[Fanfic] [Bác Quân Nhất Tiêu] Niên Hạ Thật Tốt

Chương 1: Niên hạ thật tốt


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%

Tác giả: 苏眉23

Chuyển ngữ: Ning (herdrafts.com)

Thể loại: Đam mỹ | Đoản văn | Bác Quân Nhất Tiêu đồng nhân

Niên hạ theo đuổi thẳng thắn, chiêu thức đơn giản, mỗi ngày gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến kể mọi chuyện thường ngày, chỉ cần nhìn mây trên trời nhìn kiến dưới đất cũng có thể nói nhớ đến anh.

Trời lạnh hỏi anh đã mặc thêm quần áo chưa, trời nóng đặt cà phê đá cho anh, trời mát mẻ thì rủ chúng ta ra ngoài chơi đi.

Tiêu Chiến một bên cảm thấy đối phương ngây thơ, một bên cảm thấy đối phương đáng yêu.

Thử một chút cũng không phải không được, lúc hai người cùng thắng một trận game, anh khen ngợi đối phương lợi hại ghê, sau khi Vương Nhất Bác nhỏ giọng lẩm bẩm "Chơi game đơn giản như vậy, nào có khó như theo đuổi anh.", Tiêu Chiến hé miệng, nói: Vậy coi như em theo đuổi được rồi đi.

Phía bên kia im lặng một lát, cẩn thận từng li từng tí hỏi lại anh: Ý là...là như em nghĩ phải không?

Tiêu Chiến cố ý hỏi lại: Anh làm sao biết em có ý gì?

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn trả lời: Thì... là, anh đồng ý yêu đương với em rồi?

Tiêu Chiến mang theo ý cười nói: Ừ, đúng là ý này.

Sau đó, phía bên kia đột nhiên yên tĩnh.

Tiêu Chiến đợi nửa ngày không thấy câu tiếp theo, vô cùng kinh ngạc: Này? Vương Nhất Bác? Đâu rồi?

Người bị điểm danh không có động tĩnh gì.

Ngay lúc lòng anh vừa trầm xuống, nghi ngờ đối phương có phải chỉ vui đùa với mình không, Vương Nhất Bác xuất hiện, (truyện được đăng tải tại herdrafts.com) thở hồng hộc nói: Xin xin lỗi! Vừa rồi em vui quá, sợ doạ anh! Ra ngoài phòng chạy vài vòng!

Tiêu Chiến cả đời chưa từng nghe tới nước đi này, kinh ngạc một lúc không phát ra âm thanh.

Vương Nhất Bác cảnh giác mười phần, trong lúc anh còn đang kinh ngạc đã truy hỏi: Anh nghiêm túc chứ! Không lừa em chứ? Lừa gạt tình cảm người khác là không đúng đâu! Rất vô đạo đức!

Tiêu Chiến lại bị chọc cười: Không lừa em, là thật.

Lần đầu tiên hai người hẹn hò, Tiêu Chiến bị cách ăn mặc của Vương Nhất Bác làm giật mình, hỏi đối phương: Em đây, chải tóc như người lớn, mặc cả bộ âu phục làm gì?

Vương Nhất Bác không hiểu sự thắng thắn của anh, cuống cuồng vội ã: Đẹp trai không? Em hỏi bạn cùng phòng bọn họ nói đàn ông mặc thế này mới đẹp trai.

Tiêu Chiến nhận xét đúng trọng tâm: Đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng nhìn không giống đi hẹn hò, có vẻ giống đi kết hôn hơn.

Vì thế bằng mắt thường thấy được Vương Nhất Bác suy sụp.

Hai người đi xem phim xong, lúc ăn cơm, Tiêu Chiến nhìn không nổi đối phương một bộ cún con cụp đuôi, hỏi: Làm sao vậy? Đâu có nói không đẹp đâu, em đừng buồn chứ?

Vương Nhất Bác vậy mà rất nhạy bén: Nhưng anh không thích.

Anh cân nhắc dùng từ một chút: Cũng không phải là anh không thích, chỉ là anh cảm thấy hẹn hò thôi không cần phải ăn mặc chính trực như vậy.

Vương Nhất Bác vô tội ôm bát rau xanh chọc tới chọc đi: Em cho là anh sẽ thích nên mới mặc, anh luôn nói em trẻ con, em mới muốn trưởng thành chút mà, trường thành thêm một chút, nói không chừng anh sẽ thích em hơn một chút.

Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Bác Quân Nhất Tiêu] Niên Hạ Thật Tốt tại truyen35.shop

Tiêu Chiến giống như bị người rót đầy một ngụm nước chanh, giữa thanh mát còn có ngọt ngào, (truyện được đăng tải tại herdrafts.com) trả lời đối phương: Nhưng anh đồng ý thử là với em ban đầu mà.

Cún con mờ mịt nhìn anh: Là ý gì nha?

"Ý là," Tiêu Chiến kiên nhẫn giải thích, "em làm chính mình, anh cũng sẽ thích em."

Lần đầu hai người cãi nhau, lý do rất trọn vẹn, là do anh không lập tức trở về được như Vương Nhất Bác muốn.
Tiêu Chiến mệt mỏi không chịu nổi mà nói ra lời tàn nhẫn: "Người khác người khác, người khác yêu đương đều thế này, người khác làm được, vậy em đi yêu đương với người khác đi."

Anh không thích cùng người khác cãi cọ vô nghĩa, nói xong liền cúp điện thoại, trực tiếp cài đặt tránh quấy rầy với Vương Nhất Bác, cũng không để ý đối phương dù chỉ một chút.

Khi rảnh rỗi giữa lúc công việc bộn bề, anh thỉnh thoảng sẽ nghĩ không biết Vương Nhất Bác hiện tại đang làm gì, nhưng vẫn kiên trì không trả lời bất cứ tin nhắn nào của đối phương, cho là đã đến lúc mối quan hệ của hai người cần nghiêm túc suy xét.

Chênh lệch tuổi tác, chênh lệch thân phận, tạo nên quá nhiều khác biệt giữa họ.

Mặc dù khi ở cùng nhau đa phần thời gian đều rất vui vẻ, nhưng cứ như vậy, mâu thuẫn khó hoà giải đã định trước sẽ thành lý do bọn họ mỗi người một ngả.
Anh cần suy ngẫm thật kỹ, làm sao để khai thông một lần với Vương Nhất Bác, làm đối phương thấu hiểu suy nghĩ của mình, cũng để mình hiểu đối phương.

Nhưng còn chưa chờ anh suy nghĩ rõ ràng từng bước, ba ngày sau anh nhặt được Vương Nhất Bác ngay dưới nhà mình.

Rõ ràng chỉ có ba ngày không liên lạc, hai người lại giống như đã có chút xa lạ, đối mặt nửa ngày đều không lên tiếng.

Tiêu Chiến không nói một lời, đi tới mở cửa toà nhà, nhìn Vương Nhất Bác vẫn yên lặng cúi đầu đứng đó, hỏi đối phương: Có vào hay không?

Vương Nhất Bác vội vàng đuổi theo bước chân anh, lần nữa đăng đường nhập thất, ngồi trên sô pha nhà anh.

Tiêu Chiến mặt không biểu tình: Tìm anh có việc gì?

Nào biết anh vừa hỏi xong, Vương Nhất Bác lập tức đỏ vành mắt, tội nghiệp lên án anh: Anh có thể đừng dùng loại giọng điệu này nói chuyện với em không! (truyện được đăng tải tại herdrafts.com) Tin nhắn cũng không trả lời! Điện thoại cũng không nhận! Anh sao có thể đối xử với em như vậy chứ!
Tiêu Chiến chưa từng thấy cuộc cãi vã nào thế này, nửa ngày chưa biết phải tiếp lời ra sao.

"Anh cảm thấy em không đúng chố nào, chỗ nào không tốt, anh trực tiếp nói rõ với em, không được ư?" Vương Nhất Bác càng nói càng tủi thân, nước mắt đã lộp bốp rơi xuống, "Một cơ hội cũng không cho, trực tiếp muốn chia tay với em!"

Tiêu Chiến bất đắc dĩ: "Không phải là chia tay với em, kia là nói lẫy thôi, anh chỉ muốn yên tĩnh một chút, suy nghĩ xem xử lý mâu thuẫn giữa chúng ta thế nào."

Vương Nhất Bác nhìn nhìn anh: "Thật không?"

"Thật," anh giải thích "giống như lần này, bạn bè em yêu đương có thể luôn luôn thông cảm, tám phần là do người yêu đều cùng trang lứa, các em đều còn là học sinh, tự do thời gian, rảnh rang hơn nhiều. Nhưng anh muốn làm việc, thật sự không như vậy được. Còn có, số lần gặp mặt, thời gian ở chung, bao gồm cả phương thức thả lỏng, có lẽ anh sẽ không giống như em. Không phải em làm sai việc gì, chỉ là chúng ta cần phối hợp, không phải chỉ em cần thay đổi."
Vương Nhất Bác được cho chút màu đã muốn mở phường nhuộm: "Vậy, sao lúc trước anh không nói vậy?"

Sợ đối phương thật sự khóc, Tiêu Chiến cố gắng bình tĩnh ôn hoà: "Còn không phải do anh chưa cân nhắc câu từ xong à? Hôm nay em chưa đến, anh còn phải cân nhắc thêm vài ngày, cân nhắc tới càng ngắn gọn càng trọng điểm."

"Vậy." Vương Nhất Bác lại nhìn anh chằm chằm, "anh thật sự không muốn chia tay với em?"

Tiêu Chiến vừa gật đầu, đối phương liền nhào tới ôm chặt anh.

"Làm em sợ muốn chết, anh biết không hả!" Vương Nhất Bác cọ lung tung một trận, "Về sau có bất cứ mâu thuẫn gì, anh cứ trực tiếp nói với em, không được không để ý tới em!"

Tiêu Chiến bị cọ tới bật cười: "Ừm."

"Lần đầu tiên em yêu đương, rất nhiều thứ đều không biết, anh phải dạy em, phải kiên nhẫn, không thể tuỳ tuỳ tiện tiện đã không cần em, không chịu trách nhiệm!" Có lẽ nhận ra giọng điệu của mình quá hung hăng, Vương Nhất Bác lại mềm giọng xuống, "Được không?"
Anh đưa tay vỗ vỗ sau lưng đối phương: "Đã rõ."

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Bác Quân Nhất Tiêu] Niên Hạ Thật Tốt, truyện [Fanfic] [Bác Quân Nhất Tiêu] Niên Hạ Thật Tốt , đọc truyện [Fanfic] [Bác Quân Nhất Tiêu] Niên Hạ Thật Tốt full , [Fanfic] [Bác Quân Nhất Tiêu] Niên Hạ Thật Tốt full , [Fanfic] [Bác Quân Nhất Tiêu] Niên Hạ Thật Tốt chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top