[Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen

Chương 33: 33


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước

Sáng hôm sau Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác ra viện.

Trên đường ra xe hai người không nắm tay nhau. Khi họ lái xe về nhà Tiêu Chiến, do ảnh hưởng của cơn bão Aere (*), trên trời, mây đen giăng kín và mưa như trút xuống mái xe. Cả hai đều im lặng. Chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp, tiếng bánh xe rít trên đường ướt, và nhịp điệu nhanh gọn dứt khoát của cần gạt nước.

Khi họ chạy xe tới Pacific Palisades thì cơn mưa đã nặng hạt hơn. Tiêu Chiến quành vào một con đường hẹp vòng xuống ngôi nhà mô phỏng kiểu Địa Trung Hải của anh, tấp xe vào lề đường, tìm chỗ đỗ, rồi tắt máy. Trong giây lát, anh tựa tay vào trán rồi nhìn hắn.

Hắn quay đầu sang anh. Mùi hương quen thuộc lại một lần nữa thành công khiến hắn ngây ngất. Trong đầu hắn bất giác hiện lên hình ảnh một đóa trà đen kiêu hãnh trong tiết trời thu se lạnh. Cơn gió thu khẽ khàng thổi bay những chiếc lá phong khô, vấn vít quanh chân hắn, nâng niu hắn lạc vào một không gian riêng tư nơi chỉ còn anh, hắn, và mùi hương thuần khiết kia tồn tại.

"Em thật sự không thể thở nổi nếu thiếu anh." Vừa nói hắn vừa rướn người sang hôn anh. Bỗng chốc theo bản năng lo lắng không biết mưa lớn thế này có ngăn được đám máy ảnh luôn theo dõi anh hay không. Anh trấn an hắn bằng cái xiết tay mạnh mẽ cùng nụ hôn sâu. Từ nay họ vĩnh viễn không phải lo lắng về những điều vặt vãnh này nữa, những lần lén lút che chắn kĩ lưỡng mãi mãi chỉ còn là kí ức.

Trong một phút, anh bất động... cơn choáng váng quá lớn khiến anh chỉ ngồi cứng đờ ra đấy. Thế rồi cái thực tế rằng môi hắn đang đặt trên môi anh cứ thấm dần... ấm áp, dịu dàng và quá hoàn hảo. Hắn thở dài, bàn tay anh chuyển lên ôm trọn sau đầu hắn, những ngón tay anh luồn vào tóc hắn, còn hắn nhận ra mình đang túm chặt ve áo anh đến thế nào. Hắn chuyển tư thế để có thể sát lại gần anh hơn nữa. Rồi nụ hôn của anh sâu hơn, ôi trời ơi, mùi vị của anh tuyệt vời quá, đôi môi hắn mong nhớ bao ngày. Anh trượt tay vào dưới áo thun của hắn, dọc theo những múi cơ rắn chắc trên lưng hắn, rồi chuyển mình, một chân đạp vào cửa xe để có thể gần hắn hơn nữa, gần khối nhiệt nóng bỏng ấy hơn nữa. Dường như anh đang toàn tâm toàn ý tập trung vào hôn hắn, vào nụ hôn dài, nóng bỏng, yêu chiều ấy...

Anh thấy người mình đang mềm ra, tan chảy vào hắn, còn hắn thì ngược lại, cứng hơn, rắn rỏi và an toàn. Một âm thanh trầm trầm từ trong họng hắn thoát ra, một niềm dào dạt những thỏa mãn sâu kín tràn ngập qua anh... Hắn đang ham muốn anh, anh đang ham muốn hắn. Môi hắn di chuyển xuống cổ anh, hai tay anh nắm chặt áo hắn, gần như là đang xé toạc nó ra.
Mưa đổ ầm ầm trên thân xe, các cửa kính xe đã mờ hơi nước... và nữa, không chỉ có mỗi cửa kính xe, mắt anh cũng đang ngập tràn...

Vương Nhất Bác thở dốc, anh nhận thấy thế, hai mắt hắn khẽ khép hờ khi hắn nhìn anh. Anh mỉm cười, một nụ cười chậm rãi, mãn nguyện, làm anh phải nuốt khan và cắn môi. Hai tay anh đặt trên ngực hắn... khuôn ngực rộng, rắn chắc, và anh có thể cảm nhận tim hắn đang đập, nhanh đến hân hoan.

"Mình vào nhà đã nhé?" Tiêu Chiến hỏi hắn giữa những tiếng thở dốc và ngắn.

Hắn nhẹ nhàng đẩy anh ngồi lại ra ghế, vì thấy rõ là anh không thể di chuyển được. Hai chân anh yếu xìu và run rẩy đến tuyệt vời, còn da thịt anh thì nóng rực.
Tiêu Chiến lúc này mới nhớ ra cần bấm cửa mở để cho xe vào gara. Có hắn cạnh bên đầu óc anh bấn loạn không nghĩ được gì mà đỗ xe ngay lề đường như thế này. Thật may là trời mưa như trút khiến đám săn ảnh giờ này có vẻ đã buông tha anh. Bình thường lúc nào cũng có một vài tên cắm chốt nhòm ngó vào nhà anh.

Anh đang mặc một chiếc quần jean bạc thếch. Hắn nén tiếng thở dài thèm khát và theo chân anh bước qua gara vào nhà, rồi quay đi để toàn cảnh vào tầm mắt của mình. Hàng hiên rộng bao quanh mạn Tây ngôi nhà. Thích hợp vô cùng cho những buổi hoàng hôn. Không rào chắn, một tầm nhìn thoáng đạt hướng ra biển. Người ta có thể ngồi cả ngày trên một hàng hiên như thế này, lắng nghe tiếng chim hót lẫn tiếng gió rì rào trong đám cỏ, mùi biển nồng gắt trong không gian... Lúc này là tiếng mưa rơi như trút mà với tâm trạng người đang yêu và được yêu của hắn thì cảnh sắc vô cùng tráng lệ và những thanh âm không thể tuyệt vời hơn.

"Em vào trong chứ?"

"Vâng." Hắn mơ màng đáp, dứt mắt khỏi cảnh vật.

Nội thất ngôi nhà cũng vô cùng ấn tượng. Hắn có thể đảm bảo là tác phẩm của chính anh, vì ngôi nhà mang một cảm giác sang trọng, hoàn hảo... sàn gỗ cứng bóng loáng mượt mà, những kệ sách bố trí gọn gàng, chao đèn bằng thép cách điệu hiện đại, và có lẽ hơi chút khô khan. Và đẹp, rất đẹp. Nội thất được bài trí hợp lý xuyên suốt ngôi nhà, tái khẳng định cho tinh thần hơi lạnh lẽo của ngôi nhà – vẫn biết các tác phẩm của anh luôn đáng ngưỡng mộ, hắn dám khẳng định ngoài căn hộ của họ ở Bắc Kinh, sẽ không một nơi nào mà các loại đồ nội thất có thể được sắp xếp khéo léo và hợp lý như thế này. Ngôi nhà tuyệt đẹp, mà còn lại sạch sẽ, thậm chí là không chút tì vết. Bản thân Vương Nhất Bác cũng là một người vô cùng gọn gàng sạch sẽ, nhưng cũng hiếm khi được như thế này.

Ra khỏi căn phòng sinh hoạt chung là đến bếp, với thêm nhiều những chao đèn bằng thép cùng mặt bàn bếp bằng đá marple. Tiêu Chiến đã ở trong bếp, và đang đong café.

"Anh mua căn nhà này được bao lâu rồi?" Hắn hỏi.

"Cũng không lâu lắm" Anh ngước nhìn hắn, "Khoảng 5 tháng."

Hắn nhẩm tính mốc thời gian. Là thời điểm Kelly nhất định yêu cầu hắn phải làm "cho có vẻ thật sự" chuyện giữa hắn và Khương Văn. Sau đó hắn đã bất an thế nào chờ tin anh, vậy mà anh lại mua nhà mới ở L.A này. Anh là không quan tâm, hay vì quá quan tâm mới quyết định sẽ chuyển hẳn tới L.A, không phải là N.Y nữa. Hắn đã xem Chương trình phỏng vấn kia của Phạm Quân, bóng gió nói anh ở N.Y vì vẫn còn da diết nhớ những trận tuyết rơi đầu mùa của Bắc Kinh, một trong những nhân tố khiến hắn can đảm sang đây tìm anh.

Anh mở tủ chén ra. Bên trong tủ cứ như là hàng trưng bày của một hãng đồ nội thất – từng dãy ty tách được xếp gọn ghẽ, cùng kiểu cùng màu, không hề giống bộ sưu tập tùy tiện của hắn. Nó có đủ chủng loại từ pha lê đến gốm sứ đủ màu. Tiêu Chiến có một dãy tách lớn, cả thảy 6 chiếc, màu xanh lá mạ, hắn tự hỏi anh có nhớ gì tới hắn khi mua những chiếc tách này hay không, rất vừa mắt. Ly uống nước, tất cả cùng một kiểu dáng, sáu chiếc mỗi cỡ, đủ ba cỡ, đứng nghiêm như những chú lính ngoan ngoãn phục tùng.

Ý nghĩ vẫn hành hạ hắn cả năm nay chợt nảy ra trong tâm trí. "Nghe bảo là anh và cô công chúa kia định cưới nhau."

Tiêu Chiến nhìn lên "Grace? Như những gì em đọc trên báo." Anh quay lại chuyên tâm vào pha café.

"Cho em nhìn quanh nhà một tẹo nhé?" Hắn hỏi.

"Tự nhiên đi. Nhà em mà." Tiêu Chiến mỉm cười nhìn hắn.

Câu nói của anh thành công khiến tim hắn lỡ một nhịp. Tránh bối rối, hắn lang thang ra phòng sinh hoạt. Trên mấy bức tường treo ba tấm ảnh lớn, cùng một kích cỡ, cùng in trên nền trắng và được lồng khung đen, là loạt ảnh chụp các loại lá cây... lá phong, dương sỉ, sồi, những bức ảnh rất đẹp, nhưng nhìn cũng biết tâm trạng người chụp rất đỗi cô đơn.

"Anh chụp mấy tấm này à?" Hắn hỏi. "Rất đẹp, nhưng nhìn chúng thật buồn..." Hắn khẽ khàng nói thầm, có thể anh chẳng nghe thấy. Ấm café sôi ùng ục trên bếp.

Kệ sách để chủ yếu mấy bộ sách liên quan đến kiến trúc và thiết kế nội thất. Rải rác giữa mấy cuốn sách chuyên ngành là vài cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Hắn nhìn thấy "Call me by your name" của Andre Aciman.
Trong thời gian bên nhau, họ đã từng cùng xem bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết này do Luca Guadagnino đạo diễn, bộ phim đã được giải Oscar cho Kịch bản chuyển thể xuất sắc nhất.

Hắn khẽ nhắm mắt lại. Nhớ lại lúc họ cùng tay trong tay xem phim với nhau. Còn nhớ hắn đã bĩu môi bảo anh khi kết thúc phim: "Em không thấy hay đến thế. Xem họ đã bỏ lỡ bao nhiêu năm có thể ở bên nhau."

Chính vào lúc đó, hắn nhìn thấy những bức ảnh đen trắng chụp hắn từ đằng sau, được phóng nhỏ, những bức ảnh hắn chưa nhìn thấy bao giờ. Tim hắn đập thình thịch. Hắn ngước nhìn anh, dò hỏi.

Ấm café phát tiếng bíp, và Tiêu Chiến trông có vẻ mừng rỡ vì có việc để làm, tránh ánh mắt chứa hàng vạn câu hỏi của hắn. Anh trao cho hắn một tách café, bản thân cũng nhấp một chút. Anh uống café đen, kem và đường chuẩn bị nãy giờ là dành cho hắn. Anh vẫn nhớ hắn thích gì từng chi tiết một.

"Ngồi đi chứ." Anh nói.

Hắn nhìn quanh, chọn chiếc ghế bành màu xanh lá, cẩn thận không làm sánh café ra ngoài.

Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen tại truyen35.shop

Ở ngoài kia, mưa vẫn rơi như trút.

Anh đang nhìn hắn, không chớp mắt.

Hắn đặt mạnh tách xuống bàn, có chút thỏa mãn vì anh giật mình khi café sém sánh ra khỏi miệng tách. Thật chẳng lường trước được, một cục nghẹn trồi lên trong cổ họng hắn.

Do ảnh hưởng của nàng Aere, trời có thể sẽ mưa cả ngày, nếu hắn nhận biết đúng các dấu hiệu. Thực ra không phải trước đây hắn vẫn luôn nhận biết đúng các dấu hiệu sao.

Tiêu Chiến vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn, rồi anh cất giọng ngập tràn cảm xúc "Vương Nhất Bác, anh không có cách gì quên được em." Anh từ từ cởi áo khoác khỏi vai hắn. Bờ vai rộng và nam tính của Vương Nhất Bác. Các cử động của anh càng lúc càng chậm. Vương Nhất Bác tỏa ra mùi dễ chịu. Rất, rất dễ chịu. Dường như là mùi mưa, sạch sẽ và tinh tế. Anh có thể trông thấy mạch đập trên cổ hắn, chậm rãi, chắc chắn. Cảm nhận được hơi nóng từ thân thể hắn, chỉ cách người anh gang tấc. Hàng mi không ngờ tới kia, ánh sáng chiếu vào phát ra những tia sáng li ti, dường như thật dịu dàng, làm mềm đi vẻ mặt nghiêm túc của Vương Nhất Bác. Đôi mắt hắn khẽ lấp láy mong chờ, và bờ môi hắn đang sát kề bên. Anh áp lại gần...

Vương Nhất Bác bật cười, âm thanh ấy tác động thẳng vào vùng bụng dưới của anh. Không có cách gì kìm nén được thôi thúc chạm vào hắn, Tiêu Chiến vội đưa tay luồn vào trong áo hắn. Đam mê ham muốn quặn thắt bỏng giãy căng tràn trong dạ dày anh. Tiếng cười của hắn. Thấp trầm quyến rũ, gợi cảm và hoàn toàn đốn gục anh, tiếng cười trong giấc mơ hàng đêm của anh.

Hắn thật thơm... mùi hương trong lành, tươi mới của mưa mùa xuân, còn sức nóng từ cơ thể hắn dường như đang kéo anh sát lại. Bàn tay anh quá đỗi, quá đỗi hạnh phúc vì được nắm hờ trong bàn tay hắn, còn khi má hắn sượt qua má anh, cảm giác râu ria thô ráp thoáng lướt qua da anh, hai đầu gối anh gần như sụm xuống.

"Nhất Bác" Anh gọi.

"Em đây." Vương Nhất Bác trả lời, giọng nói của hắn đập vào một nơi yếu mềm nào đấy trong anh.

"Anh vẫn luôn nhớ em." Anh nói.

"Em cũng vậy."

Tóc hắn lại được anh vò trong lòng bàn tay, cảm nhận được xúc cảm mềm mượt xưa kia khiến Tiêu Chiến híp mắt hưởng thụ. Đôi mắt hắn nhìn anh tràn ngập dịu dàng và thương yêu.

Tiêu Chiến của lúc này dịu dàng hơn bất cứ phiên bản nào của bản thân trong quá khứ. Anh nói, "Như thế này mới là thật, anh không muốn chối bỏ suy nghĩ của mình, anh chỉ muốn hôn em."

Thế nhưng hắn không hôn anh, dù rằng chẳng biết vì sao, việc ấy lại khiến anh cảm thấy ý nghĩa hơn. Dẫu là tại sao, anh cũng không thể xác định, vì nguồn cung cấp máu trong anh đang hoan hỉ rời khỏi não anh mà dồn hết xuống dưới. Hắn kéo anh sát vào hơn một chút, giờ đây họ không di chuyển gì nhiều, nhưng cảm giác hắn đang ở quá gần bên mình khiến anh quên mất phải thở. Anh luồn hai tay bên dưới áo hắn, chậm rãi cởi nút áo sơ mi hắn ra, hôn lên cổ hắn, kéo hắn lại sát hơn, cảm nhận môi hắn trên môi anh, nhấm nháp lấy...

Anh từng cho rằng mọi thứ trước kia đã làm mối quan hệ của họ đi vào bế tắc, anh không có cách nào chối bỏ lỗi lầm của mình, không tin vào bản thân, không tin vào tình cảm hắn dành cho anh, cho nên mới sợ hãi không dám đối đầu. Có rất nhiều đêm anh đã từng dằn vặt mình, vì sao hắn lại yêu anh, vì sao lại có người như hắn, sẵn sàng lặng lẽ ở bên cạnh anh, chở che cho anh? Vì sao một người chẳng tốt lành gì như anh lại được ban một ân huệ lớn nhất là hắn?

Cùng nhau, họ tiến về phía phòng ngủ. Trong đầu Tiêu Chiến có một tiếng nói xa xăm khe khẽ nói với anh rằng, Vương Nhất Bác vừa mới bị thương, vừa mới tỉnh dậy được hai mươi tiếng thôi, vừa mới được bác sỹ cho ra viện thôi. Nhưng anh vờ như không nghe thấy.

Phòng ngủ của anh rất rộng. Cửa sổ chạm trần hướng biển. Tường trắng, đồ nội thất xanh nhạt. Chiếc giường rất rộng, làm bằng loại gỗ cứng và xám như loại gỗ phiêu dạt trên bãi biển. Ở bức tường ngay phía trên chiếc giường, một bức tranh lớn vẽ hắn trong tạo hình Lam Vong Cơ đang ngồi trước thư án ở tĩnh thất, ánh mắt hướng ra ngoài, trong mắt là hình ảnh một thiếu niên đẹp đẽ toàn thân áo trắng, rực rỡ dương quang.

Hắn vẫn luôn biết anh thích hắn trong tạo hình Lam Vong Cơ, cũng như luôn hâm mộ tình yêu của Lam Vong Cơ dành cho Ngụy Vô Tiện. Bức tranh này chắc chắn được vẽ trong những lúc nhớ hắn. Lúc này, hắn dám khẳng định với cả thế giới, người đàn ông này yêu hắn, hơn thế, dù cách thể hiện của anh có khó hiểu thế nào, hắn tin chắc cả đời này trong tim anh luôn có hắn. Hai cánh tay của Vương Nhất Bác, cả bị thương lẫn lành lặn, vòng qua người anh, kéo anh xích đến gần.

Anh đưa tay lùa vào tóc hắn, anh hôn hắn cuồng dại.
Hắn rắn rỏi, và thật tuyệt vời, hai tay mạnh mẽ, toàn thân rắn chắc, và hắn có mùi thơm của các loại cây cỏ sau mưa. Anh tì vào tay hắn, hai tay anh vuốt qua mái tóc ngắn, mềm mại của hắn, anh hôn sâu hơn, đáp lại nụ hôn của anh là một tiếng rên rỉ thỏa mãn nhất trên đời. Hắn thật tuyệt vời, thật khiến anh an lòng, và bằng cách nào đấy, rất thật, ấm áp và an toàn, còn môi hắn lại vừa mềm mại vừa rắn chắc, hắn hôn anh với một sức nóng lẫn sức mạnh hừng hực đến nỗi khiến anh không thể đứng vững được. Một bàn tay của hắn luồn vào dưới áo anh, nóng hổi trên da anh. Chân anh, đôi chân bủn rủn của anh, đang quấn lấy chân hắn.
Miệng hắn hạ xuống cổ anh, tay hắn di chuyển đến ngực anh, đầu gối anh chùng xuống và đầu anh ngả ra sau, trong một giây, anh cứ ngỡ mình chỉ còn biết trượt dài xuống sàn nhà thành một đống mềm mại, kéo hắn nằm đè lên mình.

Rồi môi hắn lại tìm đến môi anh, nụ hôn ấy, cái nụ hôn làm thay đổi cuộc đời ấy, bao nhiêu năm nay vẫn thế, một nụ hôn chất chứa tất cả, hứa hẹn tất cả, khiến cho ta thèm muốn tất cả, nhưng cũng biết rằng ta đã có đủ tất cả. Anh phải mất một phút mới nhận ra hắn đang nhìn anh. Hơi thở của anh biến thành những làn hơi ngắn gấp gáp, và bên dưới bàn tay mình, anh có thể cảm nhận được trái tim Vương Nhất Bác đang đập nhanh và mạnh.

Hắn không nói gì trong giây lát, chỉ vén tóc anh ra sau tai và ngắm nhìn, thẳng vào đôi mắt anh. Đáy mắt Vương Nhất Bác hệt như biển rộng giữa đêm đen lấp lánh đầy sao trời, còn đôi mắt Tiêu Chiến lại giống như chứa đựng cả ánh ban mai rực rỡ, là hình ảnh của chính họ trong nhau.

"Anh có muốn?" hắn vừa hỏi vừa rê ngón tay cái trên môi anh, khẽ ấn nhẹ vào nốt ruồi dưới môi anh.

Anh nuốt khan. Rồi gật đầu.

Trong không gian mờ tối của căn phòng được kéo rèm kín mít, Vương Nhất Bác đứng bất động nhìn anh từ từ chậm rãi cởi đồ của anh, của hắn. Hắn thỏa thích hít hà, ngắm anh, ở khoảng cách gần như thế này, mọi bộ phận trên khuôn mặt tinh tế của anh dường như được phóng to lên, hoàn hảo và tuyệt mĩ, đặc biệt là đôi mắt to như chứa cả trời sao biển rộng ngân ngấn nước đang ngước lên nhìn hắn. Cả quãng thời gian bên nhau trước kia, anh chưa từng chủ động đến thế.

Hắn đưa tay về phía anh, mắt hắn lấp lánh, rực lửa, nồng cháy và anh đặt đôi tay mình vào tay hắn. Hắn kéo anh vào lòng, cảm nhận được anh đang đổ xuống mình, cùng nhau họ ngã nằm xuống nệm. Hắn đưa các ngón tay mình lùa vào tóc anh rồi dịu dàng ghì xuống, buộc anh phải nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Chiến ca." Hắn thì thầm. "Đã quá lâu rồi."

Lời hắn như một mồi lửa, máu anh như thể đang được đun sôi ở nhiệt độ của núi lửa phun trào. Anh cúi xuống, dịu dàng hôn lên đôi môi rồi ngậm lấy môi dưới của hắn. "Anh phải cắn em." Tiêu Chiến nói khe khẽ trong miệng rồi thận trọng cắn vào môi hắn. Nghe tiếng rên nấc nghẹn của hắn, anh mỉm cười. Hắn phiêu diêu như một chiếc lá trong không trung. Chính là đây. Cuối cùng, sau bao nhiêu lâu, anh và hắn lại đang bên nhau.

Hơi thở dồn dập, Tiêu Chiến không thể rời mắt khỏi hắn. Hắn đẹp tới ngạt thở. Mái tóc bị anh vò rối mềm mại, ánh mắt đen sẫm lại, lấp lánh. Anh từ tốn đưa tay lướt nhẹ trên da hắn, dịu dàng, quyến rũ, mỗi tấc da khi tay anh lướt qua như được đốt cháy và tim hắn lại bắt đầu loạn nhịp. Nỗi đam mê sâu thẳm và nóng bỏng lấp đầy tâm trí hắn.

Hắn lật người lại, đặt anh nằm xuống dưới, giọng khàn khàn thì thầm. "Anh có biết em thèm muốn anh biết chừng nào không?"

Hơi thở anh dập dồn, không thể rời mắt khỏi hắn. Hắn mơn man những ngón tay từ má xuống cằm anh. Giọng nói từ tính trầm thấp cùng những vuốt ve dịu dàng từ hắn đánh thức anh ở những nơi sâu thẳm nhất, những vòng cơ ở khắp thân thể anh xiết lại theo một kiểu cách dịu dàng nhất. Anh như bị thôi miên bởi ánh mắt nóng bỏng của hắn. Đôi môi hắn vừa đòi hỏi, vừa mạnh mẽ, lại vừa thong thả cuốn anh đi vào miền cảm xúc bất tận. Tay anh vuốt dọc lưng hắn trong lúc những nụ hôn của hắn như những chiếc lông vũ vẫn đáp nhè nhẹ xuống hàm, má và khóe miệng anh.

"Cún con." Anh nói trong tiếng thở. "Đã bao lâu rồi anh không được vuốt ve làn da tuyệt vời, sáng bóng không tì vết

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen, truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen , đọc truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen full , [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen full , [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top