đi mà lo cho những quyển binh thư kia đi, rồi sau này hối hận cũng chả kịp đâu , đợi ngày ta với chàng cùng nhau đem cái mặt này lót đường đi cho dân chúng thành kinh châu này." bà ngoắc mặt sang hướng khác , chán ghét mà chẳng thèm nhìn ông.
" phu nhân......phu nhân à, ta xin lỗi nàng mà , nàng nói đi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì", ông nắm lấy tay bà rồi vòng tay sang eo ôm lấy dỗ giành.
" chàng chỉ giỏi dẻo miệng, ta nói cho chàng biết chúng ta sắp có cháu bồng rồi đấy, mà chàng buông ta ra mau đi , tề nhi thấy sẽ cười cho ", bà quay sang đánh nhẹ vai ông.
" có cháu thì càng vui chứ sao, .........haha........mà......ơ ......khoan.....ai .....cháu ai......cháu của ai.....nàng .....nói.....cháu ......cháu của ta và nàng ..........vậy là ai.....ai.....ai......mang thai.......lộ nhi sao, không thể , nó và tào quận công gần đây đâu có gặp nhau cũng hơn một trăng rồi, chẳng lẽ................." ông nhìn bà với ánh mắt nghi hoặc , lòng ông thầm nghĩ * vương nhất bác ngài hay lắm , được lắm , giỏi lắm, dám cả gan động vào nhi tử của ta", một lần nữa ông nhìn thẳng vào bà rồi nhướn mài bà thì thản nhiên mà gật nhẹ đầu khiến ông như mất hồn , môi cũng cắn chặt răng thì nghiến lại có thể nge được những tiếng ken két phát ra.
" Vương Nhất Bác , ngài......ta giết ngài......ta giết ngài .......khốn kiếp ".
" phu quân .....chàng bình tĩnh lại đã , giờ mọi chuyện đã vậy rồi, chúng ta nên tính lâu dài đừng để nhi tử khổ sở là được, dù gì cũng là cháu của ta và chàng ", giọng nói đầy mị lực ấy khiến ông có chút giảm bớt cơn thịnh nộ, nhưng lòng cũng quyết dạy cho hắn một bài học vì cái tội dám lộng quyền mà bước qua lễ nghi gia giáo.
" phu nhân, ta có thể bỏ qua nhưng nàng hãy nghĩ xem có nên ..................", ông mỉm cười đắc ý nhìn bà lòng thì thầm toan tính xử tội vị vương gia kia .
" ta không cấm, chàng cứ việc , nhi tử đã có ta lo rồi, ta cần phải quan sát thêm một chút để rõ xem ý nghĩ của chúng ta là đúng", bà nhìn ông cười vui vẻ sau đó quay người đi đến hướng tây viện.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
*tư phòng*
" oa, chủ nhân người thêu đẹp thật đấy!, người dạy em có được không?", đôi mắt xảo nhi sáng lấp lánh nhìn y đang mải mê thêu đôi hài uyên ương dành cho tiểu vương tử.
" xảo nhi, em muốn thì ta sẽ dạy em thêu, nhưng em thêu hài cho ai vậy! Hửm?", y ngước lên nhìn nàng đang bối rối, khuôn mặt đỏ bừng lên vì ngài , y đặt chiếc hài thêu dở lại trên giá đỡ rồi mỉm cười nhẹ kéo tay nàng lại gần ngồi xuống cẩm đôn mà trò chuyện.
" xảo nhi , ta biết người em thích là ai rồi!, nhưng mà gia quy không thể phá vỡ được ta sẽ cố để giúp em , lòng của ta luôn xem em như muội muội ruột chứ chẳng phải loại quan hệ chủ nô, chính vì thế ta mong em đừng cố che giấu tâm tư tình cảm của mình em buồn có thể tìm ta để tâm sự, ta cũng quyết định rồi khi nào xuất giá, ta sẽ xin phụ thân cùng mẫu thân để em bồi giá theo ta, đến vương phủ rồi em sẽ có một danh phận mới, khi đó em có thể yêu người cùng người vun vén một hạnh phúc bền vững.", y nhìn xảo nhi cười hiền hòa , trút cạn hết tâm tư thầm kín bấy lâu chôn giấu khiến nàng rưng rưng mà rơi lệ trong lúc không kìm được mà ôm chặt y , y thấy thế cũng nhẹ lòng mà xoa xoa an ủi.
.............*vụt*............
Từ xa toàn bộ những gì y cùng nàng trò chuyện đã được đưa hết vào tai vị vương gia kia ,hắn nghĩ vương phi củ hắn sao lại biết nghĩ cho người khác thế còn không màng đến thân phận mà muốn nhận cô nàng kia làm muội muội, lòng hắn dâng lên cảm giác ngại ngùng vì trước kia lại có ý ghen với xảo nhi, hóa ra hai người họ chỉ đơn giản có thế, thoát khỏi ưu tư hắn nhanh bước đến bên y nở nụ cười nhàn nhạt nhìn y rồi vỗ lấy vai nàng., xỏa nhi giật mình quay lại thì ra là vương gia cô vội buông người chủ tử ra rồi lau lấy nước mắt định hành lễ thì bắt được ánh mắt kia đưa tay phất bảo không cần.
" được rồi sẽ ổn thôi xảo nhi, ta và vương phi sẽ giúp ngươi".
"A ....vương lang " , y nhìn lấy chàng ánh mắt đầy dịu dàng đưa tay vòng qua cổ ôm lấy hắn, xảo nhi nhìn hai người họ tình tứ mà cũng chỉ biết lắc đầu nhẹ rồi bước ra ngoài canh chừng không quên đóng cửa lại.
Không gian trong phòng chùn xuống hẳn đi, chỉ còn tiếng thở gấp của hai con người đang cuốn lấy nhau trong nụ hôn đầy lãng mạn.
" ưm.....vương lang.....ha....được rồi mà", y thở dốc nhìn lấy thân ảnh kia vai trần lộ rõ cả lên bên trái còn mang một vết sẹo lớn , trong vô thức y đưa tay chạm nhẹ vào, nhìn lấy khuôn mặt kia mà đáy lòng như dầy xéo ., hắn nắm lấy tay y hôn lên nó , rồi cũng trườn xuống hôn lên chiếc bụng đang nhô lên kia, dường như đứa bé cảm nhận được rằng phụ thân của nó đang ân cần chăm sóc cho nó cùng mẫu thân mà nhộn lên không ít , khiến y như câm nín mà nhăn mặt.
" chiến chiến, nàng xem con của chúng ta đang đạp đấy!" hắn vui vẻ áp tai lên bụng y nge từng nhịp đập của hài tử thủ thỉ vài tiếng " hài tử con không được đạp mẫu thân nữa nhé, như thế chẳng ngoan , như thế là rất hư, mẫu thân sẽ đau lắm!!", y nhìn hắn thỏ thẻ cùng hài tử mà chỉ biết cười trừ trước vẻ đáng yêu đó , y cuối người xuống hôn nhẹ lên chiếc mũi cao cao kí mà nở nụ cười ôn nhu chiều chuộng.
" vương lang .....chàng mau ngồi dậy đi, y phục xộc xệch hết rồi, chàng đó , chàng còn hư hơn hài tử nữa!".y lại bật cười bởi độ giận dỗi của chàng mà dùng tay đánh nhẹ vào cái con người đang nằm đè lên y tay chàng vẫn đặt trước bụng y tránh va đập ảnh hưởng đến hài tử.
" chiến chiến , ta rất muốn, cho ta, một lần thôi mà , ta sẽ nhẹ nhàng hết mức", hắn dùng bộ mặt cực sủng nhìn y buông tiếng nỉ non .
" ta sợ......vương lang ....ta rất sợ sẽ ảnh hưởng đến hài tử", y lo lắng mà mặt cũng xoay đi hướng khác.
Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ tại truyen35.shop
" đừng lo có ta rồi", thấy y vẫn im lặng hắn đánh bạo hôn lên môi y rồi nhẹ nhàng đưa lưỡi vào bên trong khuấy đảo , mật ngọt bao ngày xa cách nay lại đậm vị hơn khiến hắn chẳng muốn dứt ra chỉ chờ đến khi y hết hơi mà đánh nhẹ vào lưng thì hắn mới luyến tiếc buông ra , miệng tiếp tục trườn xuống dùng răng nhẹ nhàng rút đi đay thắt giữa eo trực tiếp vùi vào hõm cổ quen thuộc mà hít hà , lia môi đến từng tấc áo mà cắn sang một bên, hai điểm đỏ len lói đang khỏa thân dâng lên trước mắt , hắn cắn nhẹ lên nó rồi ra sức mút mát đến đỏ ửng, trong tiếng rên thập toàn thập mĩ ấy y chỉ biết tận hưởng từng đợt khoái cảm dâng trào huyệt nhỏ không ngừng co thắt trào ra dịch vị trơn tuột, bất giác y cảm nhận được làn hơi ấm nóng phả vào hoa huyệt đang không ngừng rỉ nước kia ,vách thịt ấm nóng đang đón lấy đầu lưỡi ranh mãnh đang tiến sâu vào làm y trong cơn khoái cảm mơ mơ màng màng mà trầm luân không dứt., dị vật bất ngờ xâm nhập khiến y có chút đau mà cau mài rồi từng giọng ma mị vang lên khiến xảo nhi bên ngoài không khỏi rùng mình.
" A...ha.....ưm....â...ô.....vương lang ...đau....aaaaa...... Ha ......"
" chiến chiến ....ta xin lỗi .....ta...ah...sẽ...nhẹ......ah....agr......"
* âm thanh ma mị cứ thế vang lên hết nhanh rồi lại chậm hết thôi thúc lại êm đềm, từng cú thúc làm khoái cảm dâng lên tột độ y chỉ biết ngửa cổ cảm nhận, hắn thì ngậm lấy cổ y mút mát , bên dưới cứ luân động theo từng nhịp .....mãi một lúc sau cũng bắn hết vào bên trong , y mệt mỏi mà nhắm nghiền mắt lại, chỉ còn hắn từ từ thả lỏng mà rút cự vật ra tinh dịch cũng theo đó mà tuôn theo không ít , vội thay lại y phục khác cho y , chỉnh lại phần y phục có chút xộc xệch kia rồi cũng ôm y vào lòng hôn nhẹ lên đôi mắt thân thương ấy.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
* bên ngoài*
" phu nhân , chủ tử đã ngủ rồi ạ mong người lượng thứ cho xảo nhi ", nàng đứng dang tay ngăn cản mẫu thân y đáy lòng bồn chồn không ít thế mà hai người kia lại ôm nhau chàng chàng , nàng nàng nge mà phát ách cả lên.
" xảo nhi, thường ngày ta cũng hay vào xem nhi tử mà , hôm nay sao con lại thế chứ?", bà tỏ vẻ thắc mắc nhưng lòng đã thầm biết chắc tên vương gia kia đang ở bên trong chỉ có thế mới khiến xảo nhi bất chấp mà bảo vệ cho nhi tử bà đến thế.
Xảo nhi biết nếu không vào trong thì phu nhân sẽ chẳng chịu đi, y chỉ đành hét thật lớn để hai người kia nge thấy mà thu xếp.
" CHỦ NHÂN.......PHU NHÂN TÌM NGƯỜI, NGƯỜI ĐÃ NGỦ CHƯA Ạ"., xảo nhi cố lấy hết tinh khí mà gào nổi cả gân cổ lên , mắt nhắm lại hét thật to.
.
.
.
Nge tiếng hét của xảo nhi mà y choàng tỉnh mộng nhìn sang thấy chàng đang đưa mắt nhìn đầy lo.lắng .
" chiến chiến .....hình như mẫu thân đến rồi, giờ làm sao? " , hắn nhìn y vẻ mặt có chút hoảng sợ nếu bà thấy cảnh này chỉ có nước mà bất tỉnh ngay tức khắc.
.
Tiếng hét dập dồn của xảo nhi càng làm cho y thêm hoảng loạn trong lúc chẳng kịp đưa ra đối sách lừa khéo mẫu thân chỉ đành để vị vương gia kia chịu thiệt một chút.
" vương lang, chàng đừng đi đâu hết, nằm yên ở đấy cho ta , không được cử động dù trời có sập cũng không được nhúc nhích chàng nge rõ không", y chống cả hai tay lên hông mà ra lệnh , hắn chỉ biết gật gật gù gù mắt thì mở to ra ngóng chờ , mặt thì đơ đơ ra đấy , ấy thế mà cũng ngoan ngoãn nằm xuống rồi lấy chăn phủ hết lên người, phần y thì chạy đến gương lấy thêm mấy cái chăn phủ thêm lên rồi treo mành cao lên một chút tay phủi lấy phủi để, cứ như rằng đang quét dọn rồi xấp xếp lại mấy cái chăn cho ngăn nắp.
* cạch*
" nhi tử , con đang làm gì thế?, đã canh hai rồi còn ngồi thừ ra đấy", bà bước đến nhẹ nhàng ngồi kế bên y giọng dịu dàng nhưng cũng có chút nghiêm nghị.
" mẫu thân , con chỉ đang xấp xếp lại mấy cái chăn ấy mà, người nói con mà người vẫn chưa an nghỉ nữa cơ", y nũng nịu với bà tay vẫn giữ chặt tấm chăn cố để hở ra một chút đưa dưỡng khí vào tránh chàng bị ngộp .
" ra là thế sao!, vậy để ta giúp con một tay", bà kéo vội chiếc chăn lại bị y ngăn cản.
" mẫu thân, không cần đâu a~~~".
" vậy cũng không được ! , ừm..........lão gia ông vào đây giúp chiến nhi một tay nhé", bà gọi với ra bên cửa, ông lúc này đã xắp sẵn tư thế tay cầm lấy một nhánh cây không to cũng không nhỏ, mặt đằng đằng sát khí mà bước vào.
" phụ thân.........người...........", y thầm nhìn biểu hiện trên mặt phụ thân mà lòng thầm đau xót cho chàng, xem ra tối nay chàng chịu uất ức rồi.
" phu nhân nàng mau đỡ nhi tử sang một bên để ta giúp chiến nhi một tay", ông giữ chặt chiếc roi trên tay mà khẽ nhẹ lên tấm chăn, từng đoạn roi không nhanh không chậm mà vứt xuống tấm chăn không thương tiếc , những tiếng chát chát vang khắp phòng bấy giờ vị vương gia kia chỉ biết cắn răng mà chịu trận. Ông hả hê mà lòng thầm nhủ * vương nhất bác ta đánh chết ngài, dám làm nhi tử của ta to bụng lên, lão tử đây phải dạy cho ngài một trận nên thân*.
Vương nhất bác nằm trong chăn mà mặt mày cau có hết cả lên lòng hắn đinh ninh rằng tiêu lão đầu này đang dụng công mà trả tư thù, ' tiêu lão đầu ông nhớ cho kĩ những gì hôm nay bổn vương phải chịu đó , ta nhất định bắt nàng ấy về vương phủ tuyệt chẳng để ông nhìn mặt nhi tử lần nào nữa , xem ông còn dám đánh bổn vương nữa không,......aaa......cây gì mà đánh đau thế ......ui....cha.......chiến chiến......nàng phải đền cho bổn vương nỗi nhục này....ui da .........'.
Y nhìn mà lòng đau như cắt , chỉ biết im lặng đứng nhìn , mẫu thân y thấy thế cũng vội bảo ông dừng lại vì bà cảm thấy bước đầu chỉ nên tra khảo vậy thôi, ngày còn dài còn rất nhiều cơ hội để ra tay phạt đôi trẻ vượt ranh này.
????⭐❤ sương sương 1 tí ,
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ, truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ , đọc truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ full , [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ full , [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ chương mới