Trong bữa tiệc sang trọng bên bờ biển, đâu đâu cũng là đồ vật đắt giá phát ra mùi tiền. Tiêu Chiến ngồi trên ghế, trong tay cầm ly rượu vang mắt luôn dõi theo Nhất Bác đằng xa. Mục tiêu lần này của anh chính là cậu, chỉ cần lấy được tài liệu mật của Vương thị anh có thể lấy cứu được em gái mình. Đảo mắt quanh một vòng, nhận thấy chẳng còn mấy ai đứng gần, Tiêu Chiến đứng dậy đi tới chỗ cậu. Làm như vô tình, Tiêu Chiến đụng nhẹ vào Nhất Bác kiến ly rượu trong tay đổ lên chiếc áo tây trang màu trắng của cậu. Anh vội mở lời:
_Xin lỗi, tôi làm bẩn áo cậu rồi.
Nhất Bác lắc đầu đưa tay tỏ vẻ không sao rồi nhanh tróng vào nhà vệ sinh. Tiêu Chiến lấy điện thoại từ trong túi, trên màn hình hiện lên dòng chữ: Đăng nhập thành công. Anh nhếch miệng rời khỏi bữa tiệc trong lặng lẽ.
Tiêu Chiến là sát thủ hàng đầu thế giới, vì muốn bảo vệ em gái của mình cậu đã phục tùng dưới mệnh lệnh của những kẻ bề trên. Dù muốn hay không, cậu bắt buộc phải làm nếu không muốn Tiêu Ân ảnh hưởng đến tính mạng. Lần này nhiệm vụ chính là lấy tài liệu mật của tập đoàn Vương thị. Nhất Bác không ai chính là giám đốc tập đoàn, muốn lấy được phải tiếp cận cậu. Thứ đầu tiên mà Tiêu Chiến muốn đạt được chính là tình cảm của cậu.
Một tuần sau....
Trên trực thăng tư nhân, Nhất Bác bước xuống. Đôi chân dài khiến cô trợ lý đằng sau phải bước hai bước mới kịp một bước của anh.
_Chủ tịch, hiện tại chúng ta sẽ trực tiếp đến hội trường.
Nhất Bác ừm một tiếng đã hiểu. Sau ba tiếng đồng hồ họp mặt cùng các đối tác, cậu rời khỏi lái xe về khách sạn.
Trở về phòng, cậu tháo bỏ chiếc áo vướng víu nằm ườn ra giường. Nhất Bác cao cao tại thượng khiến cấp dưới phải sự đến rụt cổ, có lễ người chịu được cái nết sáng nắng chiều mưa của cậu chỉ có mỗi thư kí riêng làm việc lâu năm mới chịu được nhưng thật ra khi bên cạnh người thân thì cậu lại biến thành sư tử nhỏ chỉ biết làm nũng. Cùng lúc này tiếng điện thoại lần nữa vang lên:
_A lô! Con trai cưng của mẹ~ Đang làm gì vậy?
_Mẹ..... Con đang chuẩn bị đi tắm này.
Mẹ Vương nghe vậy liền nói:
_Được rồi, trước hết con ra mở cửa đã.
Vừa đi cậu vừa hỏi:
_Mẹ lại gửi gì cho con? Mẹ ơi! Con bên này đầy đủ tiện nghi rồi, không....
Đang dở lời, cậu vừa mở cửa ra lại thấy có một thanh niên đem theo va - li đứng trước của phòng, bên kia điện thoại mẹ Vương lên tiếng:
_Tiêu Chiến có đó không con?
Tiêu Chiến đứng trước mắt anh mỉm cười vẫy tay:
_Chào! Tôi là Tiêu Chiến.
Nhất Bác nhất thời không hiểu chuyện gì sảy ra hỏi:
_Cậu sao lại....
Mẹ Vương đầu dây bên kia giải thích:
_Con thấy hôn phu tương lai của con sao?
Nhất Bác đờ mặt ra... cái gì hôn phu... cậu 22 nồi bánh trưng chưa một lần bóc tem... lấy đâu ra hôn phu?
"Rầm"
Cánh cửa đóng lại kín mít không một khe hở, cậu vội vàng hỏi mẹ mình:
_Mẹ! Như vậy là như thế nào?
_Ơ cái thằng nhóc này! Mẹ đã dặn trước là sẽ tìm cho con một người vợ hoàn hảo sao? Là thằng bé đó đó. Đấy là con trai nuôi của Tiêu lão gia, luôn hoàn hảo về mọi mặt lại còn là một đứa hiếu thuận, chẳng phải là đối tượng ưu tú làm vợ hiền của Nhất Bác chúng ta sao?
Nhất Bác nãy giờ nghe mẹ tâng bốc khen ngợi người đằng sau cánh của kia không khỏi chán nản. Cậu thống khổ kêu lên:
_Mẹ ơiiiiiiiiiiiii .... Con có thể tự tìm được bạn đời cho mình, giờ thế kỉ 21 rồi sao vẫn còn ba mẹ tìm vợ cho con cái như vậy.
_Ứm ừm ~ Cậu mà tự tìm được thì ba mẹ chẳng phải sang nhà Tiêu gia làm mối. Thôi! Cứ vậy đi, làm quen lâu rồi ắt sẽ hợp.
Chưa đợi Nhất Bác trả lời mẹ cậu đã ngắt máy.
"Cốc cốc"
_Nhất Bác! Ngày đầu làm quen vậy mà lại nhốt tôi ngoài này sao.
Nhất Bác lần nữa mở cửa, cậu lạnh dọng nói:
_Anh đừng nghĩ làm quen nổi....
Rất tự nhiên như nhà mình, Tiêu Chiến lách qua cậu đi thẳng vào trong. Anh nhìn lướt qua một vòng trong phòng, không tệ!
_Giường size King.... Chắc ngủ hay lăn xuống đất lắm hả?
Nhất Bác nhíu mày nhìn anh, người vợ hoàn hảo trong truyền thuyết có duyên zữ vậy. Anh quay sang nhìn cậu mỉm cười vỗ lên vai Nhất Bác:
_Làm gì mà căng thẳng vậy, tôi chỉ đùa một chút thôi mà.
Nhất Bác vẫn đứng đó nãy giờ nhìn chằm chằm Tiêu Chiến như vật thể lạ:
_Giờ thì anh có thể ra khỏi phòng tôi chưa?
Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn anh hỏi:
_Chứ tôi không ở phòng này à?
_Đây là phòng tôi! - Nhất Bác lườm anh ý muốn đuổi khách viết rõ ràng trên mặt. Tiêu Chiến nghe vậy lấy điện thoại trong túi ra nói:
_Vậy để tôi hỏi gì Vương xem phòng tôi ở đâu.
Nhất Bác nghe vậy tức muốn nổ đom đóm, đây chẳng phải đang lấy mẹ ra đe dọa cậu ư? Chưa đầy vài giây, bên kia điện thoại đã bắt máy.
_Tiêu Chiến! Con gọi mẹ có việc gì sao?
_Gì Vương, phòng của con ở đâu vậy ạ?
Mẹ Vương vừa nghe tới thì ngầm hiểu, đứa con trai giời đánh của mình lại đuổi con dâu tương lai đi rồi. Mẹ Vương đành nói:
_Con đưa điện thoại cho thằng Bác giúp mẹ.
Tiêu Chiến nhịn cười đưa điện thoại cho Nhất Bác. Cậu vừa nhận lấy, giọng mẹ Vương đã như tiếng sấm vang lên trong điện thoại:
_Nếu con còn bảo thằng bé ra ngoài thì nó đi rồi con đừng bao giờ về cái nhà này nữa.
_Mẹ.... thực sự...
_Coi như lần này ta xin con, làm quen với Chiến nhi ba tháng thôi! Chỉ ba tháng thôi! Nếu không hợp ta sẽ cho con tự quyết định, không bao giờ nhúng tay vào chuyện tình cảm của con nữa, được không.
Cuộc gọi kết thúc, 'chỉ cần 3 tháng thôi... 3 tháng thì cậu có thể thoát khỏi xiềng xích hôn nhân mà tự do bay nhảy... 3 tháng...cố lên' .
Nhìn người con trai đằng kia, cậu tự nhủ mình phải thật cố gắng!
.
.
.
./.Hàn quang cuộc đời anh
TG: Hân Hân (PMP)
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!