" vương lang , được rồi mà đừng bế ta như thế!! "
" vương phủ là của ta, nàng cũng là của ta , mọi thứ đều là của ta , ta thích thì làm thôi , còn nàng ta thích thì ta bế thôi!!!"
Vương nhất bác vẻ mặt nghiêm nghị hơi cau mài cúi gầm xuống kê sát mặt nhìn y nháy mắt cười ôn nhu hôn lên trán , bế xốc y tiến đến thư phòng mặc cho mấy mươi đôi mắt đang gục mặt xuống cười mỉm.
Tiêu chiến đơ người trước câu nói của vương nhất bác y chọn rút mặt vào bộ ngực rắn rỏi kia tránh né ánh nhìn chằm chằm từ đám gia nô, lòng y bất chợt nhộn lên cảm giác được trượng phu bảo bọc vòng tay ôm lấy eo chàng cười khúc khích . " yaaaaa......vương lang chàng ngông cuồng vừa thôi! Làm ta thật hỗ thẹn chẳng dám ngước nhìn bọn họ!!!!" .
•
•
•
•
•
•
•
•
Vương nhất bác đặt y tựa xuống trường sà* , sau đó mới cho đòi từ thái y vào thương thuyết, y mỉm cười nhìn chàng tay cũng với lấy một ít quả lệ chi* khô mà từ từ nhâm nhi chung trà sen thưởng thức, vị ngọt của quả cộng thêm vị thanh mát của trà khiến tâm tình y tốt lên không ít , còn gì hạnh phúc hơn khi được ở cạnh chàng trong lúc thái bình thịnh trị, muôn dân ấm no và hơn hết y biết kể từ lúc mang theo viên ngọc châu này thì thai nhi trong bụng bỗng khỏe mạnh hơn hẳn, đôi lúc còn đạp vài cái khẳng định sức mạnh , y vô cùng cảm kích vị tiên tử lạc nhi kia , không những giúp y còn cứu hài tử , thầm nghĩ mà y cảm giác mình thật may mắn , rời xa mái nhà tiêu phủ nơi chất chứa tuổi thơ đầy vui tươi chan hòa màu sắc hồn nhiên tươi tắn , đến khi thành thân lại có một phu quân thương yêu y hết mực , con đường y bước toàn là cỏ hoa thơm ngát , bước chân y đi toàn là niềm vui ngập tràn , đôi tay y đang giữ chặt niềm sung túc của một mái ấm trong tương lai vô hạn.
( trường sà* : loại ghế được nạm một lớp vải dày cộm dài khoảng 1m dùng cho bậc quan chức )
( quả lệ chi* : loại vải ngọt lĩnh nam được ép khô bỏ hạt , thường là loại yếu phẩm dâng trong cung đình đặc riêng cho hàng thân thích )
" tham kiến vương gia, vương phi người vẫn tốt chứ , tiểu vương tử gần đây có càn quấy người không!?"
" thái y , ta không sao! Dạo này rất ổn , hài tử đôi lúc cũng có chút cựa mình làm eo ta có hơi đau " , dường như đứa trẻ nge được mẫu thân đang trách móc nên cũng vội co chân đạp vài cú khiến y nhăn cả mặt lệ chi chưa đặt vào miệng y đã vội rít lên đau đớn mà thét mài liễu khẽ cong khiến vương nhất bác lo lắng quay sang hăm dọa.
" vương nhất niệm, con thật hư có tin bản vương đánh vào mông con sưng tấy hết không hả???" , hắn đưa tay chọt vào bụng tiêu chiến , mắt phượng híp lại cảnh cáo , rồi cũng dang tay xoa xoa nhẹ an ủi cái tính nóng nải y chang người nào đó.
Ông bước đến bên trường sà tay lật vội tấm khăn mỏng bắt mạch cho y , vẻ mặt đã bình ổn hơn rất nhiều.
" vương gia, xin đừng lo, thần xem mạch tượng vương phi chẳng có gì bất lợi, khổ cho ngài nhiều rồi!! " , ông cười trừ nhìn vương nhất bác .
" không sao! Đó là điều đương nhiên , à mà thái y việc thuốc thang kia thì......."
" vương gia yên tâm. Thần đã đưa sang cho xảo nhi và căn dặn kĩ càng rồi!"
" ừm làm rất tốt !! , ông đến chỗ tổng quản nhận chút thành ý của ta , rồi tiêu hàn sẽ đưa ông về thái y viện , an toàn là trên hết"
Không khí trong phòng vốn dĩ rất mát mẻ nhưng lại chuyển sang một màu bất an từ tiêu hàn đưa đến.
" vương gia, ngoài cửa phát hiện xác chết nam nhân, theo điều tra thì là tiểu lý đi chung với thái y." , tiêu hàn đưa mắt sang từ công lướt qua rồi cúi rạp người nói.
" cái gì?? Không phải lúc nãy còn rất vui vẻ sao!!! Tiêu hàn ngài nói thật chứ!!"
Ông cùng vương nhất bác không hẹn mà cùng nhau ngỡ ngàng nhìn về hướng tiêu hàn thốt.
" thái y , thần đã kiểm kĩ càng rồi! Quả là hơi thở không còn và ...và hình như trái tim đã không cánh mà bay, rất thê thảm ......phải nói chết không nhắm mắt"
Kì này vương nhất bác phải nói tức giận tột cùng , ở vương phủ mà lại ngang nhiên giết người vậy có xem là đối đầu với hắn chăng.
" tiêu hàn, vậy còn điều tra được gì nữa không??"
" vương gia, phát hiện có một túi thơm phát ra loại ánh sáng tím loét này bên cạnh thi thể" y đưa cao túi thơm lên thứ ánh sáng đó càng mãnh liệt hơn gấp bội .
Tiêu chiến sau khi nhìn thấy cũng hốt hoảng mặt bối rối nhìn vào nó bỗng có tiếng nhắc nhở vang vọng bên tai khiến y nhớ lại vài chuyện trước đó " tiêu chiến ...nhớ lấy....tránh xa....túi thơm.....túi thơm....tránh xa " , phải tránh xa túi thơm, y toan nhớ ra rồi hét lên làm vương nhất bác cơ hồ đang nắm chặt túi cũng quăng sang cho tiêu hàn rồi bước đến.
" vương lang....hức....mau ....mau bỏ túi thơm....ta không muốn....aaa.....không muốn nhìn thấy"
" được ta bỏ., ta bỏ, chiến chiến nhìn ta , nhìn ta nào , ngoan nào!!" vương nhất bác ôm lấy xoa dịu y , không ngừng hôn trấn an lên trán, tóc rồi má , an ủi.
" còn không mau đem vứt đi khỏi vương phủ. Tiêu Hàn , mau đi " hắn hét lên cao giọng trách cứ mắt hằn lên tia máu như sắp nuốt chửng lấy mọi thứ., từ thái y nhìn thôi cũng rùng mình không ít.
Tiêu hàn vâng lời cúi chào xoay người quay đi tay giữ chặt túi thơm, tâm y suy nghĩ vu vơ về lai lịch chiếc túi quỷ dị này , kí hiệu trên viên ngọc xanh tím trong đó rõ là của hắc quang thành đã thất truyền từ lâu nay lại tái xuất, y tự nhủ bản thân sẽ nhanh chóng tìm ra đáp án chính xác hòng giúp vương gia cùng vương phi thoát qua đại nạn lần này., nếu thật sự như y nghĩ thì có lẽ trận phong ba lần này rắc rối to rồi!!! Họ mang danh thần uy nhưng lại làm việc theo kiểu dụng tư trả thù , y lo vương gia ngoài sáng bọn chúng trong tối thì làm sao đề phòng cho kịp.
Thái y cũng quay sang cúi người cung kính đáp lễ rồi theo bản năng thôi thúc thốt ra vài cậu ngắn gọn quay đi nhanh chóng.
" thần cáo lui!!" , ông theo chân tiêu hàn trở ra khỏi đông viện.
Vương nhất bác nhìn theo bóng lưng cằn cỗi lòng mong ông sẽ bình an thở về phủ đệ , hắn biết vị hoàng huynh kia sẽ ra tay với thái y sau đó là chiến chiến của hắn , cuộc so tài chỉ mới bắt đầu thôi, y cười nhếch môi tay cố định ôm chặt tiêu chiến, ngay đến y đang nhăn mặt vì cơn đau cũng lo sợ về nụ cười ngầm bí ẩn này.
" vương lang......"
" hửm...chiến chiến, nàng sao thế , lại đau à "
Vương nhất bác rối rít xoay người tiêu chiến tay xoa eo tay vuốt nhẹ vùng bụng căng tròn khiến y bất lực mà cười ngất lên nhìn vào khuôn mặt chàng cứ như chú sư tử nhỏ đang nhe nanh mà hù với dọa.
" ta không sao mà!! Chỉ kêu chàng thôi!! Haha....vương lang , chàng dẹp ngay cái bộ mặt này đi.....ta......haha.......cười chết mất......haha"
" nàng cười ta"
Vương nhất bác đen mặt nhìn y.
" haha....không có....không có...ta....ta chỉ.....ưm......."
Lời nói chưa kịp thốt ra thì y đã cảm nhận được cái mát lạnh của đôi môi quen thuộc , ngay lúc này , Vương nhất bác nhào đến môi y mà cào xé , khoang miệng vẫn còn thoang thoảng mùi thanh của trà và vị ngọt của quả lệ chi khiến vương nhất bác càng điên cuồng mút mát như thể vớ được xâu kẹo hồ lô ngọt ngào., tư vị ngọt ngào còn sót lại chỉ một chút ít cũng bị hắn càng quét sạch , sự khô khốc tạm thời lấn át nhưng cũng chỉ là một giây nào đó thôi, sự ướt át từ chiếc lưỡi to lớn kia liên tục tạo nên tiếng chóp chép gợi tình., tiêu chiến y biết vương nhất bác thời gian này đã cực nhọc kháng cự lại dục vọng của bản thân rất nhiều, vì thương y , thương con, cũng chẳng muốn làm đau y , đau con mà tự hành hạ bản thân chống lại nó, nên y chẳng kháng cự nhiều mà chủ chốt lại hòa quyện vào chàng đem bao dồn nén , tình cảm, thương yêu xoáy vào nụ hôn này , xoa diệu cái con người nóng nảy cộc tính này cũng chính là phu quân mà y trọn đời yêu mến , trọn đời trao tim .
Vương nhất bác sau một lúc thì cũng dời khỏi môi y để lại khuôn mặt phiếm hồng của tiêu chiến đang ưng ửng đỏ , hắn cười cười nhìn y tay vuốt lấy đôi vai mảnh mai ấy vươn người mút lấy cổ y đặt lại dấu hôn đỏ rực.
" hình phạt dám cười ta "
" chàng lợi dụng thì có , xí." , y bễu môi.
" haha, nàng là lang tử của ta , cần gì phải lợi dụng , chẳng phải trực tiếp hôn là được sao~~"
Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ tại truyen35.shop
" này, chàng đứng đắn chút đi , chúng nô tì mà thấy ta xem chàng còn ngông được bao lâu~~" y đánh yêu vào người y đầu dựa vào cổ hắn cắn nhẹ xong lại cười nói." chúng ta huề rồi nhé! Vương lang~~"
Vương nhất bác căn bản chẳng nhịn được nét yêu kiều diễm lệ ấy , ngay lúc này y chỉ muốn bắt nàng giấu vào ngực áo cất đi , chẳng để cho ai thấy hết.
" sau này loại cử chỉ đáng yêu này chỉ dành cho mình ta , nge rõ không chiến chiến" * giọng cương quyết *
" ừm, cho chàng cho chàng hết mà , vương lang " y cười khổ với chàng rõ là đã thành thân rồi mà suốt ngày cứ nghĩ chuyện linh tinh.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tình yêu của họ quá đơn giản và trầm tĩnh đúng không??có lẽ thứ tình cảm chóng nhoáng nắm vội rồi tan kia đã không còn tồn tại nữa, cả tiêu chiến cùng vương nhất bác luôn cùng nhau vun vén tình cảm trong một phút một giây thôi cũng đủ sưởi ấm đôi khỏa tâm kia ......nếu vương nhất tùy có dùng quyền lực để chia cắt họ thì e rằng " muộn " rồi! Muộn lắm rồi , cuộc chiến tàn khốc nhất vẫn chỉ mới là chút gió nhẹ khởi đầu cho hàng loạt bi kịch về sau ......đằng sau cái bóng quân vương là cả một bầu trời ác thú đang vươn từng cái vuốt nhọn chạm vào khoảng không yên bình của đôi phu lang đang dang đôi cánh tự do bảo vệ lấy nhau.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
* tiêu phủ *
" phụ thân, mẫu thân , hai người sao có thể giấu con chuyện như thế???"
" chiến nhi đã không sao rồi mà , con đừng làm càn "
" làm càn ư?? Con thật muốn lật tung vương phủ đem đệ ấy về đấy!!!"
Tiêu lộ khoanh tay trước ngực , thở hắt vài hơi , người dâng lên hơi nóng dồn dập , chiếc áo thanh bào phủ bên ngoài một dãy chuỗi hạt lưu ly đung đưa theo từng nhịp dậm chân của tiêu lộ.
"Tiêu lộ, nàng đừng nghĩ quấy cho nhất bác ta tin đệ ấy ắt hẳn sẽ có cách , trước mắt ta vẫn nên lôi kéo một ít thế lực hòng bảo vệ tốt cho họ " tào dục thần ngoắc ngoắc chiếc cổ trắng ngần mắt hiện lên ngầu đục một màu xanh hẳn.
" thế lực!?? Lôi kéo,??? Dục thần ý con là....." tiêu chấn nheo mắt nhìn chàng rể này ông thầm tấm tắc khen tay vuốt nhẹ bộ râu óng ánh bạc.
" nhạc phụ , người nghĩ sao về vị nhị vương gia kia , theo con biết y rất thương phu thê vương nhất bác còn hay gửi đồ tẩm bổ tiểu vương tử , xem ra chuyến này chẳng phí công phí sức nhiều."
" con đã quyết ta chẳng cản!! Suy cho cùng thì vị hoàng thượng kia cũng chỉ là loại đắm sắc trầm mê, mất ngai vàng cũng đáng thôi!!!" ,ông nhếch môi cười lớn tay nắm chặt tấm di thư do tiên đế trao trước lúc quy tiên
, bà nhìn ông ngỡ ngàng bởi sống chung gần mấy mươi năm đây là lần đầu bà bắt gặp cái nhìn chết chóc kia , nó thật đáng sợ đến mức sống lưng mà dâng lên cảm giác rét buốt .
" liệu tam vương gia , ngài có ngăn cản , còn chiến nhi , ta rất lo cho đứa nhi tử này!!!, phu quân dù gì phu thê chúng ta phò vương triều hơn nữa đời người sao có thể nhẫn tâm mà ra tay cho đặng!!! Phu quân chàng đừng gây nên trận cuồng phong này có được không!! Ha , chàng nge ta lần này thôi!!!". Bà nhìn ông lặng lẽ ,khóe mi cay cay , tấm khăn mỏng cũng đẫm nước mắt.
" phu nhân , ta biết nàng không muốn ta mang tội bất trung , nhưng nàng có thấy vị quân vương nào lại có thể làm ra loại chuyện ti tiện đó chứ, giả sử nếu nhi tử chẳng gặp tam vương gia vậy chắc hiện giờ nó đã ngọc nát hoa tàn , trong tay tên vua háo sắc đó!!! Dã tâm của y đối với nhi tử của chúng ta là chẳng thể dứt bỏ được!!"
" nhưng chiến nhi cũng đang mang thai rồi còn gì??"
" phu nhân , nàng quá nhân từ , nàng nghĩ loài lang sói đó sẽ bỏ qua cho nhi tử của chúng ta??? Không đâu phu nhân à!!! "
" tiêu chấn .....ta......"
, bà ôm lấy ngực khụy xuống nhìn những giọt nước mắt rơi lộp bộp trên nền đất lạnh mà thầm mong ông sẽ bình an, tội khi quân phạm thượng không hề nhỏ huống hồ lại còn muốn thí chúa đoạt ngôi!!! Lòng bà như dao cắt khi nghĩ đến tiêu chiến, con bà đã làm gì nên tội!!! Để nó phải chịu những đoạn cảnh thê lương đang giơ cao nanh nhọn chĩa mũi về nhi tử bà?? Rồi đây nếu ta toàn thắng , tam vương gia liệu có bỏ qua !!! Hay vì trả thù mà dứt đi cái nghĩa can thường....cái tình chăn gối!!! Càng nghĩ nước mắt bà cứ rơi ,một lúc một nhiều hơn .
Tiêu lộ ôm lấy mẫu thân , xoa dịu cơn buồn bã mà cũng vội nói đỡ cho phụ thân mình.
" mẫu thân, người đừng quá lo nữa!!! Con tin kế sách của phụ thân và chuyện tan đàn xẻ nghé sẽ chẳng diễn ra , hơn nữa đệ đệ cũng sẽ không sao đâu!!! Đây chỉ là bài học cho tên hôn quân kia thôi, người hãy tin con nhé!!!" .
Bà lao nhanh dòng nước mắt , ngước nhìn ba con người đang nở nụ cười mỉm kia , lòng tự nhiên cảm thấy chua xót , mài tú đanh lại khó tiếp thu được lời nói của tiêu lộ mà xoay sang ông.
" phu nhân, đừng hỏi nữa, nàng nhất định phải tin ta,....được không?? Phu nhân???"
Bà ngẫm nghĩ một hồi cùng quay snag cười tươi với ông.
" ta tin chàng ...phu quân ...ta mãi mãi tin chàng !"
" ừm, tốt vậy ta đưa nàng vào an nghĩ , còn hai con cũng nên hồi phủ đi , kẻo tào gia lại sang đòi trai lẫn dâu thì khổ"
Ông lộ nét cười kéo theo các nếp nhăn quanh vùng cổ chạy dọc theo từng mép gân tay , tay vỗ vỗ lên vai tào quận công giọng trêu đùa nói " phiền con chăm sóc tốt đứa nữ nhi tinh nghịch này của ta ....haha " .
" phụ thân......người lại như vậy ....con lớn rồi mà!!"
Tiêu lộ bễu môi nhìn ông , tay choàng qua tay ông ôm chặt nũng nịu.
Ông cùng chàng rễ không hẹn mà lại cười phá lên , bà cũng chẳng nhịn được mà che miệng cười mỉm dựa hẳn vào lòng ông , khiến tiêu lộ đỏ mặt tía tay kéo vội tay khu quân trở về biệt phủ.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
..
.
.
.
.
*rừng trúc *
" lạc nhi....tại sao tại sao phá hỏng kế hoạch của ta , muội muốn chết à "
*vút ••••• choảng...*
An đình đưa tay bóp lấy cầm nàng , tròng mắt đen ngòm như muốn nuốt chửng lạc nhi.
" sư....huynh..... ợc.....buông ra .....ặc...."
Cuốn họng lạc nhi truyền đến cơn đau nhức nhối , hơi thở tưởng chừng như đứt quảng lại tay nàng đánh liên tục về phía người khương an đình.
" sợ à, ngưu lạc nhi muội hãy ở yên trong thạch động này mà hối lỗi, đây đã là ân huệ cuối cùng ta ban."
Y tuyệt tình phủi áo hất sang phía nàng quay gót vội biến mất trên không trung , chỉ còn vơi lại vài làn khói xanh tím một màu ngầu đục, ngưu lạc nhi hóa thành chú khổng tước lao vút theo tới cửa thạch động lại bị chặn bởi sức mạnh huyền vi kia.
Nàng nhào đến bên góc khuất vách đá , phun vội nhúm máu đen ngồm mới chạm đất đã quện sệt lại, trong cơn mơ màng y nhanh chóng dùng chút linh lực còn lại truyền âm vào con hạt giấy đưa đến tiêu chiến , nàng mong y sẽ giữ chặt ngọc châu chỉ có thế mới bảo vệ được y an toàn mà sinh tiểu hài tử .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.vương nhất bác tay xách trong giỏ trúc , mặt hí hửng đẩy cửa bước vào thì bắt gặp ngay hình ảnh tiêu chiến ngồi tựa người nhìn lên ánh trăng đang tỏa lên ánh sáng màu vàng nhạt , càng làm in đậm hơn vóc người tiêu chiến với chiếc bụng đã to chật vật hơn xưa, y mỉm cười nhìn mải mê nhìn nàng say đắm, quả thật tiêu chiến của y đúng là thịnh thế dung nhan , tuy mang thai lại đẹp hơn cả ngày thường , coi cái dáng tay chống lên cầm ngước nhìn ánh trăng nhìn cực đáng yêu quá đi mất!!! Tâm can vương nhất bác cào loạn xạ hết lên , y nhìn nàng không chớp mắt ,từ trong thâm tâm phát lên loạt hình ảnh trước kia của hai người và cả lúc bị nhạc phụ đại nhân dùng roi đánh vì tội vượt rào làm y cười đến chẳng thở nổi.
.
Y đưa tay lật nắp đậy phía trên tay bưng chén sâm vẫn còn
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ, truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ , đọc truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ full , [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ full , [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ chương mới