[Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ

Chương 41: phần 41


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Vương nhất bác hết cách , đành bấm bụng cho tiêu chiến sang phủ quận vương, ngoài mặt thì cho đi.  Sau cùng vẫn bảo tiêu hàn theo sau bảo vệ.

Tuy nhiên gương mặt vẫn có chút gọi là không cam tâm, bước chân lên xe ngựa, tiêu chiến ngoảnh lại nhìn nhất bác, vương gia cao lãnh , giờ thì hóa cún nhìn lang tử rời đi, dặn dò đôi câu cũng không ngăn được bước chân tiêu chiến.

" vương lang , ta  đi nhé!." ,y vẫy vẫy tay , mông vẫn còn đặt trên xe ngựa.

" chiến, cho ta đi cùng đi mà."

" ta hứa không làm ồn đâu! , cũng không có bắt nàng về sớm mà!"

" chiến chiến, cho ta đi tới trước cửa phủ cũng được nữa, đến nơi ta liền quay về!"

" chàng còn vào cung,thì  theo ta làm gì, thôi mà , đã nói trước giờ thân ta sẽ hồi phủ...."

Vương nhất bác đen mặt, nhìn chiếc xe ngựa khuất dần ,lòng cứ nhộn lên bất an. Cũng chẳng biết cho nàng đi là sai hay đúng nữa! , tận lực làm nốt cho xong việc sẽ mau mau đến đón nàng.

Phần tiêu chiến cũng biết, phu quân miệng cứng lòng mềm, vả lại sang phủ thăm tỷ , chắc không đến nỗi gặp nạn hay ám sát đâu nhỉ! Phủ quận vương canh gác nghiêm ngặt , có thể nói toàn bậc cao thủ giang đông, cướp bóc không dễ thì nói chi mưu sát giết người.

Từ lúc lên xe , hài tử cứ thôi nháo liên hồi, đường cũng chẳng gập gềnh, thế mà lâu lâu lại đạp , sút vài cái, y như dùng tận lực mà trừng phạt y  bỏ lại phụ thân nó vậy? Đứa nhỏ này, chưa ra đời đã lập phe trước rồi.

Đưa tay lên bụng , khẽ nhủ vài câu an ủi, xoa dịu cái tính ương ngạnh của nhóc này .

' hài tử, có thôi nháo không, thật con lại làm ta có chút khó chịu.... Ngoan , đừng đạp ,lát nữa được  gặp A tỷ rồi. ' .

' hài tử. Ta mong con từng ngày, từng khắc , chính vì thế con phải mạnh mẽ , cho dù ta có mệt cũng là mệt vì hạnh phúc, mệt vì sắp chào đón con đến với thế giới này. Hảo hảo mà yêu thương, chăm sóc con.'

Y vừa nói miệng thầm cười mỉm, tay vỗ vỗ khảm bụng tròn tròn, ngước lên lại thấy mặt xảo nhi, thoáng y ngại đến đỏ mặt .

Đường đến phủ quận vương tuy không xa , đi khoảng hai khắc đã đến nơi, mà lạ thay hôm nay đi đã hơn canh giờ vẫn chưa đến, trông xung quanh mang vẻ khá âm u, lại còn có tiếng quạ kêu quang quác, cõi lòng y đã phập phồng đến hoảng sợ.

Y quan sát xung quanh, thầm nghĩ xe ngựa cũng ra đến nội thành phía đông, hoàn toàn ngược lại, bởi phủ quận vương nằm ở phía tây cơ mà, lòng bất an nay lại nao núng hơn, tay y bấy giờ đều toàn lực giữ chặt bụng ,như sợ,như lo , hài tử sẽ ảnh hưởng, quái lạ.....phu xe là của vương phủ, mà thoạt nhìn lại thúc xe đến mất cả hồn vía, y cố cất tiếng gọi cũng chẳng nge lời đáp, vuốt nhẹ lồng ngực, y đưa tay khẽ khều xảo nhi đang tựa đầu vào khung xe thiêm thiếp.

" xảo nhi, tỉnh lại đi em." , y cố trấn tĩnh mà gọi với giọng nhỏ nhất.

" chủ nhân, người gọi em" , nàng khẽ ngáp một cái, giật mình mà đưa tay lên che miệng cười trừ.

" em...em ra trước xem phu xe, đường này không đến phủ quận vương."

" dạ..để em xem"

Cô nàng khẽ lắc đầu rồi ngóc cổ ra lay phu xe, nét mặt từ ngái ngủ ,đã chuyển hẳn sang tái mét.

Ôi trời, hốc mắt tối đen ,lại không có tròng mắt, lại còn......nhìn như bộ xương khô......aiiiiii......xảo nhi muốn rớt tim, sắp khóc đến nơi, trở vào lại giở giọng lắp bắp.

" chủ....chủ nhân, phu xe,....phu xe "

" phu xe, phu xe làm sao??, xảo nhi, em bình tĩnh nhìn ta , nào nói lại lần nữa!"

" chủ nhân, rất ....đáng sợ...chúng ta nên làm sao đây....chủ nhân!!"

Nhìn khuôn mặt tái mét kia, tiêu chiến phần nào đoán ra phân nữa, nếu phu xe ngoài kia là người , thì đây hẳn là âm mưu sắp xếp từ trước, khổ nỗi nếu mua chuộc được người vương phủ, ắt hẳn không tầm thường!!!, còn nếu dựa trên nét ngờ nghệch của xỏa nhi, thì có lẽ đến ma cũng chẳng bù mà nói. Nếu thế thật!! Y biết làm sao, trong tay không tấc sắt, chạy cũng không được mà trốn biết đường nào.

Nghĩ tới ngĩ lui, giờ chỉ còn một cách duy nhất, dù đau nhưng phải cố chịu, chỉ còn hai con đường , một sống hai chết. Ánh mắt sắt bén đầy cương quyết nhìn trực diện xảo nhi, y cố hít thật sâu nắm lấy tay nàng , bất giác siết chặt .

" xảo nhi. Nhảy thôi!"

"Hả?? Nhảy!! Không được , người đang mang thai .....không được.."

Xảo nhi tay lại nắm chặt hơn , mắt ươn nước nhìn y, rồi lặng lẽ nhìn vào nơi bụng kia.

Tiểu vương tử sắp ra đời. Thời gian gần đây cần nên tuyệt đối bảo vệ, dù là một bất cẩn nhỏ cũng không được, bảo nhảy xuống đó là tự nạp mình sao , nàng thì giỏi lắm chỉ đau eo hay xây xác nhẹ, còn chủ nhân thì khác chẳng may bất cẩn thì hậu họa khó lường.... từ thành xe nhảy xuống khác nào động thai, cách đất ba bốn thước chữ ít ỏi gì!!.

Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ tại truyen35.shop

Tiêu chiến nhìn nàng chỉ biết cười nhạt
Y đâu còn lựa chọn khác, có động thai hay vì thế mà sinh sớm ,chung quy cũng do ý trời, hài tử an toàn vẫn là trên hết.

" chỉ cần nhảy , thì cơ hội sống sót mới còn được, xảo nhi đừng chần chừ nữa."

" em không sao , nhưng lo cho người..."

" em vịn ta chắc một chút "

" nhưng mà em....."

" đừng lo, tin ta đi, thấy đống rơm phía xa không."

" dạ thấy!...người định...."

" ừm.....sắp rồi"

" chủ nhân ....hay là...á"

" nhảy" .

Dứt tiếng, y kéo nàng trượt theo lối sau xe , rồi cùng nhau lăn xuống,giữa chừng y lại buông tay , để rơi tự do, hai tay ôm chắc lấy bụng mà thì thầm. Cảm giác  sợ hãi mỗi một dâng cao, hài tử theo nhịp điệu hoảng loạn mà lại nhộn lên đau nhói, y nhăn mặt nén đau thả người lăn vào vị trí đã xác định trước , có ai ngờ... Phía sau đống rơm to lại là một chiếc bánh xe ngựa cũ, trục quay vô tình làm vật cản, ép chặt bụng y đau đớn. Y rít lên từng cơn, rồi im bặt lại, đôi tay cũng vì thế chịu tác động đến xước cả máu, nhuộm đỏ một mảng trước bụng y. Tầm mắt mơ màng nhìn xảo nhi lăn phía xa , cất tiếng gọi đến sức cũng chả còn, nén đau đến rơi nước mắt , lần này quả thật động thai chẳng nhẹ, cơn đau nhói càng làm y sợ mất con hơn .

" hài tử, đừng bỏ ta, hài tử , con hãy cùng mẫu thân chống chọi có được không!! Xin con, làm ơn....làm ơn....đừng...aa...đau..." . , giọng nói ngọt ngào nay lại phủ thêm chất chua chát đến lạ, có nghĩ tiêu chiến cùng không dám nghĩ sẽ mất con, đã hai lần trải qua ác mộng , đã bao lần trải qua từng ngày thuốc thang thai nghén, nhưng y đều vượt qua, đến bây giờ. Sức cùng lực kiệt, một chút chống cự còn lại bao nhiêu. Nhắm mắt kết thúc tất cả chăng.

Vì cớ gì làm hại con y, vì cớ gì khiến đoạn tình này lận đận, nuốt ngược cơn đau , tiêu chiến xót thương cho bản thân mình, lặng lẽ để làm một đóa hoa bạc mệnh.

Vùng bụng căng tròn nhộn lên từng nhịp thở, ắt hẳn đứa trẻ đã chịu sự thương tổn quá sức, không ngừng ra sức vòi đạp , nhầm đáp lại với y , nếu được nói nó sẽ an ủi y , bảo với y rằng " mẹ ơi, con vẫn ổn, con sẽ ở bên mẹ, không rời xa mẹ đâu!!" , trẻ thơ vẫn mãi là trẻ thơ ,huống hồ vẫn chỉ là một bào thai mang mớm, luôn túc trực nơi bụng mềm thịt ấm , cần sự chở che vô đối của tiêu chiến. , cần sự nuôi dưỡng cho đến lúc ra đời.

Bên này, xảo nhi cũng xoay hẳn một vòng , bất ngờ lại lăn trúng tiêu chiến, đánh thức y chỉ sau một hơi nhắm mắt,làm y nhăn mặt thêm "ân" một tiếng,  cô đưa tay bắt phải tà áo y lay nhẹ, mọi thứ phía trên đổ xuống lắp cả hai người lại.   Chỉ còn vẳng lại thanh âm uỳnh uỳnh, chiếc xe ngựa cũ kĩ đã úp ngược che mất đi hai người, ôm gọn cả hai , xảo nhi thầm thở dài  mấy cái, cũng may chẳng trúng chủ nhân nàng, chiếc xe thật hay, úp như vậy mà lọt tót vào trong, xem ra còn ló được chiếc đầu nhỏ do thám, cô cố dùng tay lắc nhẹ thành xe hay bên, làm một lượng lớn rơm phủ lên che khuất xe, người nhìn vào còn tưởng đống rơm lớn.  
.
.
.
Loay hoay một hồi , nàng nhớ đến chủ nhân, lật người y lại , đập vào mắt cô  khuôn mặt trắng bệch , trước bụng lưu chất sền sệt của máu, tầng trán kia đổ biết bao mồ hôi lạnh, cô đưa tay lau lấy mà lòng xót xa biết mấy.

" chủ nhân, người...đừng làm em sợ....người mở mắt nhìn em một chút đi mà...huhu...."

" xảo nhi, em đừng ồn, có...có ..
.tiếng bước chân...." , y thều thào cất giọng , lại nói thêm mấy câu trước khi chưa lại sức.

" im lặng , em nge đi....đừng khóc...."

" em thấy bụng người....máu...."

" ngốc quá, tay ta đang bị thương mà... Hài tử không sao"

" người ...thật sự không sao..." ,

" ừm...hơi đau...có lẽ động thai rồi. " , tiêu chiến nói trong tiếng nấc, y chẳng còn biết cơn đau do vết thương hay cơn đau sợ mất con đang vùi dập .

Chẳng còn cảm nhận được xung quanh ,mắt y thoáng đã tối sầm lại, thiếp đi theo từng dòng nước mắt mặn đắng.

Xảo nhi trong phút chốc im bặt, ngước tay nâng tay tiêu chiến lên, dùng mảnh khăn tay quấn lại, kẻo để vết thương càng nhỏ máu, do tư thể cả hai nằm song song , phần nào làm băng bó khó hơn, cật lực đến lúc chẳng còn nge tiếng tiêu chiến khóc nữa mới xong.

.
.
.
.

Một đoạn phu xe xoay hẳn chiếc đầu ra sau, cảm nhận cỗ yên tĩnh lạ thường, mới biết cả hai đã trốn, rối phu xe tập hợp thêm vài người giấy chia nhau quay lại tìm, thứ âm thanh họ cùng nhau giao khẩu cứ như tiếng gió xào xạc thổi hoang sơ.

Tiếng lộc cộc phát ra từ xe ngựa vọng về, giúp xảo nhi nhanh chóng lấy lại ý thức mà nhìn vào màn sương mù mờ kia  , hít thật sâu kìm nén bao xúc cảm cô khẽ hé mở nhóm rơm rạ mỏng nhất xem xem bên ngoài.

Hiên tại chỉ còn có cô mới bảo vệ được tiêu chiến, dù gì vương gia đã thành tâm phó thác, cô cũng nhất tâm mà chăm sóc y.

Chủ nhân y đã quá khổ sở, ngay từ lúc mang thai đến thời điểm bây giờ. Bao rắc rối, bao tai ương cứ như xô nước từng cơn trút xuống, một người thuần khiết trong sáng , không nhuốm muộn phiền ,nay lại hóa thành viên đá lạnh, nụ cười tỏa ánh hào quang còn đâu, hay chất chứa trong đôi mắt kia toàn là những chuỗi ngày lo lắng, bất an, lòng nơm nớp lo sợ , mọi việc diễn ra xung quanh chỉ một màn đen u tối.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ, truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ , đọc truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ full , [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ full , [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top