Từ Bắc Kinh về Trùng Khánh cũng mất gần ba tiếng bay. Trên chuyến bay Tiêu Chiến phấn khởi nhẩm đi nhẩm lại những gì sẽ nói với bố mẹ. Quyết tâm dâng tràn, anh thậm chí đã lên kế hoạch sẽ lập tức gọi cho Vương Nhất Bác ngay sau khi về nhà. Những ánh mắt quan tâm, ngưỡng mộ hay thậm chí soi mói của người hâm mộ cũng như đám săn tin không còn làm anh khó chịu chút nào nữa.
Anh tình cờ gặp Trịnh Vy ở sân bay. Cô vừa đi dự một hội thảo chuyên ngành ở Nhật về. Cô vẫn chưa kết hôn. "Do công việc bận quá." Cô cười điệu giải thích với anh. "Còn anh thì sao, vẫn chưa tìm được đối tượng phù hợp?"
Anh vui vẻ trả lời. "Anh đã tìm được rồi. Chỉ là anh đã quá hèn nhát mà để mất em ấy. Giờ anh đã quyết tâm giành lại em ấy rồi. Chúc anh may mắn đi." Đối với Trịnh Vy, anh cảm thấy cô như một người bạn cũ lâu ngày không gặp, không còn chút cảm xúc nào gợi lên việc họ đã từng là người yêu cũ của nhau.
Sau vài câu xã giao, anh lịch sự hỏi cô có muốn đi cùng xe không, bố mẹ anh nhất định đang đợi anh bên ngoài. Trịnh Vy nói cô có xe đón, nhưng vẫn muốn ra ngoài cùng anh để chào hỏi bố mẹ anh một tiếng.
Hình ảnh anh vui vẻ chuyện trò cùng Trịnh Vy ở sân bay ngập tràn tin tức mạng. Sắc mặt thanh thuần tươi trẻ cùng dáng người thon đẹp của Trịnh Vy thành công mời gọi đám săn tin thêu dệt lên hàng ngàn câu chuyện về họ. Đến cả quá khứ yêu đương thời đại học họ cũng nhanh chóng khui ra làm câu chuyện tình cờ gặp nhau ở sân bay đã biến thành không biết bao nhiêu phiên bản, mà trong đó phiên bản được dân mạng yêu thích nhất chính là Tiêu Chiến và Trịnh Vy nối lại tình xưa, Tiêu Chiến trở về Trùng Khánh để gặp mặt gia đình hai bên, tính chuyện kết hôn.
Nhìn bố mẹ mấy năm nay già đi không ít anh lại có chút xót xa. Tâm trạng vui vẻ bỗng chốc trùng xuống. Nhưng lần này anh đã quyết tâm sẽ nói rõ tất cả với họ. Cho dù Vương Nhất Bác có không chấp nhận anh, không còn yêu anh nữa anh cũng sẽ nói hết.
Trùng Khánh chào đón anh bằng một cơn mưa rào nhẹ. Khí hậu mát mẻ, khá dễ chịu. Hoa ở các công viên và ven đường đã bắt đầu nở rộ, cây cối xanh tươi hơn. Thành phố núi quanh co gập ghềnh khúc khuỷu nhưng với anh là thành phố dịu dàng ấm áp nhất, phần lớn những con đường anh đi qua đều không bằng phẳng nhưng hai bên đường tràn ngập hoa rực rỡ sắc màu, đa phần những cảnh vật mọi người nhìn qua đều thấy bình thường giản đơn, nhưng sau cơn mưa rào nhẹ, dưới ánh mặt trời rực rỡ tự tỏa hương sắc. Đây là mảnh đất sinh ra và nuôi dưỡng anh trưởng thành. Anh yêu thành phố quê hương mình, anh yêu hai vị thân sinh ngồi phía trước anh, đang tranh cãi nho nhỏ xem tối nay họ sẽ chiêu đãi đứa con từ xa mới về món gì.
Anh hít một hơi đầy lồng ngực không khí dịu nhẹ mát lành đó, cảm thấy mình như một người mới, dũng khí hừng hực, sẵn sàng đứng lên đấu tranh cho cả thế giới này.
Mẹ Tiêu làm một bàn đầy thức ăn với toàn màu đỏ chói mắt. Đã bao lâu rồi anh mới được về bên bố mẹ ăn một bữa cơm đúng nghĩa như thế này. Anh chợt cảm thấy rưng rưng. Sau bữa cơm này, anh sẽ có cuộc nói chuyện hẳn hoi với họ. Bố mẹ xứng đáng được nghe những tâm sự chất chứa của anh, và anh tin là, với tình yêu thương bao la mà họ luôn dành cho anh, anh sẽ nhận được sự cảm thông, chia sẻ, cùng với sự chúc phúc của họ.
Sau khi dọn dẹp, một nhà ba người họ ngồi quây quần quanh sofa nói chuyện.
"Hôm trước con gọi điện cho mẹ, lúc ảnh con và cậu Vương kia đầy rẫy trên mạng ấy, con nói là cậu Vương chuẩn bị lấy vợ?" Mẹ Tiêu thận trọng lựa lời. Gần đây bà không còn dám nhận là mình hiểu con trai mình nữa. Những lời nức nở qua điện thoại của Tiêu Chiến đã khiến người làm mẹ như bà cảm thấy đau lòng biết bao nhiêu. Đúng là nuôi con lớn lên, đặt bao kì vọng vào con, nhưng đến cùng chẳng phải hạnh phúc của con mình mới là điều mà các bậc cha mẹ vẫn mong mỏi nhất sao.
"Mẹ, con biết tất cả những người yêu thương con trên đời này sẽ mãi mãi ở bên con, ví như cơn gió khẽ thổi qua hong khô giọt mồ hôi vì cái nóng của mùa hè, hay như vô tình bắt gặp mái hiên khi trời bất chợt đổ cơn mưa. Mọi thứ trên đời đều sẽ biến mất chỉ có tình yêu thương là tồn tại mãi mãi. (*)
Con biết bố mẹ yêu thương con và luôn muốn con hạnh phúc. Nhưng không có Nhất Bác, cuộc đời con sẽ hạnh phúc được sao. Con đã nhiều lần nói chuyện với mẹ, nếu không phải là em ấy, thì đơn giản là không thể. Những năm qua không phải con không cố gắng quên em ấy, không phải con ngăn không cho mình một cơ hội khác, nhưng bố mẹ cũng thấy rồi đấy, những cố gắng đó chỉ làm cho con khổ sở thêm thôi.
Con đã quyết định rồi, lần này con sẽ dũng cảm tìm em ấy, nói ra lời thật với lòng mình. Nếu em ấy cho con thêm một cơ hội, dù nhỏ, con sẽ kiên quyết nắm lấy, khiến em ấy hiểu được lòng con.
Con đã nhận ra rằng, nếu con người quá hèn nhát, sẽ không ngừng mất đi, không ngừng bỏ lỡ, cuối cùng ngay cả bản thân mình cũng không thể tìm lại."
"Nhưng Tiểu Chiến, chẳng phải con nói với mẹ là cậu Vương sẽ lấy vợ sao?" Bố Tiêu hoang mang hỏi anh, sau khi im lặng nghe anh nói một hơi dài.
"Đó là con tưởng như vậy bố ạ. Khi thấy em ấy sang L.A tìm gặp con, con đã chạy trốn về đây vì nghĩ rằng em ấy sang là để báo tin sẽ đính hôn. Con cũng mù quáng tin vào tin dưa trên mạng mà chưa suy xét. Con vừa về nước đã có người báo tin cho con, em ấy còn yêu con. Con hi vọng tất cả những điều con được nghe là sự thật."
"Tất cả là do con tự suy diễn? Từ từ đã nào, con nói nhanh quá bố mẹ nghe chưa ra. Tin Vương Nhất Bác sắp đính hôn là giả? Ai là người nói với con cậu ấy còn yêu con? Người đó có tin cậy không?" Bố Tiêu lại tiếp tục hỏi anh.
Mẹ Tiêu tiếp lời: "Con không sợ người ta hãm hại con sao? Những chuyện tình cảm của con và cậu Vương có thể đem ra mà nói được sao? Con không sợ ngày mai tin tức đầy mặt báo, nhất là chuyện yêu đương đồng giới này sao? Con chịu được những chuyện đó, nhưng bố mẹ con đây, ngần này tuổi rồi, chịu làm sao nổi đàm tiếu dư luận đây?"
"Mẹ, có câu này con từng đọc được 'Bạn vĩnh viễn không biết rằng bản thân mình ở trong miệng người khác có bao nhiêu phiên bản, cũng sẽ không biết được người khác vì bảo hộ chính mình mà đã từng nói những lời gì về bạn, càng không cách nào ngăn cản được những lời đàm tiếu ấy.
Nhưng có một điều bạn có thể làm được, chính là bỏ mặc, cũng không cần phải đi giải thích, người hiểu bạn sẽ vĩnh viễn tin tưởng bạn.' Mấy năm nay xã hội đã cởi mở hơn nhiều rồi, chuyện yêu đương đồng giới không còn quá khiến mọi người chú ý nữa đâu. Có những sự tình mình cảm thấy là chuyện trọng đại, nhưng trong mắt người khác đó có thể chỉ là chuyện nhỏ mà thôi." Tiêu Chiến nhẹ nhàng ngắt lời bà.
"Chiến Chiến, con giờ nói thế, nhưng con có từng nghĩ tới không, thời điểm con lớn tuổi như bố mẹ bây giờ, bên cạnh con sẽ không có một chàng trai xuất sắc giống như con lúc này ở bên cạnh, khi đó, tình yêu có còn đáng để con trả giá không?" Mẹ Tiêu thực sự không biết sẽ dùng cách gì để ngăn cản anh, biết rằng anh luôn yêu thích trẻ con, liền đem chuyện này ra nói.
"Mẹ, con đã từng mơ ước một gia đình bình thường. Nhưng bây giờ con nghĩ, sự tồn tại của một đứa bé phải dựa trên điều kiện tiên quyết là hai người yêu nhau trước đã. Nếu như con chỉ vì một đưa bé mà phải kết hôn với người con không yêu, tất cả mọi việc chỉ vì muốn nhờ cô ấy mang thai một đứa con của mình, như vậy thì quá tàn nhẫn rồi. Thà rằng con tìm cách nào đó được ở bên người con yêu, cùng với sự tiến bộ của khoa học, chúng con có thể tìm một cách khác để có được một đứa con thuộc về mình."
Bố Tiêu thở dài. Nghĩ đến mấy năm nay anh thật sự chưa có lúc nào vui vẻ, mẹ Tiêu thực sự không nói nổi mấy câu kiểu sẽ ủng hộ, nhưng bà cũng không còn đành lòng nhẫn tâm nói thêm bất kỳ một câu phản đối nào nữa. Bà thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Cậu Vương là người như thế nào?"
"Mẹ, em ấy là một người tốt, đặc biệt tốt. Em ấy yêu thương, quan tâm và chiều chuộng con hết mực. Đối với mọi người, mặc dù nhìn vẻ ngoài em ấy có vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng thực chất luôn luôn quan tâm đến cảm nhận của họ. Nhất là với những bậc tiền bối, ai ai gặp cũng hài lòng, cũng khen em ấy lễ phép, đúng mực. Về tài năng thì khỏi nói rồi, bố mẹ có thể thoải mái đọc trên mạng cả năm cũng không hết những lời tán dương mà người trong ngoài giới dành cho em ấy. Nhưng quan trọng nhất là, con yêu em ấy, không ở bên em ấy, con không còn là con nữa. Em ấy xứng đáng với người tốt hơn con rất nhiều. Đôi lúc con thường nghĩ, 'bởi vì họ không phải là bạn, nên họ không có cách nào hiểu được cảm giác mãnh liệt này của bạn.' Chính là cảm giác của con dành cho em ấy đấy."
"Tiểu Chiến, bố mẹ cũng muốn gặp mặt cậu Vương một lần. Nếu con đã nói cậu ấy tốt đẹp như vậy, bố mẹ chọn tin tưởng con. Nhưng mẹ không thể nào chấp nhận cái cách con nói về mình như thể con không xứng với cậu ấy. Đó không nên là cảm nhận của một người trong một mối quan hệ song phương tốt đẹp. Nhất là trong tình yêu. Có phải không bố nó?" Mẹ Tiêu nhỏ giọng khuyên nhủ Tiêu Chiến, đồng thời cũng tìm đồng minh cho mình.
Với bố Tiêu thì xưa nay mẹ anh nói gì chả đúng. Ông là điển hình của những ông chồng Trùng Khánh. Ra xã hội hoành tráng, oanh oanh liệt liệt, về nhà thì nhất cử nhất động phải chờ ánh mắt cho phép của vợ mình. Ông gật gật, "Đúng vậy Tiểu Chiến, con phải tự tin lên, phải bình đẳng thì mới hạnh phúc được."
Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen tại truyen35.shop
Tiêu Chiến khẽ cười, vậy mà bố cũng nói được à bố ơi, con có bao giờ thấy bố có chút tiếng nói nào trong nhà đâu mà đòi bình đẳng cơ à. Nhưng điều khiến anh vui hơn nữa là, anh thế mà đã qua được cửa ải khó vượt qua nhất. Cứ ngỡ sẽ phải mất nhiều thời gian và công sức hơn để công phá những suy nghĩ cổ hủ đã bám rễ thâm căn cố đế trong lòng bố mẹ, nhất là mẹ Tiêu, không ngờ bà thế mà đã đồng ý mở lòng đón nhận, dù chưa thực sự hài lòng, nhưng thế này cũng đã rất tuyệt vời rồi.
Anh vui vẻ trả lời bố mẹ: "Bố mẹ yên tâm đi, nếu quả thực chúng con có cơ hội quay về bên nhau, con sẽ đưa em ấy về nhà. Đến lúc đó chỉ sợ bố mẹ lại xót cho em ấy, vì lẽ gì mà em ấy lại yêu thương và chiều chuộng con như vậy. Em ấy lúc nào cũng lo lắng và suy nghĩ cho con trước tiên. Chính vì thế mà con mới nói con không xứng với em ấy đấy. Bố mẹ không cần phải lo con trai mình thiệt thòi đâu."
Thấy Tiêu Chiến hồ hởi vui vẻ, mẹ Tiêu mỉm cười: "Bố nó, ông xem con trai ông kìa, nói đến cậu Vương mặt mũi rạng rỡ hẳn lên. Rồi rồi, con đi tìm hiểu xem người ta có còn ôm mộng với con nữa hay không rồi hãy tính tiếp nhé."
Tiêu Chiến ôm chầm lấy mẹ, cười nịnh: "Mẹ, mẹ chúc con may mắn đi. Con đang tràn đầy hi vọng đây."
...
Về phòng mình, quyết tâm dâng trào, Tiêu Chiến lấy điện thoại ra bấm vào số của Vương Nhất Bác, luôn nằm ở trên cùng trong danh bạ của anh. Nhưng mà, không phải âm giọng trầm thấp từ tính mê người của hắn, tín hiệu tắt máy không liên lạc được mới chính là thứ mà anh nhận được.
Hồi hộp xen lẫn lo lắng, Tiêu Chiến mặc kệ lúc này là giờ nào bên Mỹ, vẫn lôi điện thoại ra gọi cho Kelly Trần.
Kelly càu nhàu bắt máy: "Tiêu Chiến, anh có biết lúc này là mấy giờ không? Là chưa tới tám giờ sáng đó. Đêm qua có tiệc về muộn, ba giờ sáng tôi mới lên tới giường." Với Kelly Trần, chỉ trừ khi công việc quay phim bắt buộc, thì ngủ dậy trước chín giờ sáng là một cái gì đó bất khả thi.
Tiêu Chiến lờ đi lời càu nhàu của cô, đi ngay vào trọng tâm: "Cô Trần, xin lỗi đã làm phiền cô. Mấy ngày nay cô có gặp Nhất Bác không?"
Kelly lập tức tỉnh ngủ. Một con rùa như cô luôn get được trọng điểm khi cần. Tiêu Chiến gọi điện cho cô để hỏi Vương Nhất Bác, mà còn gọi là 'Nhất Bác' thôi, ngọt ngào quá đi mất. Cô giả bộ: "Tôi làm sao mà biết được. Mà anh đang ở đâu? Sao đang nhiên lại về nước? Ở đây hết việc cho anh làm à?"
Tiêu Chiến có thể chịu đựng cả mười Kelly Trần cùng những lời mỉa mai châm chọc của cô ta một lúc ấy chứ. Miễn là có thể có tin về Vương Nhất Bác. Anh nhỏ giọng nói với cô: "Cô Trần, tôi có chuyện cần nói với Nhất Bác, mong cô nói giúp. Tôi gọi số điện thoại cũ của em ấy không được."
"Anh đùa tôi chắc. Không phải cậu ta lúc nào cũng khư khư giữ số cũ và nhìn chằm chằm điện thoại chờ anh nhắn tin gọi điện sao. Cái con người si tình hết thuốc chữa đó mà dám không nghe điện thoại của anh?"
"Không phải là không nghe máy, mà là tắt máy, không liên lạc được. Cô có số nào khác không, làm ơn nhắn giúp tôi." Nỗ lực nói lời nhẹ nhàng với Kelly Trần lúc này quả thật làm khó Tiêu Chiến.
Kelly Trần vẫn tiếp tục gắt gỏng. Dù là một con rùa, cô vẫn có chính kiến của riêng mình. Trong thâm tâm cô vẫn luôn đứng về phía Vương Nhất Bác, mà hội rùa vẫn thường đùa nhau gọi những người như cô là "nhà nội", bởi cô thích tính cách mạnh mẽ dám nghĩ dám làm của hắn hơn tính cách anh. Cô càu nhàu: "Anh làm gì phải gấp lên thế, chẳng phải anh chạy trốn cậu ta về tận trong nước hay sao? Theo tôi thấy anh cứ ở yên trong nước mà hưởng thụ đi, cần gì phải biết Vương Nhất Bác mấy ngày nay cậu ấy vì tìm anh mà ngày nào cũng phải ngồi phơi mặt ra ở Nobu đâu."
"Cô hãy thôi cái kiểu lên án và dạy đời của cô một lần này giúp tôi được không?" Tiêu Chiến cảm thấy sao Kelly nhất định phải chọn nổi điên vào lúc này.
"Không phải vì không gọi được em ấy ngay mà tôi sốt ruột, mà tự nhiên tôi có một linh cảm xấu, mong cô giúp cho tìm giúp tôi xem em ấy giờ này ở đâu. Tôi có thể chờ tin của cô không?"
Kelly Trần cười lớn. "Được rồi Tiêu Chiến, anh chờ tôi lát, tôi liên hệ ngay đây. Mong là linh cảm xấu của anh chỉ là cậu ta đang vui vẻ với mấy cô em chân dài xinh đẹp đến mức quên sạc điện thoại thôi."
Chưa đầy mười phút sau, Tiêu Chiến nhận được điện thoại từ Kelly, không hiểu sao ngay khi nghe tiếng chuông, anh đã có dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, giọng Kelly thất thanh, cô nói một lèo: "Tiêu Chiến, anh thu xếp về Mỹ ngay. Vương Nhất Bác bị tai nạn trong khi chơi lướt sóng, giờ đang hôn mê ở bệnh viện Harbor-UCLA. Theo họ đánh giá thì đã qua thời điểm nghiêm trọng nhưng các bác sỹ vẫn chưa hiểu sao đến giờ cậu ta vẫn còn chưa tỉnh."
Nhận được tin của Kelly, Tiêu Chiến vội vàng vận dụng mọi kĩ năng, mọi quan hệ có được để bay các chuyến sớm nhất trở lại L.A. Trước khi đi chỉ kịp vội vàng chào bố mẹ Tiêu và hứa sẽ tìm mọi cách đưa Vương Nhất Bác về gặp họ sớm nhất có thể.
Trên đường ra sân bay, Tiêu Chiến gọi điện cho Thành Long. Mấy năm nay ở Mỹ, bất kỳ lúc nào anh cũng có thể tìm đến ông, dù là để chia sẻ thành công trong sự nghiệp, những khó khăn trong cuộc sống, hay chỉ đơn giản là một buổi tối tâm tình với người anh tôn trọng và yêu quý như người cha thứ hai của anh vậy.
Anh nói sau khi Thành Long bắt máy: "Thưa chú Long, Vương Nhất Bác chơi lướt sóng ở Malibu bị thương, đang nằm ở Bệnh viện Harbor-UCLA từ hôm qua, giờ vẫn chưa tỉnh. Con đang ở trong nước, nhanh nhất cũng phải hơn một ngày nữa mới sang tới nơi, chú có cách gì giúp con, nhờ những bác sỹ giỏi nhất tới cứu em ấy. Con lo quá." Giọng anh líu ríu, lo lắng, và gấp gáp.
"Được rồi, con nhắn tin cho chú cụ thể tất cả, chú sẽ cho người đi lo mọi việc. Bình tĩnh lại đi, có chú ở đây rồi không cần phải lo lắng quá lên như thế." Thành Long như thường lệ, là một người rất đáng để trông cậy, dù ông năm nay đã xấp xỉ bảy mươi.
Gọi được cho Thành Long xong, Tiêu Chiến mới phần nào yên tâm. Anh ngồi mở điện thoại, lên mạng tìm hiểu về những trường hợp bị thương khi lướt sóng.
Sau khi đọc thì tâm trạng lại một lần nữa hoang mang không kiểm soát được. Phần lớn các thông tin anh nhận được đều là, rất khó có thể giữ mạng nếu bị mất kiểm soát khi chơi lướt sóng với những con sóng có tầm cao trên mười mét. Mà ngày hôm qua bão lớn ở Malibu, trung bình những con sóng là hơn mười hai mét, chỉ có những người muốn gặp tử thần mới liều mạng mang ván ra chơi...
Lo lắng, muộn phiền, chỉ biết thầm cầu nguyện, anh tìm trong điện thoại một tấm hình chụp bóng lưng anh và hắn từ rất lâu rồi, cập nhật trạng thái weibo của mình: "Mong bình yên." Sau đó, trực tiếp tắt máy chờ máy bay cất cánh.
Cho đến một ngày bạn sẽ hiểu ra, nhiều khi không cần phải nói hết ra cho người khác, bạn cũng có thể tự mình giải quyết. Trên thế giới này, ngoại trừ bản thân ra sẽ không ai có thể thực sự cứu được mình.
(*): Tiêu Chiến từng chia sẻ trên trang cá nhân của mình.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen, truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen , đọc truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen full , [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen full , [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen chương mới