[Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ

Chương 25: phần 25 đau lòng ( hồi)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

" vương lang , dậy mau đi , dậy dậy đi mà ngủ gì như heo vậy a~~~",_ y đưa tay véo lên mặt hắn một cái rõ đau , cúi gầm xuống hai chiếc mũi thanh tú chạm lấy nhau bất giác y nhoẻn miệng cười hôn lên nó.

" chiến chiến , ngủ thêm chút nữa"., hắn kéo y xuống ôm chặt cọ cọ vào cổ y làm nũng.

" vương lang chàng mau dậy đi mà , mẫu hoàng người vẫn đang chờ dâng trà buổi sáng đấy!"

" ưm....hôn ta ....chiến chiến" , hắn thơm nhẹ má y mắt vẫn mím chặt giọng điệu mang chút cưng chiều.

* chụt* , y nhìn bộ dạng đáng yêu kia với chiếc má sữa mềm mại chịu không nổi đành hôn y rồi ngại ngùng úp mặt vào lòng ngực rắn chắc.

Vương nhất bác vui vẻ mặt đầy hớn hở ngồi dậy một cách quyết đoán mà ôm lấy y , vòng tay nới lỏng tạo cảm giác an toàn thoải mái giúp y dễ chịu hơn.

" vương lang , ta thay y phục giúp chàng ", y mỉm cười nhìn lấy phu quân mình lòng còn chút e ngại mặt thoáng lại đỏ lên không ít.

" chiến chiến nàng có nên đổi cách xưng hô không vậy .........Nương Tử......."

Hắn kê mặt sát lại tai y mà thầm thì to nhỏ , tiêu chiến giật bắn cả người khi nge hai từ " nương tử " lòng không khỏi hoang mang , dù là đã bên nhau , yêu nhau, cưới nhau , rồi cái gì nên thấy cũng đã thấy nhưng nếu bắt y mở miệng gọi một tiếng " phu quân " thì vẫn ngượng là trên hết, y cũng chẳng phải nữ tử mà lại gọi là nương chứ , bắt quá chỉ vì là song nhi , ngực cũng hơi nhô nhô ra , khuyến mãi thêm cái nơi dùng để sinh con thôi , mà lại phải mang chung một danh xưng cùng hàng nữ tử , ngẫm nghĩ lòng có chút bối rối song lại thấy bất mãn mà quay sang trừng mắt với hắn, giọng điệu có hơi chua ngoa.

" không gọi! , không thích gọi , chàng tự thay y phục đi " .
Y quăng mớ y phục vào người vương nhất bác, chân y giẫm thật mạnh vào chân hắn rồi ung dung đẩy cửa tay ôm lấy bụng quay lưng bước đi một mạch.

" ơ.....ta nói gì sai à, chiến chiến .......nàng đừng đi mà "

Vương nhất bác mang khuôn mặt ngơ ngác nhìn y mà lòng không khỏi đau nhói, tay xuýt xoa lấy cái chân tội nghiệp mà môi chu hết cả lên, thay vội y phục rồi ngồi ngẫm đi ngẫm lại câu nói kia , đến khi chợt hiểu ra thì mặt bỗng tối sầm lại.

Ngay ngày hôm đó vương nhất bác đã thẳng tay bác bỏ danh xưng " nương tử " mà trước kia giành cho nữ tử cùng với song nhi được đứng ngang hàng kia mà thay vào đó là danh xưng " lang tử " giành riêng cho song nhi cũng phân ra cấp bậc thượng, trung , bình đẳng.

Chỉ thị đưa ra khiến toàn dân thành kinh châu ngỡ ngàng, một số nữ tử thì tắc lưỡi nuối tiếc bởi khi xưa có thể tùy ý nhạo báng song nhi một cách chính thức nay lại đổi dời khiến các nàng một phen thất kinh hồn vía , chỉ cần sai một li là đi ngàn dặm , mặt khác các song nhi lại có thể dùng thân phận lang tử mà xây đài tuyển phu , giúp lựa chọn một tấm lang quân như ý, họ vui vẻ tung hô vị vương phi kia hết mực , đối với họ y đã trở thành biểu tượng khẳng định vị thế song nhi lên tầm mới không còn là những người yếu đuối dễ bắt nạt.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

.
Tại sảnh đường vị mẫu hoàng đang tọa cẩm đôn chờ đợi nghi lễ hầu trà sau đêm tân hôn của đôi trẻ , bà thầm nghĩ hai đứa trẻ này sau lại lâu lắc thế ? Còn thua cả tiêu lộ cùng hải thành nữa ,bọn trẻ kia mới sáng đã đến hầu trà rồi trở về tư dinh an nghĩ, còn bác nhi cùng chiến nhi thân là vương gia vọng tộc lại dậy trễ thế này? Thực chẳng biết bọn chúng nghĩ gì mà để thân già này chờ dài cả cổ.

Tiêu chiến từ xa thân khoác ngọc phục thanh thoát đang chậm nhịp mà bước vào đại sảnh , nhìn từ xa bà tấm tắc không thôi, quả nhiên đệ nhất mĩ nhân kinh châu có khác ngay cả dáng đi thôi cũng làm người khác xiêu lòng tâm mềm như nước rồi!!! Lại còn mặc cổ phục nhà đường trông càng xinh đẹp thập phần hơn, giọng nói êm ả mê tai của tiêu chiến như kéo như lôi trí bà về thực tại.

" thái hậu sáng an hảo ", y cúi người thi lễ cùng bà, theo sau là vương nhất bác một thân nghiêm trang dõng dạc chậm rãi bước đến.

" chiến nhi, con còn gọi là thái hậu sao??? Có phải nên đổi cách xưng hô không!!!",

bà nhìn người đẹp trước mặt mà cơn buồn giận lúc sáng đã chạy toạc từ thanh nhĩ bên này sang đến tận thanh nhĩ bên kia.

" dạ vâng.....mẫu hoàng chiến nhi chúc người sáng an hảo "

" mẫu hoàng mời người dùng trà"

" phụ thân , mẫu thân mời dùng trà "

Y đưa tay nâng từng chung trà long tĩnh đặc chế riêng đưa đến , đôi tay thon thả nang cao lên đồng thời cúi người hơi thấp hầu trà mẹ chồng cùng phụ mẫu.

Cả ba người nhìn nhau rồi cũng vươn tay đón nhận tách trà ấm áp, thơm ngọt, vị trà thơm ngát vừa đưa đến miệng thì vị thanh mát đã lan tỏa khắp đầu lưỡi , tuy có một chút đăng đắng nhưng tuyết cùng vẫn là ngọt ngào , dịu nhẹ mang đến cảm giác khoái lạc , thích thú , bà nhịn không được mà thốt lên.

" chiến nhi, trà rất ngon là tự con chiết ý sao?!!!", bà ngạc nhiên nhìn y , tay vẫn xuýt xoa tách trà ngon hảo hạng lòng đầy cảm phục y , quả thật đôi tay ngọc ngà kia có thể tạo ra những thứ trên cả tuyệt vời.

" mẫu hoàng, trà này con cũng hay thường xuyên làm , người thích là được rồi ạ " , y cười tít cả mắt tay đón nhận hồng bao tay kia khẽ đưa xuống đỡ lấy bụng nhỏ , hài tử lại nhao nháo lên khi nge giọng nải nải nó làm y có chút nhăn mặt.

Vương nhất bác thấy thế cũng vội đứng lên đến bên y thay y dâng trà lần hai , mắt hướng về y ôn nhu khẽ hỏi.

" chiến chiến , con lại nháo à?"

Y chẳng trả lời mắt biểu thị ý gật nhẹ đầu , rồi choáng người ngã ra sau , vương nhất bác ôm trọn lấy y ánh mắt mang chút tự giận bản thân , cũng do tối qua làm liều để hôm nay ái nhân phải mệt mỏi sắc mặt có vẻ hơi xanh lại .

" bác nhi, chiến nhi nó làm sao thế ??", tiêu phu nhân vội bước đến xem xem nhi tử mình sao lại mới sáng ra lại mang vẻ thất thần thế kia.

Tiêu thừa tướng thấy thế cũng xoay người đi đến tay đỡ lấy phu nhân mình giọng trầm ổn vang lên.

" tiểu đàm, chắc có lẽ hôm qua hỷ sự chiến nhi ắt còn mệt trong người.

Tiêu chiến sợ mẫu thân lại lo đâm ra tâm bệnh nên cũng vội chỉnh người trong vòng tay trượng phu mà tiếp lời

" mẫu thân , chiến nhi không sao!!, chỉ là con...........con hơi.....hơi...ựm.....hự....hựm......"

Cơn co thắt từ bụng truyền đến , y nửa muốn nôn nửa lại không , tay vuốt lấy ngực chấn chỉnh lại cơn nôn ,định xoay qua giải thích thì lại nôn tiếp tục , hắn nhìn y mà lòng sốt sắng tay quơ lấy chậu đất đưa đến giúp y nôn tay vuốt nhẹ lưng khiến y dễ chịu hơn.

Quang cảnh đó ập liên tiếp vào mắt ba con người kia , họ trố mắt mà nhìn tiêu chiến cùng vương nhất bác , bấy giờ tiêu phu nhân nhìn lại bụng nhi tử mình bà như lặng người đưa mắt nhìn vị hoàng tỷ.

" tiểu đàm, chiến nhi.......bụng nó.....sao lại to thế kia???!!!!!"

" muội.....muội.....tỷ......không lẽ ....."

" CHIẾN NHI, CON MANG THAI À "

Giọng nói mang âm vang hoảng hốt xuất phát từ hai vị hoàng nhân khiến tiêu lão đầu ong hết cả mình , tiêu chiến cũng không khác gì ông ngước lên nhìn hai con người kia đang chuẩn bị giơ tay quơ vuốt xoắn tay áo lên mà trách móc.

" con...con....."

Tiêu chiến ngập ngừng như nói như không , cơn đau chẳng dứt mà cứ nhói lên không ngừng khiến y nhào từ phía này sang phía khác , vương nhất bác lao theo muốn mất hơi tâm dâng lên cỗ xót xa day dứt .

" mau , mau truyền thái y , thái y đâu , thái y " , bà nhìn y lòng lo lắng khôn nguôi , mắt cũng nhòa lệ tự bao giờ .

Cả vương phủ cứ thế lăn lăn lộn lộn cùng tiêu chiến , chốc lại nge tiếng thét từ vương phi truyền đến.

" A...Á.....đau.....hức hức đau ....bụng ta đau......."

Vương nhất bác nhìn y mà khóc hét lên , ức giận mà chạy ra tận cổng mang lão thái y vác nhanh vào trong.

" thái y mau xem, nàng ấy thế nào mau đi , chậm chạp lề mề thì đừng làm thái y nữa!!!!!",

vương nhất bác mang theo giọng nói chua chát đánh thẳng trực diện lão thái y , ông nhìn y cuối mặt đi đến xem mạch cho vương phi lòng muốn khóc mà chẳng dám lại sợ chiếc đầu này không giữ nổi nữa.

" mẫu hoàng, người xem, sao lâu thế? "

" bác nhi à ....con hỏi ta sao ta biết được".

Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ tại truyen35.shop

" nhạc mẫu ....người ...."

" ể, bác nhi à ta cũng không biết đâu! Con hỏi ta cũng vô ích " .

Vương nhất bác cứ đi qua đi lại trước bức mành khiến cho ba người kia nhức đầu chán óc , lão thái y thoáng nge những lời nói kia cũng khó chịu không kém , cả đời ông chuẩn mạch đề thang chưa bao giờ gặp vị vương gia nào khó chiều như thế cả? Tính tình nóng nảy , chạm đến một chút lại nhảy cẫng hết lên còn chưa kể vác ông từ cổng đến the phòng chẳng tiếc thương cho cái thân già này mà nỡ lòng xách thẳng người ông lên kéo lê đến.

.
.
.
" vương gia phiền ngài đừng đi nữa có được không, thần chẳng thể tập trung được!!!"
Ông xoay người nhón lên bức mành nói vọng ra , chất giọng mang chút than phiền kèm theo ít máu nóng.

" thái y, ông lo mà làm cho tròn bổn phận thì hơn" , y chấp tay ra sau rồi thong thả bước vội ra cửa đứng thấp ló hướng mắt về hình dáng tiêu chiến, mẫu hoàng của y cùng nhạc mẫu lẫn nhạc phụ đều há miệng thở hắt vài hơi.

Ông thở dài nhìn y rồi cũng tiếp tục chuẩn mạch , mảnh vải tơ mềm mại được phủ trên cổ tay thon thả trắng muốt kia , từng nhịp mạch ổn định bắt đầu hoạt động bình thường lại ,lão thái y bấy giờ mới hoàn hồn mà thở phào nhẹ nhõm , đứng phắt dậy tay thu dọn y thang cúi người lui dần ra sau tấm mành, trở ra đối diện cùng y.

" bẩm vương gia, hiện tại kinh mạch vương phi đã ổn, cũng chưa có dấu hiệu gì bất thường, nhưng vì sức khỏe của vương phi từ nhỏ đã thể lực yếu ớt , thần e......thần e rằng.........haizzz"
Ông lại một lần nữa cúi người tay che đi khuôn mặt bất lực mà chẳng dám đối diện trước y.

" e gì?? E cái gì?!! , thái y mau nói.....nói....Nói không , không nói ta cắt lưỡi ông"
Y siết tay thành quyền đập mạnh xuống bàn , tay kia rút vội thanh gươm bén loáng vừa được cẩn thận lau sạch kia.

" vương gia......thần......vương phi ...chỉ e chỉ e người sẽ không chịu được thai bào, thần mong người.....mong người hãy nên suy xét lại...." , đôi vai ông run lên cầm cập chốc lại co quắp đi , ông sợ cái lưỡi gươm không mắt kia sẽ chặt đứt cái thủ cấp này mất.

" ý ngươi là......." , vương nhất bác im lặng nhìn ông, ánh mắt chất chứa bao nhiêu nghi hoặc.

" vương gia , vương phi thực sự chẳng thể an toàn mà sinh tiểu vương tử"

Tiêu chiến mơ mơ hồ hồ trong giấc điệp , mắt y đẫm một màu nước mắt, đôi mắt hạt dẻ xinh đẹp ngày nào nay lại tồn động hàng châu rơi lã chả , những lời nói của thái y như nhát dao xuyên thẳng vào tim y , y nấc lên từng tiếng khiến vương nhất bác nhìn mà rơi lệ không vơi, lần đầu tiên trong đời hắn khóc , hắn đau, hắn xót .

" không!! , không, vương lang ......bằng mọi giá.....không được bỏ hài tử.....không được.....hức......không được Aaaaaaa.........hic......hức......"

Tiêu chiến bây giờ y rất hoảng nói đúng hơn là lo sợ, sợ mất hài tử, y không muốn như thế, y yêu con ,mong con bình na mà chào đời, mong con một đời vui vui vẻ vẻ , "nhân sinh tri hữu bất tri tâm" .

" chiến chiến........sẽ không bỏ, không bỏ hài tử....sẽ không.....nàng hãy bình tĩnh lại......đừng như thế!!!!"

Vương nhất bác ôm chặt ái thê , chưa bao giờ hắn sợ mất y như lúc này cả, hắn sợ đôi tay này không thể bảo vệ cho y cùng con của họ, cái mơ ước nhen nhúm về một gia đình nhỏ nay lại bác nháo lên chỉ vì sức khỏe của tiêu chiến, hiện tại nếu bắt y bỏ đứa bé thì ắt y thà chết đi cùng con chứ chẳng tha thiết cuộc sống nữa, mặt khác hài tử trong bụng đã thành hình chỉ còn vẻn vẹn hai trăng nữa sẽ khai hoa nở nhụy việc phá thai lúc này chí ít gây nguy hiểm cho y rất nhiều, bao rắc rối cứ ngỡ đã theo cơn gió mùa hạ bay đi mất rồi nay ngọn gió hắc phong não nề lại bất ngờ trở lại khiến bậc hoàng tôn như vương nhất bác nhứt thời chẳng thể xoay trở dễ dàng gì......

" thái y , còn cách nào khác không???"

" thừa tướng , cách thì vẫn có ......nhưng....thần lo........."

" thái y , mời tự nhiên"

, khuôn mặt thoáng ẩn hiện nếp nhăn đang cố cười trấn an lão thái y nhút nhát kia , tâm ông chỉ mong nhi tử mình bình bình an an mà sinh tiểu hài tử bé bỏng.

" thần cũng sẽ cố hết sức nhưng chung quy vẫn nên ở vương gia"

Vương nhất bác nge ông gọi đến tên thì cũng nhanh chóng ôm luôn cả tiêu chiến lại gần nge phán.

" ta làm sao!!! Thái y , ông cứ nói bản vương không trách cứ "

" vậy thần phải phiền ngài chăm vương phi rồi, thần sẽ kê toa trợ thai cấp dược , liều lượng sẽ cao hơn ngày thường một ít "

" thái y, như vậy có ........."

" vương gia đừng lo , sẽ ổn "

" nhưng ..........nàng ấy đã qua tháng nghén tại sao vẫn còn nôn mửa, cơ thể lại nhợt nhạt đi rất nhiều nếu cứ phục dùng có gây thương tổn cho nàng......" , nói tới đây hắn nhăn mặt nhìn xuống tiêu chiến, y vòng tay ôm lấy cơ thể lạnh buốt của vương nhất bác khẽ mỉm cười mãn nguyện.

" vương gia, thần tin vương phi sẽ chịu được , thế nên thần mới cần vương gia một bước cũng chẳng rời chăm sóc vương phi trong thời gian thần tìm dược thảo quý hiếm , và ngài nên nhớ , vương phi trong tuần trăng thứ tám này tâm tình sẽ rất bất ổn ngài suy cho cùng nên gác chuyện binh đao mà tận lực xoa dịu người "

Nói rồi ông cúi người lui đi không quên dặn dò vài câu với xảo nhi .

"A xảo cô nhớ mỗi ngày nhắc vương phi ngâm mình trong bách liên hương, tầm hơn một canh giờ vào mỗi giờ dần và giờ tuất .

" vâng nô tì đã hiểu , thái y con tiễn người "

" vương gia, thần sẽ về trước giờ hợi, người đừng để vương phi ngủ vào giờ thân và giờ dậu "

" thái y , bản vương hiểu rồi , xảo nhi tiễn ông ấy thay ta "

" vâng , vương gia , thái y mời "
.
.
.
.
.
.
.
.
" bác nhi , con chăm sóc chiến chiến , mẫu hoàng hồi cung đây, tiểu đàm , tiêu chấn chúng ta đi."

Bà kéo tay hai người rời khỏi the phòng vương nhất bác , mắt đã ươn ướt lệ lòng , bà lắc đầu cảm thán quay vội bước chân.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
" vương lang " , vẫn là giọng nói tựa mật ngọt của loài băng liên tinh khiết nhưng sao hôm nay lại mủi lòng đến tang thương , vương nhất bác lau vội dòng lệ giọng nói thư thái vang lên.

" ta nge , chiến chiến nàng đừng lo nữa có được không?"

"Vương lang , chàng ôm ta thật chặt vào , hãy ôm ta ........"

" được ,ta ôm nàng , ta còn hôn nàng nữa "

" vương lang , chúng ta cứ thế này mãi nhé..........không , một chút cũng được , đừng đi đâu hết! "

" không, ta không đi đâu hết!!!"

" vậy quá tốt rồi!!! Vương lang....ta ngủ chút nhé" , y mỉm cười nhìn vương nhất bác.

" không được , chiến chiến , chiêng sắp qua giờ thân vào đầu giờ dậu, nàng không được ngủ !!!" , hắn nhìn đôi mắt tựa sao kia đang lịm dần , lòng bất an càng dâng lên cao hơn.

" vương lang ta rất buồn ngủ, chàng đừng buông ta nhé ."

" chiến chiến nàng bắt ta làm gì cũng được cả đừng ngủ mà "

" chiến chiến ta đưa nàng ra hậu viện ngắm băng liên nhé "

" không, ta mệt rồi vương lang !!!"

" hay ta bảo người đến hát kịch cho nàng xem .....chiến chiến "

" không ta muốn ở nhà."

" vậy , ta ôm nàng , hôn nàng ,dỗ nàng nhưng xin nàng đừng ngủ, xin nàng mà , tiêu chiến "

" vương lang , chàng đừng khóc, ta không còn sức dỗ.....dỗ

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ, truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ , đọc truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ full , [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ full , [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top