Con người có thể nhân danh tình yêu mà sẵn sàng làm những hành động hèn mọn gì, Vương Nhất Bác nghĩ, hắn có thể làm tất cả.
Lúc này đây, hắn đang bắt trợ lý Hà lái xe bám đuôi Tiêu Chiến.
Trên mạng toàn là tin Tiêu Chiến phim giả tình thật với Lý Thấm. Hắn nghĩ mình sắp điên rồi. Mỗi lần xem tin còn phải xem hết cả những bình luận bên dưới, soi mói đủ thứ mong tìm ra chân tướng, lúc thì phủ nhận, lúc thì đồng tình, lúc thì nổi giận lôi đình. Hắn ghét nhất là mấy bình luận kiểu như họ đẹp đôi quá, rồi anh đối với đàn chị có vẻ rất tình cảm, rất nuông chiều. Rồi lại còn họ ăn ý với nhau như thế, đã đóng cùng cả phim điện ảnh lẫn phim truyền hình.
Triệt để bóp nghẹt tim hắn là clip hậu trường lộ ra. Anh và đàn chị còn xem chung gì đó trên điện thoại, hai người quay ra nhìn nhau cười. Cô ấy nói gì đó mà anh có vẻ ngượng ngùng đưa tay vòng ra ôm ôm, miệng thì không ngừng rõ tươi, chẳng hề giống chút nào mấy nụ cười xã giao gần đây giành cho hắn.
Hắn theo dõi anh được hai ngày rồi. Tạm thời có vẻ yên tâm vì anh ngoài lúc đi công việc thì chỉ thấy vào nhà rồi không thấy ra nữa.
Hôm nay trời tuyết rơi khá dày. Anh có vẻ muốn đi dạo ngắm cảnh hay sao mà không thấy lên xe bảo mẫu như mọi ngày. Anh đã từng bảo hắn anh rất thích những ngày tuyết rơi, "người phương Nam như anh gặp được tuyết sẽ thấy mình may mắn". Anh đeo khẩu trang, cả người trùm kín mít cứ thế đi dạo dưới trời tuyết, hắn ra hiệu trợ lý Hà từ từ bám theo.
Bỗng nhiên, một chiếc xe từ ngách nhỏ có vẻ như mất phanh lao thẳng về phía anh. Anh phản xạ khá nhanh, nhảy vọt qua cột chắn ở vỉa hè, nhưng không may, chiếc xe tông thẳng vào vỉa hè, văng ra một mảnh kim loại lớn cắt thẳng ngang đùi trong anh, máu cứ thế tuôn ra.
Vương Nhất Bác lao ra, bế Tiêu Chiến lên xe. Hắn gào lên với trợ lý Hà lấy hộp sơ cứu, bản thân tháo phắt chiếc khăn quàng cổ của Tiêu Chiến ra buộc chặt vào đùi anh.
Vết thương nơi đùi đã được băng lại an toàn. Bàn tay hắn tiếp tục di chuyển xuống dưới, gỡ chiếc quần dính đầy máu ra khỏi anh. Tiêu Chiến mở mắt ra, anh cố gắng hết sức đẩy khuỷu tay nhổm dậy. Thêm một vết thương sâu ở đầu gối và một vết xước dài dọc theo chân anh.
"Anh có thể tự băng đầu gối mình." Anh nói một cách tự tin.
Hắn nhìn anh, mày hơi nhíu lại. "Em cũng tin thế nhưng em nên làm thì tốt hơn. Vì tay em", giọng hắn trêu chọc, "không run rẩy như tay anh."
Đôi má anh đỏ bừng lên vì xấu hổ. "Đó là do anh bị sốc... vì ngã."
Hắn hơi do dự khi ép miếng bông lên vết thương ở đầu gối. Điều anh nói khó có thể tự biện hộ cho anh nhưng giọng anh có vẻ phòng thủ một cách quyết liệt. Hắn luồn tay đỡ dưới bắp chân anh khi hắn với một miếng băng khác. Hắn lại nghe những hơi thở ngắn tuyệt vọng mà trước đó hắn vẫn nghĩ là do sự đau đớn gây ra.
Hắn chầm chậm ngước lên nhìn anh. Đồng tử căng rộng ra như một cánh hoa sậm màu trên khuôn mặt trắng ngà của anh. Sự khích động mạnh mẽ lại phủ lên hắn. Phải rồi, sự run rẩy lần đầu tiên hắn chạm vào người anh, không phải sự đau đớn mà cũng chính là sự phản ứng đã truyền qua hắn khi hai người mặt đối mặt bắt tay nhau lần đầu tiên ấy.
Anh nhận thấy tia nhìn trong mắt hắn thay đổi, một nhận thức rõ ràng đáp lại ánh mắt anh, hết rồi, không còn nơi nào để thoát chạy, không còn chốn nào để ẩn náu.
"Để tự anh." Anh lại cố gắng tránh khỏi hắn lần nữa. "Làm ơn."
Một nụ cười trên khóe miệng hắn. Tiêu Chiến. Anh được lắm. Sự phản đối của anh không hề có tác dụng với hắn. Ngay từ đầu hắn đã nghi ngờ có một ngọn lửa dưới vẻ ngoài dửng dưng ấy và bây giờ thì đã quá rõ ràng. Hắn đã cảm nhận được điều đó. Hắn cẩn thận băng đầu gối cho anh, mỗi đầu dây thần kinh của hắn nhức nhối vì dục vọng. Sẽ có rắc rối. Dù anh có thích hắn đến đâu, anh cũng sẽ không dễ dàng bước đi vào con đường chông gai này mà không mặc cảm. Nhưng hắn sẽ chờ anh nguyện ý mà cùng hắn trầm mê.
"Để em." Hắn nhìn anh âu yếm. "Đừng sợ." Hắn nói và cầm lấy tay anh. Cơn mơ hôm nào vẫn còn đây, anh nhìn thấy lớp lông tơ trên tay hắn và những ngón tay với những khớp tay khỏe đẹp.
"Đừng... Không..." Anh tuyệt vọng thì thầm khi hắn từ từ nâng tay anh lên môi.
Đôi môi cuồng nhiệt của hắn đốt cháy da thịt anh. Vương Nhất Bác cảm nhận được anh rùng mình nhắm mắt lại, nửa muốn hắn dừng lại, nửa muốn hắn tiếp tục chạm vào đôi chân trần của anh, mơn man khắp cơ thể anh. Anh có dáng vẻ chỉ muốn đáp lại hắn bằng tất cả. Hắn đưa tay nâng cằm anh lên.
"Nhìn em, Chiến ca." Hắn ra lệnh, giọng hắn vẫn còn những ham muốn mạnh mẽ và khi mắt anh vừa hé mở, hắn kéo Tiêu Chiến vào lồng ngực mình. Anh có thể cảm thấy trái tim hắn cũng đập dồn dập như anh, mũi anh thoảng mùi nước hoa hắn vẫn dùng. Anh muốn ghim những ngón tay mình vào lưng hắn, bập môi lên yết hầu nam tính của hắn để nhận biết mùi của cơ thể hắn. Tại đây và ngay giây phút này, trên ghế sau của chiếc Audi, hắn cảm nhận được anh muốn hắn.
Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen tại truyen35.shop
"Cho em đôi môi của anh."
Trong khoảnh khắc, sự hàng phục tưởng chừng đã đến. Thời gian như ngừng trôi. Tai hắn nghe rõ mạch đập của anh và của chính mình như sấm vang. Trong thoáng chốc anh lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có.
"Không được, Nhất Bác." Anh nhìn hắn, tuyệt vọng. "Hãy quên đi."
Anh chắc chắn nghe được tiếng nuốt nghẹn trong hơi thở, xương hàm hắn bạnh ra, mắt hắn quắc lên, sự dịu dàng ôn nhu hồi nãy như chưa hề tồn tại. Rồi Vương Nhất Bác lên tiếng, giọng tự tin một cách đáng sợ.
"Tiêu Chiến, rồi anh sẽ cho. Cả em lẫn anh đều biết điều ấy."
Miệng anh khô khốc, đắng ngắt. Chỉ cần thêm một lời nói, một sự đụng chạm nữa là anh sẽ đầu hàng tất cả. Cơn đau ập đến, máu lại thấm qua bông gạc trên đùi anh.
"Tới bệnh viện càng nhanh càng tốt." Vương Nhất Bác gần như quát lên với trợ lý Hà.
Trợ lý Hà đang đứng hình trước cảnh tượng khó tin, hai mắt chỉ còn thiếu nước lồi ra, vội vã mở máy cho xe chạy nhanh nhất có thể. Đó là một phân cảnh anh ta không nên thấy và không được thấy. Phân cảnh khó tin giữa hai minh tinh đang luôn thay nhau đứng đầu top tìm kiếm trên mạng xã hội. Và họ đều là nam nhân. Nếu không chứng kiến tận mắt, có chết anh ta cũng chẳng tin. Vương Nhất Bác xưa nay nổi tiếng thích gái đẹp mà nhỉ... Ngoài anh ta còn ai biết chuyện này không? Có lẽ không, chưa thấy lời đồn đoán nào, dù trên mạng cũng bắt đầu có những câu hỏi nghi vấn đầu tiên khi hậu trường phim Trần Tình Lệnh được cố ý tung ra để thu hút khán giả. Thảo nào khi nhìn thấy anh ngã xuống, Vương Nhất Bác đã nổ cơn thịnh nộ ghê gớm.
Tiêu Chiến chẳng còn thấy rõ khuôn mặt của Vương Nhất Bác, nó đang nhảy múa lung linh trước mắt anh.
...
Vết thương khá sâu, Tiêu Chiến được đưa vào phòng tiểu phẫu đã gần hai tiếng. Vương Nhất Bác ngồi chờ, vô cùng lo lắng và hồi hộp. Bác sĩ cuối cùng cũng khâu xong, ông dặn dò Vương Nhất Bác một số việc cần làm khi chăm sóc vết thương tại nhà, cũng nhắc hắn thời gian này anh cần hạn chế đi lại.
Vương Nhất Bác mặc kệ Tiêu Chiến kêu ca phàn nàn, viện đủ mọi lí do anh tự chăm sóc được, hắn cứ thế mà chuyển đến nhà anh.
"Để tiện chăm sóc anh", hắn nói "dù sao thời gian này e cũng đang rảnh." Nói xong, vừa nhìn chăm chú vào khuôn mặt không mấy tin tưởng của anh, chốt thêm một câu khiến Tiêu Chiến hoàn toàn ngơ ngác: "Tiêu Chiến, anh có thể chạy, nhưng không thể trốn được đâu."
...
Vương Nhất Bác quả thực rất biết chăm sóc một người bị thương. Bản thân hắn cũng từng chịu nhiều vết thương do tập nhảy, trượt ván, đua mô tô... và cách loại hình vận động mạnh mà hắn luôn đam mê. Hắn lười đi bệnh viện, nên đối với các loại vết thương thường tự mình xử lý cũng đã thành quen. Hắn biết Tiêu Chiến ghét nhìn thấy những vết thương trên người hắn. Nhớ có lần thấy đầu gối hắn tím do tập nhảy, mà anh kêu ca mãi không thôi.
Hắn chăm sóc anh rất chu đáo. Ăn ngủ nghỉ đúng giờ. Ngay cả thay băng cũng vô cùng thận trọng và nhẹ nhàng. Lúc bôi thuốc sát trùng còn thổi thổi, suýt xoa mãi không ngừng là anh chịu khó, một chút là sẽ không đau nữa, em sẽ nhẹ tay thôi.
Từ hôm bị thương về nhà đã được bảy ngày, chỉ trừ những lúc có việc phải đến công ty gặp quản lý trao đổi lịch trình, đi quay quảng cáo, Vương Nhất Bác chỉ quanh quẩn bên anh. Hắn tuyệt nhiên không hề đả động đến chuyện của bọn họ, và cũng rất tế nhị hết sức tránh những đụng chạm cơ thể. Hắn tự phục mình sao có thể kiềm chế giỏi đến thế.
Sáng ngày đi cắt chỉ, vào lúc nhìn thấy anh từ phòng ngủ đi ra, cả người như được bao bọc bởi một thứ ánh sáng diệu kì, trong veo, rực rỡ, hắn biết mình không thể kìm lòng được nữa. "Lại đây, Chiến ca." hắn khàn khàn gọi, "Cho em ôm anh một cái nào."
Hắn dịu dàng đỡ anh ngồi xuống cạnh hắn, trước khi nhấn chìm cả hai vào một nụ hôn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen, truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen , đọc truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen full , [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen full , [Fanfic] [Bác Chiến] Hoa Trà Đen chương mới