Đối với tôi hôm nay là một ngày đặc biệt, từ sáng sớm cả khoa Khảo cổ học chúng tôi đã lên xe tới một thôn xa để thực hành thực tế. Nghe nói nơi đó rất xa, cũng không có đông dân.
Tôi có chứng say xe, vừa lên xe là ngủ. Trước ghế tôi là Lâm Di và Thẩm Lam, hai người họ vẫn vậy, cãi nhau ỏm tỏi. Thật sự rất không có ý thức.
Ngáp hai cái, đôi bạn bên trên cũng đã không còn cãi nhau. Trong xe lại im ắng đến lạ, tôi tự hỏi khi nào sẽ đến nơi.
Thầy trưởng khoa cùng các thầy cô ngồi ở một xe khác, khoa khảo cổ học là một ngành khá liên quan đến mộ cổ và tiền sử, các số liệu thời gian cũng rất nhiều, chưa kể còn có một vài chuyện tâm linh thường xuyên xảy ra nên sinh viên thi vào ngành này không nhiều. Chỉ hai xe là đủ.
Một lúc lâu sau, xe mới rẽ sang một con đường khác sau một lúc lâu đi trên đường quốc lộ.
Chừng khoảng một hai tiếng sau, xe ngừng hẳn.
Tôi bước xuống xe, trên vai là chiếc balo đựng đầy dụng cụ và đồ dùng sinh hoạt.
Đầu vẫn còn hơi choáng, tôi lắc lắc đầu mấy cái, một lúc sau đã tỉnh táo hơn đôi chút.
"Tiêu Chiến, ở đây, ở đây nè" Dương Hồng - cậu bạn thân của tôi vẫy vẫy tay gọi.
"A Hồng" tôi thưa lại, bước tới gần chỗ Dương Hồng, y hôm nay mặc bộ đồ mát mẻ, không giống như tôi, kín mít từ đầu tới chân.
Sức khỏe tôi từ bé đã không tốt, chỉ cần giao mùa hay thời tiết thất thường là tôi lại bị cảm lạnh, một năm bị tới ba bốn lần. Ngoại nói, sức khỏe tôi yếu là do mẹ sinh tôi thiếu tháng. Dì tôi lại bảo tôi có duyên âm, chỉ cần đến đúng nơi là sẽ thấy một số thứ không mấy sạch sẽ.
Quay trở lại với Dương Hồng, y là con trai duy nhất trong một gia đình có truyền thống nghề phong thủy.
"A Hồng, cậu có nghe thấy gì không?" tôi hỏi y, bởi tôi nghe đâu đó có tiếng người hát côn khúc.
"Không có, cậu nghe thấy gì vậy?"
Không muốn làm y sợ, tôi phất tay.
"Không, không có gì cả. Tớ nghe nhầm thôi"
"À!"
Đại trạch hôm nay chúng tôi tới là đại trạch Vương gia, các giáo sư bảo ngôi nhà lớn này tồn tại cũng phải trên ba trăm năm.
Chúng tôi háo hức xếp hàng điểm danh rồi chia tổ, mỗi tổ bốn người. Tôi bị xếp tổ với Dương Hồng, Lâm Di và Thẩm Lam.
Đại trạch âm u, thỉnh thoảng lại có vài cơn gió lạnh buốt xuyên qua hoa viên khô héo, làm cho Dương Hồng ăn mặc phong phanh kêu ầm lên.
Cơn gió lạnh tạt vào mặt như hơi thở của người cõi âm phả vào mặt tôi. Lại thấy cảm giác lạnh lẽo lúc này thật quen thuộc.
"A Hồng, cậu không sao chứ?" mắt thấy Dương Hồng run cầm cập, môi tím tái, tôi vội đem một cái áo bông trong balo ra cho y.
"Tớ vừa nghe thấy tiếng ai hát côn khúc" Lâm Di nói với chúng tôi như vậy.
"Tớ lại nghe thấy tiếng ai quét lá khô, ôi mẹ ơi, đáng sợ quá" Thẩm Lam đưa mắt nhìn xung quanh.
"Hay là...chúng ta quay về chỗ nghỉ đi, để mai làm tiếp" tôi lại có cảm giác bất an, lí trí mách bảo tôi nên đi xa hoa viên cũ này.
Chỗ nghỉ của chúng tôi là một viện nhỏ của đại trạch Vương gia, thầy trưởng khoa là một người gan lớn, trực tiếp cho chúng tôi nghỉ tại đây.
Sắp xếp một lúc thì trời cũng sẩm tối, nơi đây không có đồ nấu cơm, nhà bếp Vương gia ở đâu chúng tôi cũng không biết, chỉ có thể ăn lẩu sôi sẵn.
Tôi cầm một bó nhang cắm bên cây sơn trà đã khô queo, lại đặt ở đó một ít hoa quả, bánh ngọt.
Tôi có cảm giác, nơi này không sạch sẽ.
Tôi trở vào chỗ nghỉ, ba người kia đã quây quần thành một mâm, các gian phòng sát vách cũng đã lên đèn, tiếng nói cười làm vơi bớt tâm trạng không mấy vui vẻ của tôi.
_________
Nửa đêm, bụng tôi lại khó chịu, với lấy điện thoại, thời gian chỉ 23:55, khuya lắm rồi. Tôi mò mẫm xuống giường, đi ra ngoài, không tri giác, chỉ biết rằng đang có người gọi tôi.
"Tiêu...Chiến"
Tiếng gọi thì thào xé rách màn đêm, tôi vô thức "ơi" một tiếng. Bên cái giếng cổ, có một người đang đứng.
Ánh trăng mờ mờ soi trên nền đất càng làm cho khung cảnh thêm phàn kì dị, tôi ngó mặt anh ta, giống tôi y đúc.
Tôi chưa kịp nói gì, thì con mẹ nó, thằng kia đẩy tôi xuống giếng!
__________
Tôi tỉnh lại đã là chuyện của ba hôm sau, nhưng tôi xác định, mình xuyên không rồi. Cả không gian lẫn thời gian đều thay đổi.
Chủ nhân của cỗ thân thể này, nhưng cũng có thể là của tôi, tên là Tiêu Chiến, năm nay 20 tuổi, sinh thần bát tự so với tôi không khác. Vì trốn việc minh hôn mà rơi xuống sông, sau đó tôi bị nhận nhầm. Nhưng tôi là rơi xuống giếng, nhẽ nào giếng kia lại thông với sông?
Minh hôn ấy à, là một hủ tục vô nhân đạo, một đám cưới, một đám tang, vừa nghĩ đến đã đủ làm tôi nổi da gà.
Nói một chút về thân thế của tôi bây giờ, là con trai út Tiêu gia, nhưng từ bé sinh ra bị thầy bói phán là số khắc cha khắc mẹ, ông cha kia cũng tin, nên đem tới một viện nhỏ ở ngoại thành mà nuôi lớn. Dò hỏi lân la thì tôi mới biết, trước đây là tôi có một ma ma nuôi dưỡng, nhưng mấy tháng trước đã qua đời. Mẹ nó, đúng là đáng thương.
"Cạch" tiếng cửa bật mở, Chiêu Nguyệt lại đến thăm tôi. Mấy hôm trước thần trí tôi không thanh tỉnh, hôm nay để ý thấy em đi lại nhanh nhẹn, hình như không có bó chân.
"Anh Chiến, anh đã nhớ ra gì chưa?" em ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi từ hiện đại tới đây, không rõ hoàn cảnh bây giờ, nên đã viện cái cớ "mất trí nhớ" thường thấy trong phim ảnh.
"Anh...anh nhớ ra một chút rồi!"
Nói rồi em ôm tôi rồi bưng mặt khóc nức nở, em nói:
Đêm dần khuya, tôi cũng chuẩn bị đi ngủ. Nghĩ đến những chuyện mà Chiêu Nguyệt nói với tôi hồi chiều, lòng tôi lại rợn rợn.
Minh hôn này ở thời hiện đại đã bị cấm, nhưng hiện tại là khoảng những năm 1905 gì đấy đi.
Gió lạnh lùa vào từ cửa sổ, lạ thật, hồi nãy tôi có đóng cửa rồi mà, sao giờ lại toang hoác thế này.
"Tiêu Chiến"
Theo thói quen, tôi "ơi" một tiếng. Tôi nhận ra giọng nói này giống với giọng nói đêm hôm ấy. Tôi chắc chắn là thế.
Bóng đen dần lộ diện, con mẹ nó, tôi khóc mất. Hắn ta giống tôi như hai giọt nước. Trong đêm mắt tôi mở trừng trừng. Lúc sau hắn nói:
"Cảm ơn đã đến nơi này! Sống thay ta quãng đời còn lại, và, chấp nhận minh hôn với Vương gia" giọng nói mỏng manh như đế từ tu la địa ngục, làm tôi lạnh sống lưng.
"Nhưng, tại sao?"
"Giúp ta, ta tốn bao nhiêu tâm sức mới đưa ngươi về lại đây. Nhớ kỹ, ngày mai đoàn đón dâu của Vương gia sẽ đến đây, Vương thiếu sẽ không hại ngươi, nhưng nhất định ngươi phải cẩn thận với Vương gia chủ mẫu. Bà ta, không phải người bình thường."
Nói rồi hắn tan biến, cửa sổ cũng đóng lại. Mồ hôi túa ra như tắm, cứ thế tôi thức trắng đêm.
____________
Mới chợp mắt được một lúc, tôi lại bị đánh thức bởi tiếng kèn trống inh ỏi. Con mẹ nó, tới sớm vậy? Tôi mới ngủ được một lúc mà.
"Cốc cốc" có tiếng người gõ cửa, tôi lê thân mình tới. Phụ nhân kia thấy tôi liền cười lạnh. Tôi toát mồ hôi hột, bà ta nhìn tôi không nói một lời liền lôi tôi tới một gian phòng khác.
"Tiêu thiếu, cậu nên thay đồ rồi ngoan ngoãn tới Vương gia bái tam bái đi" bà ta đặt tay lên mặt tôi, vuốt dọc theo sườn, ngón tay bà ta lạnh buốt, bất giác làm tôi rùng mình.
"Thay đồ? Mặc váy hay gì?"
"Việc đó cậu khỏi lo" nói rồi bà ta vỗ tay ba cái, một đám hầu tiến vào, có cả nam cả nữ.
Tôi ngửi thấy một mùi là lạ, một lúc sau tôi lịm đi.
Tỉnh dậy thấy bản thân đang tại một nơi chật chội, rung lắc không ngừng. Đầu vẫn còn choáng, tôi với tay vén màn. Con mẹ nó, tôi thật sự muốn hét. Tôi chính là đang ngồi trên kiệu cưới, nhưng, những kiệu phu này thật sự đáng sợ. Da chúng trắng bệch, nổi bật giữa trời đêm.
Tôi ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ bị đám quỷ ngoài kia làm thịt.
Tôi nhớ rằng lúc mình lịm đi là vào ban ngày, nhưng sao bây giờ lại là ban đêm. Là tôi ngủ cả ngày hay bây giờ mới xuất phát?
___________
Đại trạch Vương gia to lớn đẹp đẽ nhưng cũng không kém phần âm u quỷ dị, điều này tôi vẫn còn nhớ. Thật may mắn vì mụ quỷ già kia không cho tôi đội khăn trùm đầu, càng may mắn hơn là tôi không bị mặc váy mà thay vào đó là xường xám màu đỏ, ngoài là áo lụa đen thêu họa tiết chìm.
Tôi phải tam bái với một cái bài vị, nhìn nữ nhân ngồi trên chủ vị mặt mày trầm ngâm, tôi đoán đây chắc là chủ mẫu Vương gia mà thằng đẩy tôi xuống giếng từng nhắc.
Đợi tôi dâng trà xong xuôi, con mụ quỷ hồi nãy lại sai người đưa tôi cùng cái bài vị về một trạch viện của Vương gia ở bên ngoài, nói rằng là của Đại thiếu.
Đi một ngày đường, cả người tôi rã rời không còn sức. Tới cái trạch viện kia, tôi đánh giá một phen. Không quá lớn nhưng rất đẹp, rất có phong thủy. Nhưng, lại không có thằng hầu con ở nào hết!
Ngả lưng xuống giường, bây giờ tôi mới có thời gian nhìn bài vị. Nó được làm bằng gỗ đen bóng, khắc chữ vàng, vậy là rõ. Đại thiếu tên là Vương Nhất Bác.
Đương lúc mơ màng, tôi lại cảm giác có người chọt chọt eo tôi, mẹ nó, lũ dở người, nửa đêm nửa hôm không cho người ta ngủ.
Tôi gạt bàn tay không ngoan ngoãn kia, lại có một tràng cười trầm thấp bên tai. Mệt mỏi mở mắt, thì mẹ ơi, bên cạnh tôi bây giờ có một người khác. Hắn ta nhìn tôi cười lạnh, xong đời rồi.
Tôi đơ ra một lúc, tự hỏi thằng này là ai. Một giây sau, mặt tôi cứng đờ, còn ai ngoài Vương Nhất Bác, thằng chồng tôi vừa lấy nữa.
"Vương thiếu...tôi nhất định sẽ đốt cho anh thật nhiều vàng mã, thật nhiều y phục, thật nhiều người giấy...anh, đừng dọa tôi được không?" tôi ngồi dậy, hai tay chắp trước ngực, nhắm mắt tuôn một tràng lời, chỉ còn thiếu nước là quỳ gối xuống đất nữa thôi.
"Em nghĩ rằng ta sẽ hại em?"
Người này, thật sự rất đẹp mặc dù làn da có chút trắng bệch.
"Chứ sao nữa...!" tôi run rẩy trả lời.
"Ta cần em giúp một việc. Điều tra lý do chết của ta, xong việc em sẽ về lại thế giới của mình" Vương Nhất Bác nhìn tôi, nhếch mép cười.
"Nhưng, tại sao lại là tôi?"
"Vì em là người ta chọn. Em là người đến từ tương lai, ta đưa em về đây là để điều tra rõ cái chết của ta, chỉ có vậy em mới có thể về. Còn nhớ đại trạch Vương gia mà em từng thấy chứ? Là ta không biết lý do chết, mới quanh quẩn bên chân em"
"Vậy là anh đến từ tương lai?" tôi phấn khích hỏi, vui vẻ vì có một người giống mình, từ thế kỉ XXI tới.
"Đúng, xét theo quá khứ ta bây giờ vẫn chưa xuất hiện, oán niệm phải tích tụ ba mươi năm mới có thể thành quỷ"
"Anh nhớ mình chết như thế nào không?"
"Không nhớ. Hình như ta ngủ một giấc liền không tỉnh lại. Chết bất đắc kỳ tử"
"Vậy anh có thù oán với ai không?"
"Có, rất nhiều. Nhưng toàn đám đàn bà con gái bị ta cự tuyệt "
"Vậy cũng được luôn? Mà anh có yêu cầu gì không?"
"Một ngày đốt cho ta ít nhất ba cây nhang, ta cũng phải no"
"Được!" tôi gật đầu đồng ý.
Chưa biết tương lai thế nào, tôi cứ ngủ cho đã. Vương Nhất Bác bên kia hình như cũng không cần ngủ thì phải, càng tốt, một mình trên một chiếc giường lớn thật tốt.
"Lui vào" vẫn cái giọng lạnh tanh kia, tôi nép vào bên trong, ngủ một giấc tới sáng.
Vương Nhất Bác nằm xuống, nhìn Tiêu Chiến một hồi, trong mắt ánh lên vẻ hứng thú không nói được bằng lời, cũng không cách nào có thể diễn tả đầy đủ.
___________
Tục bó chân là một tập tục áp dụng cho phụ nữ, nó tồn tại ở Trung Quốc trong khoảng thời gian dài hàng nghìn năm, trải qua nhiều triều đại phong kiến. Ngày nay, tục bó chân đã bị bãi bỏ.
Người mẹ hoặc người bà trong gia đình sẽ bắt đầu bó chân con gái hoặc cháu gái họ khi đứa trẻ từ 2 đến 5 tuổi. Quá trình này được bắt đầu trước khi khung xương chân của đứa trẻ có cơ hội phát triển. Việc bó chân thường được thực hiện vào mùa đông bởi chân trẻ sẽ bị tê lạnh, và vì thế bớt đi cảm giác đau đớn. Đầu tiên, từng chân sẽ được ngâm trong nước lá dược thảo và máu động vật ấm. Nó có tác dụng nhằm ngăn ngừa sự hoại tử. Sau đó tất cả móng chân sẽ bị cắt càng sâu càng tốt để ngăn chặn sự phát triển của chân và sự nhiễm trùng sau đó. Để chuẩn bị tinh thần cho cô gái những gì sẽ xảy đến tiếp theo, bàn chân sẽ được xoa bóp nhẹ nhàng. Những dải băng bằng lụa hoặc cotton dài khoảng 3m và rộng 5 cm đã được chuẩn bị sẵn và cũng được ngâm vào hỗn hợp dược thảo và máu động vật tương tự. Từng bàn chân sau đó sẽ bị bẻ gãy và cuốn gọn vào trong những dải băng ướt này, nén thật chặt đến kiệt nước,kéo giật mạnh về phía gót chân. Đôi khi người ta còn tạo ra những vết cắt sâu ở lòng bàn chân để công việc này được dễ dàng.
Trình tự này sẽ được lặp lại 2 ngày một lần, với một lần bó chân mới. Mỗi lần bó lại, dải băng lại được thắt chặt hơn nữa làm cho quá trình bó chân càng ngày càng đau đớn. Bệnh phổ biến nhất sau khi bó chân là nhiễm trùng. Móng chân sẽ mọc dài ra, đâm vào thịt làm rữa thịt, đôi khi làm rụng cả ngón chân. Căn bệnh này có thể dẫn đến tử vong. Và đôi khi xương bàn chân mọc theo hướng đâm thẳng về phía gót chân. Khi trưởng thành, người bó chân có thể gặp nguy hiểm với những vấn đề về sức khỏe. Những phụ nữ lớn tuổi thì có nguy cơ cao bị gãy xương chậu và các xương khác khi ngã, họ cũng khó mà đứng dậy được khi đang ngồi.
(Theo Wikipedia's)
Minh hôn còn được gọi là Âm hôn hay “Đám cưới ma”. Minh hôn là đám cưới có sự kết duyên giữa hai người đã mất hoặc một người vừa mất và một người còn sống.
(Theo Wikipedia's)
(Ảnh minh họa)
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!