Vì sao Vương Nhất Bác cuối cùng vẫn chọn nói ra lời chia tay đau lòng ấy, bởi hắn cảm thấy, tình yêu của hắn dành cho anh có lẽ đã trở thành gánh nặng của anh. Từ lâu anh không còn dùng những danh từ thân thương âu yếm để gọi hắn nữa. Thay vào đó chỉ là 'Nhất Bác'. Không còn 'Cún con', 'Sư tử nhỏ', 'lão Vương', hay thậm chí là 'Vương lão sư'... Không còn lo lắng mãi không thôi về những vết thương nho nhỏ của hắn, không còn hỏi đi hỏi lại ngày hôm đó hắn ăn gì... Cũng không còn vội vã gọi lại cho hắn khi thấy cuộc gọi nhỡ, và càng không còn câu nói "Anh nhớ em"...
Trước kia khi nghe mọi người nói sau khi sống chung một thời gian các cặp đôi sẽ mất dần đam mê, hắn căn bản chưa bao giờ tin. Lúc đó hắn thường sẽ cười mỉm, nghĩ đến những giây phút cuồng nhiệt chưa bao giờ có dấu hiệu giảm xuống mỗi khi anh và hắn bên nhau. Còn nghĩ, có thể bởi thời gian anh và hắn được ở bên nhau ít ỏi đến đáng thương. Mãi tới khi nhận ra những thay đổi mới đầu rất nhỏ, càng về sau càng rõ ràng ở anh, hắn mới chợt nhận ra, mình đã quá thất bại rồi.
Dù hắn nhiều lần hỏi anh, có chuyện gì lo nghĩ, có thể nói ra cho hắn biết không, nhưng anh chưa từng nói với hắn. Số lần hắn bắt gặp anh chơi đàn trong cô đơn tịch mịch tăng dần lên, không dưới ba lần hắn phải nghe anh hát bài "Người yêu dấu" với giọng đượm buồn đó, khiến hắn cảm thấy có lẽ chính hắn, không ai khác chính là nguyên nhân khiến anh đau khổ.
Chia tay thôi, trả lại cho thế giới này người đàn ông đẹp đẽ có nụ cười rực rỡ thắp sáng được toàn bộ đêm đen ấy, trả lại cho chính hắn một idol không vương nỗi sầu lo, không phải lén lút nhìn quanh sợ hãi mỗi khi cùng nhau nữa...
Khi cánh cửa cuối cùng cũng nhẹ nhàng khép lại, hắn khẽ giật mình, ngước mắt lên nhìn vào khoảng không trước mặt. Anh đã đi, mang theo toàn bộ ánh sáng đẹp đẽ của cuộc đời hắn, cùng một câu 'chúc em hạnh phúc', hắn có thể sẽ hạnh phúc sao, nghĩ đến đây, miệng bất giác nhếch khẽ.
Rồi hắn chợt bừng tỉnh, anh đi rồi sao, anh đi đâu vào giờ này, nãy không thấy anh gọi Tiểu Vân, ai sẽ đón anh... Hắn chạy vội ra thang máy, nhấn gọi liên tục. Khi cuối cùng thang máy cũng xuống được sảnh, Vương Nhất Bác lao vội ra ngoài, nhìn quanh tìm anh.
Không thấy bóng dáng anh đâu.
Vương Nhất Bác đứng rất lâu dưới tiểu khu, một trận gió thoảng qua, cuốn bay một lượng lớn lá vàng ào ào trút xuống. Gió thổi loạn những sợi tóc mềm mại của hắn, vạt áo mỏng màu xanh nhạt phần phật bay, những chiếc lá mang sắc vàng, đỏ, nâu hưng phấn xoay vòng quanh chân hắn, hắn cúi đầu, lắng nghe âm thanh của lá đến lặng người đi.
Hắn nhớ những buổi chiều thu khi những chiếc lá vàng bắt đầu rời cành, anh thường thích đứng dưới tán cây giẫm chơi trên lá, anh cười với hắn, khẽ giọng: "suỵt, chúng với anh đang tâm sự với nhau." Hắn khi ấy sẽ rất biết phá vỡ khung cảnh, cười lớn: "Anh đang giẫm nát chúng thì có." Còn anh thì nghiêm mặt, nói: "Vương lão sư, khẽ nào, chúng đang thầm thì với anh, rằng em rất đáng yêu đấy."
Không biết Vương Nhất Bác đã đứng bao lâu, chỉ tới khi trời bắt đầu chuyển gió, quanh hắn bắt đầu lất phất những hạt mưa ban đầu còn nhẹ bẫng, dần dần nặng hạt dần lên, báo hiệu mùa đông gần kề. Hắn cười khẽ, còn nghĩ là sao chia tay trời lại đẹp đến thế đi, giờ thỏa ước nguyện rồi nhé. Hắn cứ lặng lẽ đứng đó, bóng lưng cô độc đến thê lương.
Mấy ngày sau đó, Vương Nhất Bác một phần vì công việc quá nhiều, một phần vì cuộc sống trước kia của họ cũng phần lớn là xa nhau, thời gian gần đây liên hệ với nhau cũng không nhiều, nên hắn dường như chưa thực sự nếm trải dư vị chia tay. Có những lúc, đột nhiên nhớ anh, hắn còn lấy điện thoại ra, tin nhắn soạn xong chuẩn bị gửi, hiện thực bỗng chốc bừng tỉnh hắn. Tim hắn như bị ai bóp nghẹt, đến thở cũng không thở nổi, ngón tay đang đặt trên nút send run rẩy không cách gì dừng lại được.
Anh bây giờ đang ở đâu, làm gì, có nhớ hắn không? Hắn giờ làm gì còn tư cách để nhắn tin cho anh nữa. Hắn điên cuồng vào vòng bạn bè, xem anh có chặn hắn không, nếu có thể, xem anh có đăng gì mới không.
Không có dòng trạng thái nào mới kể từ hơn một tháng trước. Là bức ảnh anh ngồi bên bờ sông Tiền Đường mắt dõi xa xăm ngắm thủy triều đỏ. Chính hắn là người chụp bức ảnh này. Thời điểm đó hắn đang đóng phim ở Vô Tích, anh đang lưu diễn kịch ở Hàng Châu. Khi hắn báo đã đến, hẹn gặp anh, anh chỉ đơn giản hỏi hắn, nhắn anh địa chỉ, giọng gần như vô cảm, không có một tia vui mừng như mọi lần. Lần cãi nhau sau khi anh uống say đó như thể vết gấp giữa tờ giấy, dù không làm rách nhưng cũng chẳng thể khiến nó hoàn hảo như lúc ban đầu.
Đêm đó, kể từ khi anh đi, lần đầu tiên hắn mơ về anh. Họ cùng nhau trở lại Ý, anh và hắn rạng ngời hạnh phúc như lần đó. Anh đang vừa nói vừa cười cùng hắn. Mặt trời chiếu rực rỡ trên đầu họ. Mái tóc đen mềm mại của anh lấp lánh trong nắng. Trong khoảnh khắc Vương Nhất Bác đắm mình trong vẻ ửng hồng quyến rũ ánh lên trên má anh khi anh háo hức say sưa ngắm những hàng cây đang soi bóng trên mặt hồ xanh biếc. Khi hắn đưa tay muốn chạm vào, bóng anh nhòe dần rồi biến mất. Vương Nhất Bác giật mình tỉnh dậy giữa lúc miệng còn gào thét gọi tên anh.
Vương Nhất Bác liếc đồng hồ. Ba giờ sáng. Toàn thân hắn lạnh buốt. Nhận thức chính mình đã nói lời chia tay một lần nữa bóp nghẹt tim hắn. Lại một đêm nữa không thể ngủ trọn giấc. Hình ảnh anh lấp đầy tâm trí hắn. Hắn có thể gặp lại anh không. Chỉ cần nhìn một chút thôi, hắn tự nhủ trong tuyệt vọng.
Hình ảnh những lần đầu tiên của bọn họ chớp lóe trong tâm trí hắn.
Lần đầu tiên nhịp tim tăng gấp nhiều lần, dạ dày cuộn lên, da thịt râm ran, toàn thân ngây ngất chỉ vì một ánh nhìn của một người đàn ông đứng cách xa mình hàng chục mét.
Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen tại truyen35.shop
Những đụng chạm đầu tiên, cái ôm đầu tiên, buổi hẹn hò đầu tiên, lần tranh cãi đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, lần ngủ cùng nhau đầu tiên khi mà cả hai đều vẫn thức, lần mặc đồ của nhau đầu tiên...
Lần đầu tiên anh đọc sách cho hắn nghe, mặc dù trong suốt thời gian đó hắn hoàn toàn xao lãng. Anh nằm gối lên đùi hắn, chăm chú đọc diễn cảm từng trang từng trang. Ánh nắng chiếu vào những sợi mi anh tạo ra những vệt sáng li ti. Hắn khi ấy nhìn xuống, mắt dán vào miệng anh, những ngón tay cuộn từng lọn tóc anh. Mỗi lần giở sang trang, anh lại liếc lên và lúc nào cũng thấy vẻ mặt hắn tập trung như vậy. Biểu lộ quá tập trung vào miệng anh, tố cáo hắn chả chú ý chút nào vào mỗi từ anh đọc. Anh gập quyển sách lại, đặt lên bụng. Thậm chí hắn còn không nhận ra anh đang làm thế.
"Sao anh không nói chuyện nữa?" Vương Nhất Bác hỏi, không hề đổi sắc mặt hay rời mắt khỏi miệng anh.
"Nói chuyện ư?" Anh tò mò hỏi. "Cún con, anh đang đọc mà. Có khác biệt đấy. Chỉ nhìn thôi cũng thấy em chẳng chú ý tẹo nào."
Hắn nhìn vào anh, cười toe. "Ồ, em vẫn đang chú ý đó chứ, hắn nói. "Đến miệng anh. Có thể không chú ý vào những từ ngữ thoát ra khỏi đó, nhưng dứt khoát là chú ý đến miệng và nốt ruồi của anh."
Rồi hắn đưa những ngón tay chạm lên môi anh và bắt đầu lướt qua nó, chầm chậm từng chút một. "Cảm giác thật lạ thường. Anh đã không dám thở vì sợ em dừng tay." Anh sau đó đã nói, "Lão Vương, anh thề rằng những ngón tay em có một đường kết nối trực tiếp tới mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể anh."
...
Gần hai tháng trôi qua. Mỗi một giây trôi qua là Vương Nhất Bác lại cảm thấy nhớ Tiêu Chiến hơn. Hắn không thể chịu đựng được nữa. Thà rằng cứ như trước đây. Anh lạnh nhạt, anh xa cách. Nhưng lúc nhớ có thể gọi cho anh. Có thể lao về với anh. Có thể ôm anh, hôn anh. Dù có chất chứa bao nhiêu tâm sự không thể nói ra, nhưng trong suốt quãng thời gian bên nhau, anh chưa từng từ chối hắn...
"Anh có cách gì biết được lịch trình của anh Chiến không?" Vương Nhất Bác đột ngột hỏi quản lý Phương của mình ngay khi anh ta bắt máy. Hắn đã chờ từng phút mong trời sáng để gọi cuộc điện thoại này.
Phương Hạo bối rối. Anh ta biết họ đã chia tay. Thông qua Diệp Khanh anh ta cũng biết Tiêu Chiến đang khổ sở như thế nào. Diệp Khanh tất nhiên đứng về phía sếp mình, tỏ rõ thái độ bực mình với Vương Nhất Bác.
Vì lẽ gì mà ông chủ của chị, người đàn ông xuất sắc nhất Châu Á lại bị người kia đối xử phũ phàng như vậy cơ chứ.
Phương Hạo cẩn thận lựa lời: "Cậu Vương, bây giờ anh lấy tư cách gì để hỏi lịch trình của cậu Tiêu đây?"
"Mặc kệ anh dùng biện pháp gì, anh tìm hiểu hộ em xem anh ấy đang ở đâu, có cách gì để em tình cờ gặp anh ấy không?"
"Không thể," Phương Hạo thở dài, "Cậu Tiêu đã đi Mỹ gần một tháng rồi, nghe bảo là đóng phim điện ảnh bên đó, chắc còn lâu nữa mới về nước. Cậu là người mạnh mẽ, đã quyết định rồi, hãy cố vượt qua đi."
Vương Nhất Bác sững sờ.
Thà rằng cứ như trước kia...
Sau khi chia tay Vương Nhất Bác gần như trở thành người khác. Trước đây bởi vì có Tiêu Chiến, và cũng lười tỏ ra dễ mến, nên mọi người ai tiếp xúc với hắn cũng cảm thấy khó gần. Thời gian bên nhau, khi ra ngoài Vương Nhất Bác hiếm khi cười, nhưng hạnh phúc ngời ngời tỏa ra trong đôi mắt sáng long lanh của hắn khiến hắn dù nghiêm nghị nhưng vẫn đặc biệt cuốn hút. Giờ đây, thứ ánh sáng lấp lánh đó không còn, nhưng bù lại, trên mặt hắn lại thường xuyên treo nụ cười thương mại ấy. Ai tinh ý sẽ nhận ra, hắn cười, mà ánh mắt lạnh băng.
Hắn tự nhủ, mình không nhớ anh, không nhớ tất cả sự dịu dàng ôn nhu đó, không nhớ khuôn mặt bừng sáng mỗi khi anh nở nụ cười, không nhớ tất cả những dặn dò chăm sóc, không nhớ những âm thanh buồn lặng lẽ trên phím đàn Black Diamond, không nhớ giọng hát trong trẻo ngọt ngào đầy âm hưởng phương Nam đó...
Chỉ duy nhất một mùi hương dằn vặt tâm trí hắn, mùi của đóa hoa trà đen được làm dày bởi mùi cỏ hương bài, mùi lá cây đẫm sương đêm, mùi thuốc lá khô, mùi lá nguyệt quế, tạo nên một khung cảnh mùa thu sắp sang đông, mùa đẹp nhất trong năm, với những luồng gió lạnh hây hây khẽ vuốt ve, luồn lách dưới thân ta, nơi dưới chân ta là những chiếc lá phong khô, xung quanh là những thân cây như đang khô dần lại, cứng cáp và sẵn sàng đón lấy những gắt gỏng của mùa đông sắp tới. Đẹp đẽ như chính con người anh, vừa ấm áp vừa lạnh lùng xa cách.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen, truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen , đọc truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen full , [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen full , [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen chương mới