[Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen

Chương 12: 12


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Năm 2019 là năm trên danh nghĩa công việc họ được công khai gặp nhau nhiều nhất. Ngoài việc tuyên truyền cho Trần Tình Lệnh, tham dự các buổi phỏng vấn đôi liên quan đến phim, còn có fan meeting ở Thiên Tân, Thái Lan, concert ở Nam Kinh. Mỗi lần như vậy anh đều nghiêm túc dặn dò hắn để ý ánh mắt và thái độ, không được bày tỏ quá lộ liễu. Nhắc nhở hắn là vậy, nhưng chính Tiêu Chiến cũng nhiều lần để lộ sơ hở khiến fan soi ra, thậm chí còn bị đánh giá là "toang" hơn Vương Nhất Bác.

Fan Meeting ở Thái Lan đã hoàn toàn tố cáo anh. Nụ cười được đánh giá là đẹp nhất từ trước tới nay của anh cũng là trên sân khấu FMT, khi anh rạng rỡ giới thiệu hắn lên sân khấu. Tất cả những hành động của anh, từ việc đưa ngón tay lên môi ra hiệu fan im lặng, rồi nở nụ cười khiến cả thế giới muốn cười theo sau một khoảnh khắc, ánh mắt long lanh sáng rực chỉ có được ở người đang yêu trong những thời điểm hạnh phúc nhất, rồi giọng nói đầy tự hào và yêu thương của anh khi gọi tên hắn trước hàng vạn khán giả đã làm cho toàn bộ khán trường như vỡ òa trong những tiếng gào thét. Trước đó anh tin chắc mình đã nghe thấy câu "Vương Nhất Bác yêu Tiêu Chiến" của một fan nào đó. Chăm chú nhìn hắn từ từ xuất hiện, khuôn mặt Tiêu Chiến lại tiếp tục bừng sáng, toàn thân được bao bọc bởi một vầng hào quang kì diệu chỉ có thể gọi tên là Hạnh phúc.

Thật ra Vương Nhất Bác như vẫn thường tự đánh giá, hắn chỉ bị lộ vì ánh mắt dành cho anh thôi. Nhưng hắn nhiều lần khẳng định với anh, lỗi hoàn toàn không thuộc về hắn.

"Em không hề có ý định nhìn anh, em cố lắm rồi đấy."

Hay là: "Có trách thì tự trách anh sao đẹp như thế, hớp hồn mọi người, có phải mình em nhìn đâu mà trách em."

Những lần cùng nhau xuất hiện ấy, hắn kiểu gì cũng tranh thủ hôn anh trong hậu trường, khiến cho các chuyên gia make up trang điểm cho anh tương đối đau đầu. Họ thậm chí còn trao đổi với nhau "môi của Tiêu lão sư không bám son, hãy tìm loại son lâu trôi nhất, vì rõ ràng tôi đã tô son cho anh ấy cẩn thận, mà lên sân khấu không thấy đâu cả..." Mà chuyên gia trang điểm cho Vương Nhất Bác cũng mệt mỏi không kém vì hắn có hôm son còn nguệch cả ra ngoài, không hiểu một minh tinh, một MC thường xuyên lên sân khấu như hắn kiểu gì lại không ý thức được việc đó nữa.

Đỉnh điểm khiến anh tức giận là hắn không chỉ hôn, mà còn cắn. Vẫn biết là tại anh quá nuông chiều hắn và bản thân thường xuyên để cảm xúc cuốn đi, nhưng ít nhất họ phải giữ gìn hình ảnh chứ. "Lần nào cũng sưng môi với sứt môi, còn ra thể thống gì." Anh nói hắn thì chỉ nhận được bộ mặt ra vẻ đáng yêu và điệu cười biết thừa anh nhìn thấy sẽ thôi cằn nhằn.

Nếu cùng có lịch tại một thành phố, họ sẽ tìm cách gặp nhau, dù chỉ vài tiếng ngắn ngủi.

Còn nhớ hôm đó ở Thượng Hải, vừa quay chụp đại ngôn cho một nhãn hàng xong, Tiêu Chiến đã vội vội vàng vàng cáo lỗi rời đi khiến đối tác và đoàn đội hoàn toàn ngơ ngác. Anh biết như thế là thất lễ, nhưng biết sao được, sư tử nhỏ nhà anh vừa mới nhắn tin cho anh địa chỉ khách sạn, đọc tin anh đã lâng lâng, không vội cũng không được. Anh không muốn hắn phải chờ lâu.

Cửa khách sạn vừa đóng lại, Vương Nhất Bác cứ thế đè anh lên cửa mà vừa hôn vừa cắn. Âm thanh ầm ĩ có lẽ cả tầng đều nghe thấy. Anh cảm nhận được vị rượu vang trong nụ hôn của hắn. Tối tăm, mê hoặc, vừa ngọt ngào, vừa cuồng dã. Hắn vừa đi dự một buổi tiệc rượu ra mắt một nhãn hàng thời trang nổi tiếng. Trong đầu anh xẹt ngang suy nghĩ không biết hắn đã uống với những ai, trong đó có phụ nữ không, họ có đẹp hay không.

Anh không hỏi hắn. Anh chưa bao giờ hỏi hắn những câu hỏi đại loại lúc họ có chút thời gian ở bên nhau. Thời gian dành cho yêu đương vốn dĩ đã ít ỏi đến đáng thương, tự dằn vặt làm gì.

"Từ từ nào lão Vương..." Anh khó khăn cất lời.

Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen tại truyen35.shop

"Không có đủ thời gian đâu..." Hắn vừa tiếp tục nghiến ngấu vừa trả lời.

Nụ hôn của hắn luôn làm anh đê mê ngây ngất. Cứ mỗi lần được hôn là toàn thân anh mềm nhũn, suy nghĩ mông lung, hắn nói gì cũng đúng. Anh chân tay bủn rủn vô lực được hắn vừa lôi vừa dìu lên giường. Quần áo được cởi ra với tốc độ ánh sáng, thậm chí còn bị hắn trực tiếp xé rách. Gần đây Vương Nhất Bác càng ngày càng nóng vội, lâu rồi hắn không còn đủ kiên nhẫn đối với đống quần áo lớp nọ lớp kia đến là nhiều của anh.

Hắn điên cuồng cắn mút anh. Nụ hôn trượt dần từ mặt xuống yết hầu, xương quai xanh, ngực, bụng... Rồi chợt như nhớ lại gì đó, lại lặp lại một lượt từ dưới lên trên, cuối cùng lưu luyến ở nốt ruồi dưới môi anh. Lần nào cũng thế.

Tay hắn không ngừng vuốt ve từ trên xuống dưới anh, vừa dịu dàng vừa cuồng nhiệt. Hắn tiếp tục hôn xuống dưới, Tiêu Chiến nấc nghẹn trong cổ họng. Tiếng rên cố kìm nén ngắt quãng.

Thân thể Vương Nhất Bác như thể được đúc từ một loại vật liệu quí hiếm, vừa cứng rắn, vừa mềm dẻo đến không ngờ. Tất thảy đều là gân cơ và khung xương tuyệt hảo. Da mềm mại và mượt mà như thứ lụa cực phẩm ở Hàng Châu. Anh say sưa vuốt ve rồi điên cuồng bấm sâu ngón tay vào làn da nhẵn bóng nơi lưng hắn khi hắn từ từ tiến vào trong anh.

Có đôi lúc giữa những lần ân ái, Tiêu Chiến tự hỏi mình có còn sống không. Cảm xúc hắn đem lại cho anh quá mãnh liệt, quá hoang sơ, nung nóng thiêu đốt khiến anh hoàn toàn tan chảy.

Mắt Tiêu Chiến lúc đạt cực khoái sẽ dâng lên một màn sương mỏng, nước mắt chực trào. Sau đó chỉ cần anh chớp mắt, một giọt nước mắt tròn đẹp như một viên pha lê sẽ từ từ lăn ra. Tiêu Chiến cười đã đẹp, nhưng Tiêu Chiến khóc còn đẹp hơn vạn lần. Vương Nhất Bác không cách nào cưỡng được ham muốn ngày ngày nhìn thấy giọt nước mắt sinh lý mê hoặc này, càng nhiều càng tốt.

Hắn tuyệt đối không muốn ai được nhìn thấy anh khi mới làm tình xong ngoài hắn. Dù vội vã đến đâu hắn cũng sẽ giữ anh lại ít nhất là hai mươi phút mới cho rời đi. Lúc bình thường anh đã đẹp không ai sánh kịp, mà sau cuộc ân ái thì đặc biệt mê người. Mái tóc vì có chút mồ hôi mà hơi bết lại với nhau được anh vuốt ngược lên lộ ra vầng trán rộng sáng láng, làn da toàn thân rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, mắt anh sáng long lanh, hai má hồng hồng, hai khóe môi không ngừng nâng lên trong một nụ cười mê hoặc lòng người. Toàn thân anh như được bao phủ bởi một vầng sáng diệu kì mời gọi đối phương sờ vào.

Vương Nhất Bác càng hi vọng sẽ không ai ngoài hắn được nhìn thấy anh lúc mới ngủ dậy vào buổi "sáng hôm sau", cách hắn gọi những buổi sáng sau một đêm dài ân ái. Nếu nhìn anh và nghĩ không ai có thể đẹp bằng anh thì sai rồi. Anh vào buổi "sáng hôm sau" còn đẹp hơn nữa. Khuôn mặt với những đường nét góc cạnh nam tính, làn da căng bóng không tì vết, đôi mắt to dài long lanh như tỏa ra toàn bộ thứ ánh sáng đẹp đẽ nhất thế gian này khi anh ngước nhìn hắn. Đôi môi đầy đặn sẽ toét ra cười với hắn, làm ẩn ẩn hiện hiện nốt ruồi hắn tôn thờ như tín ngưỡng của mình.

Khi đó, nếu cùng nhau ở khách sạn, Vương Nhất Bác sẽ dậy sớm, pha cho anh một ly café, kéo rèm đánh thức anh bằng ánh sáng chói chang của mùa hè, những tia nắng trong trẻo của mùa thu hay cũng có thể chỉ là thứ ánh sáng mờ mịt u ám trong những ngày đông lạnh lẽo.

Nếu được qua đêm cùng nhau ở Bắc Kinh dù là trong nhà của anh hay của hắn, thì anh sẽ dậy trước hắn chuẩn bị bữa sáng cho hai người. Hắn sẽ được đánh thức bằng giọng hát ngân nga trong trẻo của anh phát ra từ phòng bếp. Hắn yêu tha thiết dáng vẻ và giọng hát ngọt ngào của anh những buổi "sáng hôm sau" ấy. Chính anh cũng không ý thức được mình của "sáng hôm sau" ấy có bao nhiêu hấp dẫn, bao nhiêu mê hoặc tâm trí hắn.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen, truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen , đọc truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen full , [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen full , [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top