[Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ

Chương 48: phần 47


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Căn bàn làm từ gỗ lim rừng được đặt ngay hậu đình của vương phủ, nơi ngọc điệp cùng liêu an đang an nhiên thưởng trà, nhấp hết một ấm trà xuân tâm, cô nàng lại thắc mắc, chẳng lẽ vương phủ tiếp khách như thế sao?? Bắt đợi suốt mấy canh giờ liên tục, nhìn sang vị chánh hậu kia , lại một cỗ ung dung lạ lùng, giọng điệu vô cùng bình thản cứ như nếu bọn người vương gia không đến cũng không sao, điềm nhiên thưởng trà ngắm mấy đóa hoa tầm thường đó sao?.....

" nương nương, ta thấy những luống hoa tầm thường kia có gì mà xem chứ!!, màu sắc không đẹp đẽ tinh xảo, lại mang một mảng nhạt nhẽo bởi sắc hồng nhàn nhạt, còn có những đóa sen trắng kia có gì đặc biệt.,vương phủ cao quý bao nhiêu lại trồng những loại rẻ tiền thế này... Ta thấy ở đây tốt nhất nên trồng loài hoa đỏ thuần như Hồng Nhung hơn. "

Liêu an lắc đầu , tặc lưỡi  nói xong lại hất mặt khinh thường, ánh mắt chẳng thèm đặt lên đóa hoa kia mà buông lời miệt khinh, chê trách.

Tiêu chiến từ đình viện bước sang đã nge hết tất cả, vị công nương cao ngạo này quả thật vừa nhìn chẳng có chút gì thiện cảm, hoa do y trồng, đẹp xấu đâu đến lượt ả dẫu mỏ chê bai, hơn nữa lại tùy tiện như thế ,xem ra không phải dạng tốt lành gì.

Nhịp điệu chậm rãi , y nê bụng bầu khó nhọc theo lối thảm đá mà bước đến, cất giọng trông nhỏ nhẹ , khoan thai lại không kém phần ương ngạnh.

" hay, khá khen cho câu " đỏ thuần như hồng nhung " kia, công nương có biết bổn vương phi sao lại không trồng hồng nhung thay vì chọn mẫu đơn không!" , nhướn mắt nhìn cô, tiêu chiến càng khó chịu nơi cõi lòng, làn phấn son dày cộm khiến tiểu hài tử khó chịu khẽ làm loạn ngay đến tiêu chiến cũng đôi chút khó thở.

" vương phi vậy phiền người" , hé một nụ cười , liêu an lòng lại lo sẽ bẽ mặt, bởi tiêu chiến thực chất không tầm thường.

" phiền, không phiền đâu, bổn vương phi đây rõ biết, hồng nhung đỏ thẫm minh chứng cho một tình yêu nồng nàn ấm áp, loài hoa đẹp nào mà chẳng có gai , cũng như một số người nhìn bề ngoài xinh đẹp thế mà ai đâu ngờ tâm địa lại quá ngông cuồng, muốn xuất tường. " , nghiêng người ngồi xuống gế , tiêu chiến cười nhẹ ,tay rót vào chén trà nơi liêu an ,lại nói tiếp. " hồng nhung sắc đẹp mê người, tiêu chiến ta cũng chỉ một song nhi tầm thường sao dám sánh cùng nó, công nương phải chăng đang có ý ngầm chê ta là loại bần hèn ,rẻ mạt đến một đóa hồng nhung cũng chẳng trồng nổi." ,khẽ đặt  tách trà xuống bàn bằng một lực đạo nhẹ nhất, vang lên thanh âm cồm cộp.

Liêu an mặt mài chuyển sắc xanh, vội bào chữa cho hành động ngu xuẩn vừa rồi.

Ngọc điệp cười nhẹ trong bụng, đưa mắt nhìn vị liêu an không biết tự lượng sức mình.

" vương phi, ta nào dám vô lễ, có lẽ người...người hiểu lầm ý ta rồi...thật ra ta cũng chỉ thuận miệng nói, không ngờ lại phật lòng ngươi. " , ấp úng , e dè, sợ hãi, bởi mới vào vương phủ chưa đầy mấy canh giờ lại vô tình chọc vào vị sủng thê của vương gia, có mong ước xa xôi ngầm nghĩ khó mà thực hiện.

Phất tay xua đi hảo ý từ liêu an, tiêu chiến một mặt tươi tắn lại nói

" không sao, lại nói thêm về mẫu đơn đi, ta trồng nó vừa tôn lên vẻ quý phái, mà sắc hồng nhạt kia sẽ tồn tại lâu hơn đóa hồng nhung chớp nhoáng chóng nở chóng tàn, hay ta sai người đem sang tặng cho ngươi một ít hạt giống, mong ngươi sẽ hảo hảo mà chăm sóc. " .

Xoay người sang xảo nhi ,y cất tiếng.

" xảo nhi, em vào trong lấy vài túi hạt mẫu đơn đem đến dưa cho công nương."

" vương phi, người đợi em ạ " , xảo nhi vâng lời làm theo, một mặt xoay sang tỏ ý chán ghét liêu an.

Tiêu chiến lại cười, vừa ôn nhu lại rất đỗi xinh đẹp thuần khiết, bấy giờ cô mới hiểu, hồ sen kia tựa như y, trong sáng , thuần khiết, chẳng nhuốm bụi trần, đóa sen tuy không sắc sảo , tỏa ngát lên vẻ độc tôn duy nhất lại xen lẫn chút dịu dàng , trong sáng, đóa hoa sống động trong lòng vương gia.

Thầm cười ái ngại, vẫn nên nhận lỗi thay vì đôi co, tiêu chiến tuy không hẹp hòi nhưng nói chuyện lâu dài e rằng người mất bình tĩnh lại là liêu an.

" vương phi, vậy đa tạ hảo ý của người."

" đừng khách khí, ta thân mang hài tử , đi đứng khó khăn ,lại trễ mất tuần trà cùng đối ẩm, xem như chút lễ mọn đó ta tạ lỗi vậy, chỗ ta không có trang sức nữ nhân nhiều chỉ có vài bộ trâm đơn giản này, công nương xem xem thích thì chọn lấy vài chiếc, nào!" .

Nữ hầu đem khay lễ đặt lên bàn , từng chiếc trâm cài phải nói trông đơn giản lại rất đẹp , màu sắc hòa nhã lại tôn lên vẻ kiêu sa ,khiến người nhìn say đắm .

Liêu an như hoa mắt trước chuỗi ngọc châu phỉ thúy đính trên trâm bạc, sờ vào vừa mát lạnh lại dâng lên cảm giác dễ chịu, cô xuýt xoa cầm lên nhìn ngắm, đóa hoa anh túc mạ ngọc với sắc vàng nhạt lại đính vào nhụy hoa bằng viên phỉ thúy đỏ rạo rực, hài hòa, tinh tế , lại còn rất quý phái. Cô thật ưng chiếc trâm này, lại nhìn xuống khay lễ , mới biết nó không hoa hòe nổi bật , sp với những thứ còn lại có lẽ chẳng bằng, ấy thế mà cô lại. Thích không quá phô trương, cũng không kiêu hãnh.

Tiêu chiến gom hết ý tứ kia vào mắt, rõ biết cô thích nó ,lại chẳng thừa nhận, nếu thích cứ lấy há phải quá dễ dàng không...., y phì cười nhìn nàng cầm lên lại bỏ xuống nhưng nào qua được mắt ta, tiêu chiến với tay nâng trâm bạc, xoa xoa lên bề mặt phỉ thúy lấp lánh tấm tắc khen

" hảo, trâm đẹp lắm!!, rất sắc xảo, hoa tay của người ngệ nhân này rất khéo, ta nói đúng không công nương."
Lia mắt sang nàng, như có nhã ý, liêu an vốn đã để ý đến trâm cài kia từ lâu , thuận miệng đẩy thuyền lấy lòng trước.

Nó thật đẹp, ước gì tiêu chiến sẽ tặng nó cho ta.

Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ tại truyen35.shop

" vương phi nói đúng, rất đẹp....ta.. "

" vậy à!" , cắt ngang lời nói của liêu an , y  nhướn mắt cười nhẹ nghiêng mặt nhìn sang.

" vâ ..vâng", nói chuyện thôi đã lắp bắp nói chi đến việc xin xỏ, tay liêu an từ lâu đã đan vào nhau , ấp úng.

" ô...vậy tặng ngươi.." tiêu chiến cười tươi, tay chống eo nâng người ,chuyển sang phía liêu an bước đến, khoảng cách cũng chỉ ngăn bởi chiếc gế nhỏ, liền một mặt đi đến, buông thả cánh tay xuống gỡ lấy tay đối phương , rồi mới đặt chiếc trâm vào lòng bàn tay nọ, cất giọng nhỏ nhẹ khác hẳn ban nãy. Chính liêu an cũng bất ngờ, bởi không nghĩ tiêu chiến sẽ thật tặng cho mình.

" kìa, công nương, vương phi đã tặng sao không cảm tạ một tiếng, để người mang thai đứng lâu không tốt, ảnh hưởng đến Hài Tử!" , ngọc điệp cười nói, mắt lại nhìn chằm chằm quả bụng to tròn kia, có lẽ do tiêu chiến quá để ý đến liêu an mà chẳng hay biết giọng điệu khác thường nơi ngọc điệp. Cũng lo xoa dịu tâm tình nơi hài tử chẳng mải mai chú ý ngọc điệp, thừa cơ mà bỏ vào chung trà y viên đan dược đen ngồm.

" A, thất lễ quá , vương phi đa tạ ngươi đã tặng ta, nó ...thật đẹp."

Xoa xoa chiếc trâm , liêu lan tấm tắc khen không ngớt, ngón tay thon thả miết trên thân trâm xoa đều xoa đều. Rồi lại chợt nhớ tới tiêu chiến mà ngước mắt lên lộ vẻ mến mộ, tiêu chiến lại cười với nàng , nụ cười quá mức ngọt ngào.

" đây, ta cài cho ngươi"

" vương phi, như vậy e vương gia sẽ không thuận lòng."

" ay, đừng lo, chàng ấy sang thư phòng gặp nhị vương gia rồi!."

Nói xong, tiêu chiến cầm lấy trâm, cài lên giúp liêu an, tiếp đến không ngừng khen nó, " thật hợp, quả nhiên rất hợp với ngươi." .

" vương phi quá khen, ta thật ngại."

" không gì, ngươi là khách , đừng hở chút lại đa lễ."

...............
Vương nhất bác cùng vương nhất hiên đứng bên nội đình nhìn sang vẻ mặt vui vẻ của tiêu chiến cũng nhẹ lòng lo lắng, thấy họ hòa hợp cũng an tâm, nhìn sang vương nhất hiên nhướn mài kéo đến thư phòng bàn việc.

Vương nhất hiên lại khác, chân đi nhưng tâm lại thấy không ổn, bởi ở đó còn có ngọc điệp, do ám ảnh chuyện xưa hay do y chẳng bao giờ dám tin đôi phu thê vương nhất tùy.

_______

Cả ba người tiêu chiến, ngọc điệp cùng liêu an, trò chuyện mất lúc lâu, cổ họng y lại thấy khát, hướng mắt về chung trà cầm lên, bấy giờ liêu an lại thấy bản thân đã sai khi chọc giận tiêu chiến, liền muốn chuộc lỗi,hòng qua chuyện này kết thân cùng tiêu chiến.

" vương phi, để ta rót thêm cho ngươi."

" à, Vậy ta không khách khí, phiền ngươi." , tiêu chiến đặt lại tách lên bàn.

Liêu an cười , từ từ rót vào, Dòng nước ấm nghi ngút khói, tỏa ra từ ấm trà mà liêu an rót, ngọc điệp suốt quá trình đều nhìn vào nó, bởi trong kia chứa đựng một âm mưu bí hiểm, tàn ác, ngay một lúc nữa thôi khi tiêu chiến dùng xong , mọi tội lỗi đều đổ cho liêu an, bởi lọ thuốc cô vẫn giữ, ngọc điệp chỉ là nhanh lấy ra một viên cất đi, phòng lúc liêu an trở mặt sẽ tự mình động thủ, tiêu chiến hoàn toàn không biết điều này, liêu an cũng chẳng nhớ đến lọ thuốc đó, trò chuyện cùng tiêu chiến khiến cô dễ chịu, mọi uất ức đều được giải tỏa, cô lại mến tiêu chiến, lại mong được nhìn thấy hài nhi nơi y sinh ra, xem có thông minh, xinh đẹp như y không.

Tiêu chiến nge bao nỗi tâm tình từ liêu an, phần nào lại thấy thương cô, bởi quá chua xót cho phận má hồng, lúc nhỏ thất sủng, lớn lên tha quê lại phải chui lòn trước thời thế phần nào làm tính cách thay đổi, mạnh mẽ trước cục diện đổi dời. Chung quy cũng vì sự sống.

Trà hoa nhài luôn là thứ tiêu chiến thích, nên chẳng ngần ngại nâng lên uống một hơi hết sạch, mà thứ thuốc kia cũng đã hòa tan khắp thân thể y, chỉ còn đợi thuốc phát tán.  Lan khắp châu thân thôi.




______bùm______.????

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ, truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ , đọc truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ full , [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ full , [Fanfic] [Bác Chiến] Đóa Hoa Diễm Lệ chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top