Đám paparazzi bu lấy anh khi anh bước chân ra ngoài vào buổi chiều muộn tháng tư. Ban nãy khi Tiêu Chiến trốn vào cửa hiệu Marc Jacob trên đại lộ Beverly, chỉ có ba gã theo đuôi anh, nhưng giờ có tới mười – mười lăm gã – có khi còn nhiều hơn – như một bầy chó hoang gào rú thả rông ở L.A, máy ảnh bật lên, sẵn sàng cấu xé đến mẩu thịt cuối cùng khỏi xương anh.
Ánh đèn nhấp nháy của máy ảnh làm anh khó chịu. Anh tự nhủ mình có thể xử lý bất kỳ trò gì bọn họ ném vào anh. Chẳng phải anh đã làm đúng như vậy suốt những năm qua sao? Bọn họ bắt đầu hét lên những câu hỏi thô lỗ - quá nhiều câu hỏi, quá nhanh, quá ầm ĩ, từ ngữ cứ lẫn lộn với nhau cho đến khi chẳng còn câu nào có nghĩa. Một gã nhét thứ gì đó vào tay anh – một tờ báo lá cải – và hét vào tai anh. "Cái này vừa lên kệ, Tiêu Chiến. Anh có bình luận gì không?"
Tiêu Chiến vô thức liếc xuống, và kia trên trang bìa tờ Flash là ảnh cặp đôi hạnh phúc Grace Jean Grimaldi - Công chúa Monaco và Charle Rainer, một tỷ phú chuyên bất động sản nghỉ dưỡng. Họ đang cùng nhau ngắm bức ảnh siêu âm đứa con của họ.
Anh say sưa ngắm, mặt cố gắng không biểu lộ gì. Ánh đèn nháy lên, máy ảnh tanh tách, và anh đưa vội mu bàn tay che miệng. Sau bao nhiêu năm tháng kìm nén, anh đã mất phương hướng, mắt anh đẫm lệ. Anh vẫn luôn ao ước có một gia đình bình thường, có một đứa con chung với người mình yêu, mà cuộc sống này dù có bao nhiêu điều ưu ái anh, lại tước đi của anh người anh yêu nhất, tất nhiên không phải là Grace Jean Grimaldi, nhưng công chúng mấy ai biết được.
Đám máy ảnh chớp được mọi thứ - bàn tay ở miệng, những giọt lệ trên mắt anh. Cuối cùng anh đã trao cho những tay săn ảnh những gì chúng rình mò cả năm qua hòng mong tóm được – những bức ảnh Tiêu Chiến dịu dàng ấm áp, vui vẻ, ba mươi tư tuổi sự nghiệp thành đạt với cuộc sống vỡ vụn quanh mình.
Anh thả tờ báo xuống và quay người bỏ chạy, nhưng bọn họ đã cài bẫy anh. Anh cố lùi ra sau, nhưng họ ở ngay sau anh, trước mặt anh, bao vây anh bằng ánh đèn nóng rực và những tiếng la hét ầm ĩ. Mùi của bọn họ làm ngạt mũi anh – mùi mồ hôi, thuốc lá, nước hoa hang nồng. Một gã giẫm lên chân anh. Một khuỷu tay thúc vào sườn anh. Bọn họ ép sát hơn, cướp lấy không khí của anh, bóp ngạt anh...
Vương Nhất Bác quan sát cảnh tượng kinh tởm bày ra trước mắt từ bậc tam cấp của nhà hàng bên cạnh. Hắn theo anh tới đây, vừa rời khỏi tiệm sau khi ăn bữa trưa thì cảnh náo loạn ấy diễn ra, và hắn dừng lại ở bậc thềm trên cùng để quan sát. Hắn đã không gặp anh gần ba năm nay rồi, thế mà chỉ mới như trong chớp mắt. Giờ đây khi hắn quan sát lũ paparazzi tấn công, cảm giác cay đắng xưa cũ lại quay về.
Vì đứng cao hơn nên Vương Nhất Bác có thể dễ dàng theo dõi đám lộn xộn. Vài tên thợ săn ảnh giơ máy cao quá đầu; những kẻ khác xô thẳng ống kính vào mặt Tiêu Chiến. Anh đã quen xử lý đám báo chí từ hàng chục năm nay, nhưng chẳng gì có thể chuẩn bị cho anh đủ để đối phó với sự nổi tiếng của năm vừa qua. Hắn tự hỏi vệ sĩ và trợ lý của anh đâu, tại sao anh dám xuất hiện một mình ở đây, vào thời điểm tin tức cả sự nghiệp lẫn đời tư của anh luôn là thứ mọi tờ báo thèm muốn.
Vương Nhất Bác đã mất mấy năm khốn khổ hòng có thể quên anh, quên quãng thời gian thật đẹp họ đã có nhau. Hắn làm không nổi.
Đám paparazzi không phát hiện ra hắn. Ở trong nước thì không có chuyện may mắn này. Nhưng đây là nước Mỹ, hắn cho là mình có thể ung dung nhàn nhã bước giữa trung tâm cũng sẽ không ai biết hắn. Nói vậy không có nghĩa là hắn sẽ vẫn được như thế nếu có ngày chúng tóm được hắn trong cùng khung hình với Tiêu Chiến. Trần Tình Lệnh từng là bộ phim bom tấn về đam mỹ chuyển thể, là bộ phim tới thời điểm này vẫn là bộ phim thành công nhất trong lịch sử phim tiên hiệp. Sáu năm lên sóng, sáu năm sau ngày kết thúc, nhưng công chúng vẫn không quên, đặc biệt là không quên couple nam – nam được họ yêu thích nhất, đến giờ, sau ba năm bọn họ thực sự không còn bên nhau, lượng fan couple đông đảo vẫn chờ bất cứ phản ứng nào của họ.
Hắn rất muốn chạy ra giúp anh. Nhưng những chuyện xưa nhắc nhở hắn. Anh mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Trong ba năm qua không ít lần hắn muốn tìm cách gặp riêng anh, nhưng đáp lại thì sao... Miệng hắn khẽ nhếch lên. Chưa biết chừng khi nhìn thấy hắn anh còn khó chịu hơn ở giữa đám săn ảnh kia ấy chứ.
Hắn tự hỏi chuyện của anh với công chúa Monaco kia là thế nào. Hơn ai hết, hắn biết thừa dưa trên mạng có mấy phần là thật. Nếu anh quả có muốn tiến xa hơn với cô công chúa rất đẹp kia, ai là người có thể ngăn anh chứ? Chuyện anh muốn có một đứa con của mình, hắn không phải không biết. Ai chẳng muốn. Hắn cũng muốn. Nhưng là, phải là đứa con mà họ có cùng nhau. Nhiều người có thể cười cách hắn suy nghĩ, ở đâu ra chuyện hai người đàn ông có con chung, nhưng cùng với sự tiến bộ của y học, cũng như quyết tâm của người trong cuộc, ai biết được cuộc sống sẽ đem đến cho người ta những điều kì diệu gì.
Mọi chuyện đột ngột chuyển biến xấu hơn. Hai gã săn ảnh xô đẩy nhau, và một trong hai tên thụi phải Tiêu Chiến rất mạnh. Anh mất thăng bằng ngã dúi dụi, khi ngã đầu anh ngóc lên, và đó cũng là lúc anh phát hiện ra hắn. Qua đám đông đang phát rồ, nhảy chồm chồm lên nhau và điên cuồng huých đẩy, qua cảnh ầm ĩ và loạn xị, bằng cách nào đó anh phát hiện ra hắn đang đứng cách anh chưa đầy mười mét. Mặt anh lộ vẻ choáng váng, không phải vì bị ngã – anh đã trụ lại trước khi hai đầu gối đập xuống – mà là vì nhìn thấy hắn. Mắt họ dán vào nhau, đám máy ảnh ép sát hơn.
Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào anh – không nhúc nhích – chỉ đơn giản quan sát đôi mắt to dài như được vẽ ra ấy, đôi mắt tới giờ vẫn thành công được bình chọn là đôi mắt đẹp nhất thế giới. Rồi mắt anh tối sầm lại, và anh nhận ra mình bằng cách nào đó phải thoát khỏi tình trạng này nhanh nhất có thể, trước khi Vương Nhất Bác định thần lại lao đến bên anh.
Tiêu Chiến định mong chờ gì cơ chứ? Không phải hắn là người đã quyết định chia tay nhau sao? Hắn tại sao lại xuất hiện ở đây? Nhưng sao trông hắn buồn đến thế? Sao trong khoảnh khắc anh có cảm giác như hắn sang đây để tìm anh?
Vương Nhất Bác nhận ra một cách muộn mằn rằng mình đang bỏ lỡ một cơ hội vàng, và hắn bắt đầu bước xuống bậc thềm, nhưng hắn đã đợi quá lâu. Tiêu Chiến đã tung ra nắm đấm đầu tiên. Không phải là một cú đấm tốt lắm, nhưng nó vẫn được việc, và hai gã săn ảnh nhảy bổ ra tạo thành khe hở để anh có thể vào ô tô của mình. Anh quăng mình vào trong và vài giây sau lái xe khỏi chỗ đỗ. Khi anh phóng bừa vào dòng xe cộ nườm nượp ở L.A chiều thứ sáu, đám paparazzi chạy như bay tới mấy chiếc SUV đen đỗ trái phép của bọn họ và lao theo phía sau anh.
Vương Nhất Bác vội vàng nhảy vào chiếc Audi thuê, phóng đuổi ngay theo sau. Bữa trưa vô vị vừa ăn trong lúc chờ rình Tiêu Chiến khiến hắn cảm thấy nhộn nhạo trong dạ dày. Xe hắn đang xếp hàng theo sau đoàn xe paparazzi. Mặc dù hắn không thể nhìn thấy chiếc Cullinan của anh, song qua cái lối đoàn thợ săn ảnh luồn lách giữa dòng xe hắn cũng có thể biết rằng anh đang lái bừa. Tiêu Chiến tạt ngang về hướng Sunset. Vương Nhất Bác bật radio lên, rồi lại tắt đi, cân nhắc tình huống hiện tại của mình. Tâm trí hắn bắt đầu suy tính tới những kịch bản có thể tiếp cận lại anh, đầy hấp dẫn.
Cuối cùng, đoàn xe chạm đến đầu Bắc của đường cao tốc Thái Bình Dương, và đó là lúc Vương Nhất Bác nhận ra. Nơi anh có khả năng đến nhất. Hắn xoa ngón cái trên đầu bánh lái.
Chẳng phải cuộc sống luôn đầy những trùng hợp thú vị hay sao...
Tiêu Chiến ước gì anh có thể lột da mình ra rồi vứt luôn lớp da ấy đi. Anh không muốn là Tiêu Chiến thêm chút nào nữa. Anh muốn là một người bình thường.
Sau các ô cửa kính đen của chiếc Cullinan, anh đưa mu bàn tay quệt mũi. Năm 2024, nhờ nỗ lực không ngừng nghỉ cùng một kịch bản phim tuyệt vời, anh đã thành công nhận được giải Cành cọ vàng cho diễn viên chính xuất sắc nhất. Cùng năm, anh cũng nhận đề cử giải Oscar cho nam diễn viên chính, dù không đoạt giải, nhưng bài hát chính của phim do chính anh thể hiện cũng đã nhận giải nhạc phim hay nhất, mang tên tuổi Tiêu Chiến trở thành một cái tên được mong đợi nhất ở mọi sự kiện.
Bộ phim "The memories" (Ký ức), kể về một bác sỹ trẻ rất giỏi trưởng khoa phẫu thuật tim bị chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer – Hội chứng suy giảm trí nhớ giữa độ tuổi 35, một trường hợp rất hiếm. Trong quá trình điều trị ở viện, anh gặp một cô gái (do Kelly Trần, một nữ diễn viên lai người Mỹ gốc Trung Quốc, rất đẹp và thực tài nhưng thực sự điên thủ vai), là chị của một bệnh nhân nhỏ tuổi chờ ghép tim. Họ gặp nhau rồi yêu nhau, mỗi ngày, để khỏi quên mọi việc, chàng bác sỹ đều ghi tất cả sự kiện anh muốn nhớ vào một cuốn sổ luôn mang theo bên người. Bệnh tình tiến triển rất nhanh, trong một lần hiếm hoi giữa những lúc tỉnh táo, anh biết được tim mình tương thích với cô bé đang chờ ghép tim kia. Vì thế anh kí các loại giấy tờ hiến tim, cũng như đề xuất được chấm dứt cuộc sống khi không còn ý thức nữa. Cô gái yêu anh biết tin bị giằng xé giữa một bên là muốn níu giữ những ngày tháng cuối cùng với người mình yêu, một bên là muốn một trái tim kịp thời cứu mạng em mình, lần đầu tiên đọc được cuốn sổ của anh đã đau đớn đến ngất đi.
Khoảnh khắc trước khi vào phòng mổ hiến tim, chàng bác sỹ may mắn nhớ lại tất cả, dịu dàng nhắn nhủ bạn gái sống tốt, trái tim anh nhờ được trao đi mà sẽ luôn được đập vì cô.
Lần đầu tiên trong lịch sử giải Oscar một bộ phim Trung Quốc đoạt giải bộ phim xuất sắc nhất không phải có nội dung về võ thuật, chiến tranh, vương quyền, đoạt vị. Một đề tài đã được khai thác khá nhiều trên phim ảnh nhưng mang lại thành công cho bộ phim, chính là bởi khả năng diễn xuất được giới phê bình đánh giá là "xuất quỷ nhập thần" của hai diễn viên chính.
The Memories, bài hát cùng tên phim do Tiêu Chiến thể hiện đã thành công đứng đầu bảng xếp hạng bài hát hay nhất năm do Billboard bình chọn.
Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen tại truyen35.shop
Many nights dream about you
I was shocked to find out that I lost you
Celebrate this day now
In the song miss you
The more I dream about you, the more I cry
The more you leave, the more you missed
Maybe you
We shouldn't have met in the past.
Many nights dream about you
I was shocked to find out that I lost you
Celebrate this day now
In the song miss you
The more I sing the lyrics of that day
My heart is more and more lonely
Here are my tears
Do not bring your shadow back.
My love, I know yesterday
Looking forward to seeing you tired
One two three four days
The end of autumn and winter has arrived
Wait until you come back
The other month of May is gone
How much remains.
Thanks to the clouds and the sky
Where is your shadow?
One two three four days
The end of autumn and winter has arrived
A word not said
Those who go to say goodbye
Let me stop waiting.
Cùng năm, "chuyện tình" được công chúng khắp thế giới săn đón giữa minh tinh số 1 thế giới người Trung Quốc Tiêu Chiến với công chúa Grace Jean Grimaldi của Monaco cũng có kết cục thảm hại khi anh chính thức công bố anh và cô từ lâu chỉ là bạn. Trong khi đó về phía Grace, người phát ngôn của cô lại lấp lửng chuyện không như ý muốn là do Tiêu Chiến không "đáp ứng đủ tiêu chuẩn của một người đàn ông." Tin tức ngay khi úp mở ra đã gây xôn xao tất cả dư luận trên khắp thế giới một thời gian dài. Những tương tác giữa anh và Vương Nhất Bác khi xưa lại một lần nữa được đẩy lên đầu top search.
Niềm an ủi của Tiêu Chiến chính là công chúng sẽ chỉ nhìn thấy những gì anh muốn họ thấy. Cái ngày khắp các trang báo giấy và báo mạng đưa tin ám chỉ lí do Tiêu Chiến và Grace mãi mãi chỉ là bạn, anh vẫn bình tĩnh nở nụ cười ấm áp rực rỡ nhất của mình, tạo một tư thế gợi cảm cho bọn họ chụp. Nhưng hôm nay anh thực sự quá mệt mỏi, anh chẳng còn thiết phải giả vờ thêm nữa. Và Vương Nhất Bác đang ở đây.
Dạ dày anh nôn nao. Anh gặp hắn lần cuối cùng ở một sự kiện cách đây vài năm. Bao nhiêu phụ nữ vây quanh hắn – cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Ạnh đã bỏ đi ngay lập tức.
Hắn đang làm gì ở đây? Sau bao nhiêu năm anh vẫn không thể cưỡng lại ý muốn được chạm vào hắn, được cảm nhận giọng khàn khàn của hắn khi gọi tên anh. Tựa như những cú ve vuốt khẽ khàng dọc lưng anh, truyền tới anh dòng điện có thể đoạt mạng bất cứ lúc nào.
Một tiếng còi réo lên. Anh không thể đối diện với ngôi nhà trống không hoặc cảnh thương hại của công chúng, những thứ đã trở thành cuộc sống của anh, và anh thấy mình hướng về ngôi nhà bên bờ biển của đôi bạn Trevor và Jhonny ở Malibu. Dù đã ở trên đường gần một tiếng đồng hồ, nhịp tim của anh vẫn không hề chậm lại. Từng chút từng chút một, Tiêu Chiến đã mất đi hai thứ quan trọng nhất đối với mình – tình yêu của Vương Nhất Bác và nụ cười rạng rỡ thương hiệu của mình.
Trevor ra mở cửa. "Cậu điên à?" Cậu ta tóm lấy cổ tay anh, lôi anh vào tiền sảnh mát lạnh, rồi thò đầu trở ra ngoài, nhưng lối vào hình chữ L của nhà bọn họ đủ kín đáo để che chắn anh khỏi những tay săn ảnh đang tấp vào lề đường cao tốc ven Thái Bình Dương.
"An toàn mà," anh nói, một lời phát biểu mỉa mai, khi mà ngày nay chả có gì mang lại cảm giác an toàn hết.
Trevor xoa tay trên mái đầu đinh rất ngầu của mình. "Trên mạng tối nay chắc sẽ có tin tôi và Johnny đã chia tay, tôi và Tiêu Chiến cậu đang hẹn hò bí mật mất thôi."
Tin nào thì cũng giống nhau cả thôi. Sự thật là mọi người sẽ luôn tin những gì họ muốn. Tiêu Chiến nhếch miệng, một lần nữa tự hỏi Vương Nhất Bác muốn gì khi nhìn anh với ánh mắt vừa nãy.
Anh quen Trevor khi vừa đến Mỹ tham gia bộ phim điện ảnh lúc vừa mới chia tay Vương Nhất Bác. Cả hai cùng đóng chung "Mắt sói", bộ phim về cuộc chiến giữa hai băng đảng một của Mỹ một của Trung Quốc tranh giành địa bàn hoạt động. Trong phim Tiêu Chiến là luật sư cho ông trùm Trung Quốc, thực chất là bộ não của nhóm này. Cuộc chiến cuối cùng giữa một bên đầy mưu mô xảo quyệt và một bên sinh ra đã độc ác bẩm sinh đã trở thành một vụ thảm sát đẫm máu mà kết cục là không bên nào thắng, toàn bộ hai băng nhóm bị cảnh sát và FBI chung sức tóm gọn. Cảnh kết phim, gã luật sư do Tiêu Chiến thủ vai ung dung ngồi nhấp rượu vang trong một tòa lâu đài trên một bãi đá sát biển Địa Trung Hải, gió thổi tung mái tóc ra sau, mỉm cười nhìn xa xăm, một trong những hình ảnh đẹp nhất trong các vai diễn của Tiêu Chiến, tất nhiên đó là với những ai dị ứng phim đam mỹ chuyển thể không biết đến Tiêu Chiến trong Trần Tình Lệnh.
"Mắt sói" ngay khi công chiếu đã phá vỡ mọi kỉ lục về doanh thu phòng vé cũng như lượt xem trả tiền trên các kênh chiếu mạng. Tiêu Chiến trở thành người đàn ông Châu Á được săn đón nhất ở tất cả mọi lĩnh vực, từ thời trang, quảng cáo, cho tới phim truyền hình, phim điện ảnh, sân khấu Broadway. Những kịch bản hàng đầu liên tiếp tìm tới anh. Chỉ riêng ngồi chọn kịch bản cũng phải mất đến hai người làm việc ngày đêm. Diệp Khanh theo anh từ Trung Quốc sang đây cũng không có ngày nào rảnh rỗi.
Trevor không dấu giếm cậu ta là người đồng tính. Mặc dù cao chưa tới một mét tám, cậu có một cơ thể cân đối đẹp đẽ, và những đường nét dễ chịu, hơi vênh vênh khiến cậu hoàn hảo để vào vai một kẻ thất bại ngớ ngẩn lúc nào cũng xoay sở để trèo lên vị trí cao nhất.
"Đáng lẽ tôi không nên xộc vào đây," Tiêu Chiến nói không chút thành ý.
Trevor tắt tiếng cái TV plasma đang chiếu trận bóng chày, rồi cau mày trước bộ dạng của Tiêu Chiến. Anh biết mình đã hao mất nhiều cân hơn cơ thể vũ công mảnh mai bẩm sinh của anh có thể thừa ra. Chính sự đau đớn, nỗi nhớ Vương Nhất Bác da diết, chứ không phải chứng biếng ăn, là thứ khiến dạ dày anh nổi loạn.
"Có lý do gì để cậu không trả lời hai cuộc gọi gần đây nhất của tôi không?" Trevor hỏi.
Tiêu Chiến bắt đầu tháo kính râm ra, rồi nghĩ kĩ lại. Chẳng ai muốn nhìn bạn mình mệt mỏi, dù là bạn thân đi chăng nữa. "Này, tôi quá mải mê chăm sóc bản thân đâu có thời gian quan tâm được đến ai khác đâu."
"Không đúng." Giọng Trevor đầy cảm thông. "Trông cậu có vẻ cần dùng rượu để giải sầu đó."
"Bao nhiêu cồn trên thế giới cũng không đủ đâu... Nhưng thế cũng được. Johnny đâu?"
"Đang ở phòng thu. Tôi không nghe thấy tiếng trực thăng nào hết (*). Ra hiên ngồi đi. Tôi sẽ pha margarita."
Khi Trevor vào trong quầy bar, cuối cùng Tiêu Chiến cũng gỡ hẳn kính râm ra rồi lê mình qua sàn nhà ốp đá tới phòng vệ sinh để chỉnh sửa lại vẻ ngoài xộc xệch do bị đám thợ săn ảnh tấn công. Vương Nhất Bác trong quá khứ sẽ không thể kiềm chế nếu nhìn thấy anh bị tấn công. Hắn sẽ lao ra chặn lại, bất kể hậu quả thế nào. Anh có quen Vương Nhất Bác mới mẻ này không...
Do sút cân, khuôn mặt vốn đã gầy gò của an bắt đầu hõm xuống dưới xương gò má, và đôi mắt to bự của anh như muốn nuốt chửng toàn bộ khuôn mặt. Trong nỗ lực nâng cao tinh thần và làm dịu những góc cạnh cứng rắn trên mặt, anh đã làm kiểu tóc mềm mại bồng bềnh, với phần mái khá dài hất ra sau.
Anh luôn vừa yêu vừa ghét đôi mắt to quá khổ của mình. Một mặt, đôi mắt khác thường của anh đã mang đến cho anh sự nổi tiếng, nhưng trong một thành phố như Hollywood, nơi cả nhân viên thu ngân siêu thị cũng đẹp mê hồn, thì chuyện đẹp như anh hoặc hơn nữa cũng không hiếm hoi gì, mắt to khiến những tơ máu đỏ khi mệt mỏi nhìn rõ hơn mắt nhỏ nhiều.
Tiêu Chiến ra sức hất nước lên mặt, với một nỗ lực khó khăn nhằm xoa dịu vẻ mệt mỏi của người trong gương.
Ngoài hiên, các chậu thạch cao trắng trồng cây xanh cao ngất mang đến chút riêng tư tách biệt khỏi những người đang nhàn hạ dạo chơi trên bãi biển. Tiêu Chiến hất đôi dép ra rồi ngồi phịch xuống một chiếc ghế bành sọc xanh nâu. Đại dương trải rộng bên kia hàng rào bằng ống thép trắng. Vài người lướt sóng đã lướt qua đường sóng đổ, nhưng hôm nay biển quá lặng cho một chuyến chèo sóng đúng nghĩa, ván của họ cứ dập dềnh trên nước.
Một cơn đau trào dâng cướp đi hơi thở của anh. Anh và hắn từng có với nhau
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen, truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen , đọc truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen full , [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen full , [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen chương mới