Tiêu Chiến đem va-li cất vào tủ quần áo, hiên ngang nằm lên giường cậu. Nhất Bác lần nữa gọi điện thoại cho trợ lý, bên kia nhanh chóng bắt máy:
_Thưa chủ tịch, cần em giúp gì ạ?
_Đặt thêm một phòng khách sạn nữa cho tôi.
Anh sau lưng cậu nghe vậy liền nói:
_Không cần phải nhờ trợ lý đặt phòng đâu, tôi gọi gì Vương nhờ đặt phòng hộ cho.
Nhất Bác quay lại tặng anh một cái trừng:
_Anh! Anh... Anh quá đáng vừa thôi.
Vật lộn bao năm trên thương trường nhưng cuối cùng cậu lại lắp ba lắp bắp trước một người con trai lạ mặt, cảm thấy thật sự mất mặt. Cậu lại nói:
_Nếu anh đã không muốn dời đi vậy để tôi đi.
_Chỉ cần 3 tháng thôi, cả cuộc đời còn lại cậu có thể tự quyết định. Cứ diễn cảnh ân ân ái ái trước mặt cha mẹ chẳng phải xong rồi sao, có cần phải làm như cháy nhà sụt núi như vậy không?
Tiêu Chiến càu nhàu, sao lại có người IQ cao vậy mà sao EQ thấp thế nhỉ? Nhất Bác tiến lại gần nơi anh đang nằm đưa ra thỏa thuận:
_Cũng được thôi! Sau ba tháng anh phải lập tức rời khỏi đây cho tôi.
Tiêu Chiến lấy quả táo trên bàn cắn một miếng gật đầu coi như đồng ý. Cậu nói tiếp:
_Vậy giờ anh có thể về phòng của mình chưa?
Lần này anh lắc đầu chán nản nói:
_Tôi không có phòng lại càng không mang theo tiền! Tôi sang đây tạm thời cậu nuôi một thời gian, sau về tôi tất hoàn trả không thiếu một xu!
_Vậy để tôi đi.
_Hơ.... diễn thì diễn cho tròn vai, thư kí của cậu gần như nắm mọi hoạt động của cậu mà gì Vương thì nắm mọi hoạt động của thư kí. Cậu nên nhớ cho rõ.
Lần này Nhất Bác không quậy nữa, thành thành thật thật đi thay đồ không một phản bác. Tiêu Chiến từ đầu đến cuối ngồi gặm táo xem TV tiện thể mắt dõi theo từng cử chỉ hành động của cậu. Viễn tưởng ngày hôm nay cứ vậy mà bình yên, nhưng KHÔNG, đây mới chỉ là bắt đầu. Nhất Bác sau khi thay quần áo đi ra so-pha ngồi, tiếng gõ máy tính vang lên không ngớt. Ngoảng ra ngoảnh vào đã 11 giờ đêm, cậu nhìn anh, anh nhìn cậu:
_Nhìn gì tôi?
_Cậu nằm đó rồi tôi ngủ đâu?
Tiếu Chiến nhìn quanh một vòng cái giường, có khi lôi cả nhà họ Vương nên đây nằm vẫn còn thừa. Anh khó hiểu nhìn cậu:
_Giường rộng mà?
_Nhưng tôi không muốn nằm cùng anh.
_Ờ! Thế nằm so-pha đấy.
Lần này tiểu Bác giận thật rồi, cậu bực bội nói:
_Anh thì có quyền gì chứ!
_Cậu xem phim bao giờ chưa? Mấy bộ mà ngọt ngào các thứ ý.
_KHÔNG! - Nhất Bác lớn tiếng.
_Vậy tôi nói cho cậu nghe. Trong phim chẳng có bạn trai nào lại bảo người yêu mình ra so-pha ngủ đâu. Nếu bị ra thật thì cũng sẽ gọi cho mẹ chồng xin cầu cứu.
Lại nữa! Lại lấy mẹ cậu ra uy hiếp cứ vậy thì cũng chịu thua. Và như vậy, thiếu gia nhà họ Vương chưa một lần biết khổ là gì vào ngày hôm nay chính thức bị Tiêu Chiến cho ngủ ngoài. Cũng chịu thôi, anh đâu bắt ép gì cậu, là cậu tự nguyện dâng hiến toàn bộ cái giường cho cậu mà.
Sáng hôm sau, khi Nhất Bác tỉnh lại đã không thấy anh đâu. Mặc dù so-pha mềm mại nhưng vẫn chẳng bằng giường đã thế còn trật trội hại cậu muốn gãy lưng.
Tất cả đã tươm tất, anh ra sảnh ngoài ngồi chờ thư kí của mình tới. Đưa tay lên nhìn đồng hồ, quả thật là ngàn năm có một vậy mà thư kí của anh đã chậm 5 phút. Lấy điện thoại định gọi nhắc nhỏ nhân viên đằng sau đã có tiếng nói vang lên:
_Để cậu đợi lâu.
Cậu quay lại thì thấy Tiêu Chiến trên tay cầm tài liệu đang đi tới chỗ mình.
_Sao anh lại tới tìm tôi làm gì?
_Ngộ thật! Thư kí đến giờ làm việc không đến chỗ cậu còn đi đâu?
_Thư kí ai cơ? - Nhất Bác khó hiểu nhìn cậu.
Thật muốn lấy đống tài liệu này áp thẳng vào mặt cậu xem lịch trình này của ai! Đống tài liệu này thuộc công ty nào!
_Thư khi Ninh tạm nghỉ một thời gian, có gì cứ phân phó cho tôi.
Mặc dù chưa tùng gặp qua nhưng hai người làm việc rất ăn ý, một tuần trôi qua vô cùng thuận lợi. Cả hai cùng nhau đi bàn bạc cùng đối tác, đối với Nhất Bác anh giống như con thỏ bám người một cách kinh điển, ở đâu có cậu ở đó có anh.
_Tối nay giám đốc Lưu hẹn gặp trên du thuyền.
_Tôi biết.
_Tôi đi cùng cậu.
_Tôi biết.
_Thân phận bán gái của cậu.
_Tôi bi.... Cái gì cơ!
Tiêu Chiến ra vẻ rất tự nhiên, lại nói:
_Cậu đi làm tôi cũng phải đi làm chứ! Ăn không ngồi rồi trong khách sạn với cậu mãi chắc. Hay công ty phá sản rồi cậu nuôi tôi cả đời còn lại?
_Cũng đâu liên quan đến việc anh là gì của tôi?
_Có chứ! Cậu gần như là thần tài của tôi, sao lại không liên quan được. Bạn gái chứ đâu phải vợ gì đâu? Hôm nay mật ngọt mai chia tay cũng đâu lạ gì trong cái thương trường này. Vì việc làm ăn.
Nhân viên khách sạn mang đồ ăn trưa tới, Tiêu Chiến lười nhác ngồi trên giường ấn tới ấn lui cái điều khiển nói:
_Tôi không muốn ăn, cậu tự ăn một mình đi.
Nhất Bác cũng chẳng thèm quan tâm, lấy đồ ăn dọn ra ăn. Cậu mặc dù là sếp lớn nhưng giờ ăn vẫn luôn rất quy củ, có lẽ đã thành thói quen từ bé. Vừa cho miếng cơm đầu tiên, cậu đã cảm thấy mùi vị vừa xa lạ nhưng cũng ó chút quen thuộc nhưng khá ngon miệng. Một lúc sau cậu nhận ra trong cơm chẳng phải có đậu xanh ư. Vội vã nhả ra nhưng chẳng còn kịp, cơn ngứa ngáy khó thở ập đến nhanh như bão tố. Cậu nhìn Tiêu Chiến trên giường nhờ sự trợ giúp. Anh nhìn cậu khó hiểu tiến tới:
_Sao thế?
_Trong...tr..trong cơm.. có.. đậ..đậu.. xanh.
_Ừ sao vậy?
_Tôi...tôi..bị dị ứng. - Khó khăn nặn ra từng chữ, Vương Bác cố gắng hít thở không khí xung quanh nhưng không được. Tiêu Chiến nghe vậy liền nhảy thẳng từ trên giường vội vã gọi cho cấp cứu. Anh luống cuống tay chân cõng anh trên lưng chạy thẳng xuống lầu. Vừa cõng cậu trên lưng, anh vừa cố ấn nút thang máy nhưng nó vẫn đứng yêu bất động, anh đành phải cõng cậu từ tầng 4 xuống bằng cầu thang bộ. Cậu nằm trên lưng anh, cảm thấy thế giới dung dinh chao đảo rồi dần mất đi ý thức. Hình ảnh cuối cùng mà cậu thấy chính là anh cõng cậu chạy xuống bằng thang bộ, bên góc mặt tuấn tú những giọt mồ hôi lăn dài thật giống một ai đó...
Khi Nhất Bác tỉnh lại đã là tối cùng ngày. Vừa mở mắt ra đã thấy màu trần nhà trắng toát, sộc thẳng vào mũi là mùi thuốc sát trùng nồng đậm. Cậu nghiêng đầu nhìn sang thấy Tiêu Chiến ngồi trên ghế, đầu tựa vào bàn gần giường mà ngủ ngon lành, tư thế chẳng dễ chịu chút nào cả. Để ý chiếc trăn mỏng trên người anh đã tụt xuống tận bụng, cậu đưa tay không cắm kim truyền dịch vén lại góc trăn cho anh.
Tiêu Chiến cảm thấy có chút bận trên người bèn đưa tay đẩy thứ đang nghịch ngợm kia ra. Đang định ngủ tiếp thì chợt tỉnh giấc nhìn vào bàn tay người đang giúp mình kéo chăn. Chưa đợi cậu lên tiếng anh đã xông thẳng ra ngoài gọi bác sĩ vào kiểm tra. Vị bác sĩ lớn tuổi kiểm tra một lượt nói cậu đã ổn định mới yên tâm ngồi xuống. Anh nhìn cậu khó chịu dặn dò:
_Cậu lần sau ăn uống chú ý một chút, rồi không có tôi ở đó cậu tính sao? Ăn thôi mà cũng phải nhập viện! Biết tôi lo lă...
Đang nói dở thì nhận ra mình bị lỡ lời, anh đành im lặng không nói thêm. Cậu nhìn anh muốn mở lời cảm ơn nhưng chẳng hiểu sao khi đến miệng thì lại thành:
_Anh nói cho ai biết chưa?
_Chưa!
_Ừm, đừng nói cho ba mẹ biết
_.....
_Cảm ơn anh!
Tiêu Chiến quay sang nhìn cậu, Nhất Bác có phần rụt rè khi nói ra lời này đành quay mặt ra cửa sổ vờ như không thấy ánh mắt của anh. Cậu tiếp tục lên tiếng:
_Bây giờ tôi muốn xuất viện.
Anh quay sang nhìn cậu một mực ngăn cản:
_Không được! Ít nhất phải ở thêm hai ngày mới được về!
_Nhưng tôi còn phải đi...
_Không cần! Tôi đã hoãn lại lịch trình rồi. Cậu còn kì kèo thêm tôi sẽ bảo với chú và gì.
Cứ vậy, cậu ở lại trong bệnh viện đến nhàn trán hai ngày. Tất cả các món ăn toàn bộ đều là thanh đạm tốt cho sức khỏe nhưng nó chẳng khác gì tra tấn vị giác đối với Nhất Bác. Chỉ vỏn vẻn hai ngày bốn bữa, Tiêu Chiến gần như đã mang toàn bộ sơn hào hải vị trên thế giới đến ăn trước mắt cậu. Anh cho rằng như vậy mới có thể giúp cậu nhớ được bài học này đến cuối đời!
Ngày suất viện, Nhất Bác không chờ đêm tàn mặt trời lên đã lôi lôi kéo kéo anh ra khỏi nơi âm u tăm tối đó. Tiêu Chiến ngái ngủ đưa anh về khách sạn. Đã hoãn buổi gặp lại ba ngày, tối nay hay người bắt buộc phải đến du thuyền gặp Lưu tổng. Vừa về đến nơi, Tiêu Chiến chẳng màng Nhất Bác mà lăn ra giường ngủ, mấy bữa chạy qua chạy lại làm anh mệt gần chết vậy mà tên tiểu tử này mới sáng đã lôi anh dậy đòi về.
_Tiêu Chiến.
_Lại gì nữa!!!!
_Nằm dịch vào.
Anh khó hiểu nhìn cậu cuộn trăn lăn sang một bên như con sâu lớn mà yên bình ngủ. Nhất Bác tiến lên nằm ở bên cạnh nhưng vẫn cách rất xa tựu như có con sông lớn chảy qua chỗ ngủ giữa hai người....
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!