Tôi vừa nhận được cuộc gọi của Nhược Vũ cô ấy nói đã tìm được căn nhà theo yêu cầu, cũng hẹn với người ta sáng ngày mai xem nhà. Nhưng mà bây giờ tôi không muốn dọn ra đâu, ở với Nhất Bác thật sự rất bình yên. Có lẽ tôi đã quá phụ thuộc vào anh rồi, nhưng mà có sao đâu? Bản thân đã thừa nhận anh là người cùng đi hết suốt đời rồi mà. Hình như tôi vừa đánh rơi liêm sỉ thì phải, mấy loại suy nghĩ vừa rồi anh mà nghe được chắc có đường độn thổ.
Nói thì nói vậy, mai tôi vẫn đi xem nhà, công sức Nhược Vũ bỏ ra nửa tháng nay làm sao rũ bỏ như vậy được. Nếu thuận thì bản thân sẽ mua và cho thuê lại, hoặc để dành đó khi nào có giận dỗi anh thì còn nơi để về.. Chuẩn! Ít nhất cũng phải có nhà chứ. Chuyện chuyển nhượng nhà lại cho Tiêu Khải đến giờ tôi vẫn giấu anh, để Nhất Bác biết gia đình tôi đang sống đầy bất công, anh càng tự trách mình về việc đã không cố tìm tôi sớm hơn.
"Tiêu Chiến, mai em muốn đi xem phim không? Nghe nói phim này hay lắm nè"
Nhờ câu hỏi của anh mà hồn mới quay lại với thân xác, nãy giờ lo suy nghĩ đến độ tôi đánh vào laptop "mai sẽ đi xem nhà" luôn rồi nè. Nhìn sang hướng Nhất Bác ngồi, anh cũng đang soạn giáo án cho ngày mai.
"Đi xem phim hả? Được đó, dù gì tối em không bận gì. Mà có hôm nào em bận đâu"
"Vậy anh đặt vé nhe"
Tôi bỏ laptop sang một bên tiến lại gần anh, ngồi đối diện hai tay chống cằm miệng cười tươi.
"Em muốn ngồi ghế đôi"
"Được, có muốn ăn thêm bắp rang không? Sẵn đây anh đặt luôn"
"Em không ăn được bắp, như vậy được rồi"
Tôi rất ghét bắp cũng giống như lạc vậy thôi, hai loại thực phẩm đó làm tôi rất sợ. Cái món cốm cả đời cũng không dám đụng đến một lần nào nữa. Nhắc đến cốm làm tôi lại nhớ đến Hãi Lão, trong lòng cứ thấp thỏm lo âu. Chẳng biết ông ta còn làm ở siêu thị đó không? Hi vọng đã chuyển đi nơi khác rồi.
"Này, em sao vậy? Anh nói gì sai hả?"
"Không có gì đâu, cứ đặt đi. Em muốn ngủ trước"
Tôi trở lại giường gấp laptop để lên bàn, tháo kính ra để kế nó. Tuy phủ chăn, nhưng môi đã run lên rồi, trong đầu lại xuất hiện những hình ảnh bẩn thiểu đó.
"Anh lỡ lời chỗ nào hả? Cho anh xin lỗi đi mà"
"Vậy.. có thể.. ôm em không?"
Nhất Bác cũng gấp lại giáo án một bên, tiến lại giường để đầu tôi kê tay mình rồi ôm vào lòng, miệng hát vu vơ vài câu hát rất êm tai. Không còn run nữa, cảm giác an toàn này thật thích. Đôi mắt nặng trĩu, bản thân cũng bắt đầu rơi vào trạng thái mơ màng.
Hình như trước mắt tôi lại tiếp diễn những khung cảnh của giấc mơ lúc trước. Hải Lão vẫn ôm nó trong lòng và không ngừng làm những hành vi đáng xấu hổ, đến khi đứa bé kiệt sức ngất đi. Hạ thân máu cứ ra liên tục nhưng cảm giác giao hợp với một đứa trẻ rất lạ. Nơi ấy ôm chặt làm ông ta sướng đến phát điên, thú tính không ngừng trỗi dậy, cứ hì hục cho đến khi thỏa mãn cũng là chuyện của một tiếng sau.
Lúc này ông ta mới lấy lại chút lý trí, để tay lên mũi xem thử nó vẫn còn sống hay không? Hơi thở yếu ớt, khuôn mặt tái xanh. Hải Lão đắn đo giữa việc có nên gϊếŧ nó hay là giữ lại. Nếu để mọi người biết chuyện ông đã làm thì thật xấu hổ. Khi tay đặt vào cổ và bắt đầu siết chặt, mắt nó cũng từ từ mở ra nước mắt lăn nhẹ sang hai bên tai. Bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay đang chuẩn bị kết liễu sinh mệnh của mình. Đôi mắt chứa đầy sự bi thương và khẩn cầu, làm chạm đến chút lòng người cuối cùng.
Ông ta thả nhẹ tay ra khỏi cổ, nó cũng không còn hơi để hét lên hay là cầu xin tha mạng nữa. Nước cứ tuôn ra từ khóe mắt, nằm bất động thật lâu, bây giờ trong tâm không chỉ có sợ mà còn nỗi đau đớn đang phủ khắp da thịt. Hải Lão lấy khăn lau đi vết máu dưới hạ thân giúp nó, nhưng càng lúc máu ra càng nhiều ướt đẩm một góc khăn. Bây giờ ông ta không muốn gánh thêm phiền phức nữa, nên mặc lại quần bế nó lén để ở gốc cây trước nhà họ Tiêu. Bản thân trốn về, xem như chẳng có gì xảy ra. Không lâu sau có người phụ nữ độ chừng 50 tuổi đi ngang và bắt gặp nó nằm đấy đôi mắt ngắm nghiền. Đến thở cũng lười biếng, tuy vậy nhưng nó vẫn nghe được những gì đang xảy ra. Người đó trào dâng cảm giác lo sợ, nhìn một lúc nhận ra nó chẳng phải là đứa nhỏ hay qua đất nhà bà hái rau dại đây sao? Ẩm nó lên tay và liên tục đập cửa
"Ông Tiêu có ở nhà không?"
Một lúc sau bà ngoại nó chạy ra, tay vẫn lắm lem bụi tro. Bước đến mở cửa, quan sát cục diện bà hơi hốt hoảng bế nó từ tay của người phụ nữ kia rồi hỏi
"Có chuyện gì xảy ra vậy cô hai, thằng bé bị sao vậy?"
"Tôi cũng không biết, thấy nó nằm ở đây nè"
"Giờ phải làm sao đây?" -Bà cất giọng, thật ra người duy nhất thương yêu nó trong nhà chỉ có bà. Nhưng công việc đồng án, việc nhà làm bản thân bận đến phát điên cũng không có nhiều thời gian để lo lắng đến nó. Một phần bà rất sợ ông, cho dù có yêu thương nó thì cũng không dám thể hiện ra mặt, cứ lẳng lặng bôi thuốc sau mỗi trận đòn roi thôi. Cô hai quay đi về hướng chợ bỏ lại câu nói.
"Chị vào trong xem xét tình hình, tôi chạy ra gọi thầy thuốc"
Bà ẩm nó vào nhà đặt xuống tấm chiếu, pha nhanh một ít nước ấm lau sơ thân hình lắm lem máu. Đôi mắt lo lắng, bàn tay cứ run run, lâu lâu nước mắt lại rớt xuống. Tầm nửa tiếng sau người kia cũng quay lại cùng với thầy thuốc. Quan sát tình trạng của nó và bắt đầu thoa thuốc lên vết thương. Cứ làm miệt mài như vậy, một lúc sau mới nói với hai người phụ nữ đứng bên cạnh.
"Thằng bé bị "xâm hại" tôi nghĩ nên báo cảnh sát"
""Xâm hại" sao? Người nào mà ác đức quá, dám làm với cả một đứa bé" người nói là cô hai, gương mặt đỏ bừng hiện rõ sự tức giận.
Nhưng bà vẫn không nói gì cứ im lặng quan sát những hành động của thầy thuốc. Khi xác nhận đã xử lý xong vết thương ông ta đứng dậy, cầm lấy lọ thuốc to bằng cổ tay đưa cho bà rồi nói. "Mỗi ngày thoa cái này lên chỗ... à chỗ vết thương, cho đứa trẻ ăn những thức ăn lỏng, hạn chế di chuyển cho đến khi lành hẳn. Còn chuyện tôi nói lúc nãy nên cân nhắc và tố cáo đi"
Mọi chuyện giải quyết ổn thỏa thì thầy thuốc cùng cô hai ra về.
Khi trời xế chiều thì ông về, nhưng bản thân lại say xỉn nữa rồi, cũng không lạ lẫm gì. Một tuần thì hết năm ngày ông trong tình trạng này. Điều đầu tiên về đến nhà tất nhiên gọi nó ra để nhận đòn. Nhưng hôm nay lại khác, gọi mãi vẫn không thấy đứa nào chạy ra.
"Thằng Tiêu Chiến đâu? Hôm nay dám trốn nữa sao"
Bà nó bận thổi cơm nghe tiếng trách mắng của ông cũng bước ra nói đỡ cho nó vài phần.
"Thằng bé nay bệnh rồi, ông vô đây tôi nói nhỏ cái này"
"Hơ... chuyện gì"
Ông choạng loạng trên tay vẫn cầm đó chai rượu gạo và đi vào nhà trong cùng bà. Lúc này bà ngồi xuống ghế cạnh ông rồi kể lại chuyện lúc nãy "Tôi nghĩ mình nên báo cảnh sát ông ạ"
"Bà có điên không, báo cảnh sát rồi mặt mũi nào tôi gặp mọi người. Có tý chuyện cỏn con, rồi cho cả xóm biết tôi có thằng cháu cũng bảo vệ không xong"
Khi nghe ông nói như vậy bà cũng tức giận và không kiềm chế đươc đứng dậy nói lớn.
"Vậy ông có điên không? Ông bảo vệ nó khi nào, đánh nó là bảo vệ nó sao? Có người ông nào thấy cháu mình như vậy vẫn rượu với chè. Còn cái "danh dự" hư ảo đó có ăn được không?"
Ông khá bất ngờ khi lần đầu bà dám lớn tiếng với mình nên đập chai rượu xuống nền gạch, mãnh vỡ vương khắp sàn, túm lấy mái tóc búi cao của bà mà giật mạnh ra sau.
"TÔI NÓI MỘT LÀ MỘT, HAI LÀ HAI"
Tiếng ông bà cãi vã khá lớn, mợ ba ở phòng bên cạnh liền chạy qua và can ngăn. Nếu để lâu có lẽ ông sẽ đánh đến bà cũng nên "Ba bình tĩnh lại đi, mẹ lỡ lời thôi"
Ông là người đặc biệt rất nghe lời con dâu, một phần ông thích người khác nói giọng ngọt ngào với mình. Mặt khác mợ ba cũng hiểu phép tắc trong gia đình, nên buông tóc bà ra không nói năng gì thêm, đẩy cửa bỏ đi mất.
Chuyện im lặng và trôi qua như thế, không ai trong gia đình dám đâm đơn kiện cũng chỉ vì hai từ "danh dự" của ông đặt ra.. phong kiến đã ăn sâu trong cái gia đình này. Chẳng ai muốn đòi lại công bằng cho tôi, bởi vì tôi là đứa con hoang sao? Mẹ bỏ ra đi tìm hạnh phúc, ba cũng chẳng một lần nhìn nhận tôi. Đến cả bản thân chịu nhiều uất ức vẫn cứ im lặng và im lặng mà thôi, nhẫn nhịn mà sống.
Một tuần kế tiếp, khi cơ thể có thể hoạt động bình thường, nhưng trong tâm đứa trẻ rất sợ cứ trốn trong góc nhà. Cho đến khi hay tin ông ta bị chủ nợ dọa đánh dọa gϊếŧ nên bỏ đi biệt xứ và về sau không ai hay biết ông ta đã đi đâu. Cho đến mấy ngày trước tôi vô tình bắt gặp ở siêu thị. Nhưng điều khiến bản thân bất ngờ là đã lâu vậy rồi, đứa trẻ 6 tuổi cũng có nhiều thay đổi tại sao chỉ cần quan sát tôi thì ông ta đã nhận ra rồi? Có phải hơi vô lý không? Người ta nói thời gian là thứ thuốc có thể chữa lành mọi thứ. Đúng vậy! Một tháng sau tôi cũng hết lo sợ và có thể làm tiếp những công việc lúc trước. Nó cứ ở yên trong trí nhớ của tôi không một lần quấy phá. Nhưng cho đến khi quen Trương Mạnh Quân, vì không muốn anh ta khó chịu nên đôi lần cố ép bản thân chiều theo những đòi hỏi ấy. Đó là chất xúc tác hợp lý nhất khiến những thứ ghê tởm đó thành công biến tôi thành bộ dạng lo sợ như hôm nay.
Đêm nay thật dài, tôi cứ xoay đi xoay lại vẫn không ngủ sâu giấc được, nên mở mắt ra tìm kiếm thân ảnh tôi muốn gặp. Anh không ôm tôi như lúc đầu hôm nữa, đôi mắt mờ mờ nhận ra Nhất Bác vẫn ngồi bên bàn cặm cụi làm việc. Lấy cặp kính đeo vào mắt, bước xuống giường mang dép bông và tiến lại ôm sau lưng anh.
"Sao em không ngủ tiếp đi" "Không có anh, em không ngủ được"
Anh gỡ tay tôi ra, xoay người lại ánh mắt ôn nhu đầy vẻ cưng nựng. Hôn lên mái tóc tôi rồi nói
"Vậy giờ mình đi ngủ nhe"
"Em ngồi cạnh anh, khi nào anh xong cả hai cùng ngủ"
Công việc Nhất Bác khá nhiều, nay lại có thêm tôi nên càng bận hơn. Tôi quay lại lấy laptop ngồi bên cạnh, trong lúc đợi anh làm xong biết đâu tôi có thể viết thêm mấy trang nữa đấy.
Anh cứ ghi ghi chép chép, rồi lại đánh máy. Lâu lâu quay sang lén nhìn tôi tự mỉm cười. Cứ như vậy cho đến 2h sáng công việc anh cũng xong, nhưng bản thân tôi đã ngủ quên từ lúc nào rồi. Nhất Bác tháo kính ra giúp tôi và bế lại giường, anh cũng nằm xuống bên cạnh. Hôn nhẹ lên đôi môi mềm, thì thầm thật nhỏ.
"Em yêu ngủ ngoan"
_______________
Hết chương 9
Còn tiếp
___my___
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!