Trước mặt tôi là căn nhà được phối giữa màu xanh lơ và xanh lam, cánh cổng màu đồng. Phía trong quan sát sơ qua sẽ thấy một sân vườn nhỏ trồng vài loại hoa kiểng. Chắc hẳn chủ nhà trước là một người ưu sạch và yêu thiên nhiên, nên những loài hoa nơi đây được chăm chút rất kỹ.
"Cậu có thể tự vào xem đi, cứ nói là đã liên hệ, hẹn với họ hôm nay xem nhà là được. Nếu hỏi cậu là ai thì cứ nói tên mình ra. Mình không đến được, cậu quên hôm nay là ngày nghỉ của mình hả?"
"Quên, sorry"
"Không sao, bảo đảm cậu sẽ thích căn nhà đó"
"Cảm ơn cậu, mình tắt máy đây"
Đúng rồi hôm nay là thứ sáu, Nhược Vũ thay vì xin nghỉ vào chủ nhật như bao người thì cậu lại xin nghỉ vào thứ sáu để vào thăm lũ trẻ trong cô nhi viện. Có thể nói cậu ta rất thương những đứa trẻ ấy, nên đến giờ vẫn chưa quen được ai. Vì có thời gian rảnh để lo tìm tình yêu đâu? Với lại Nhược Vũ cho rằng yêu đương là phiền phức, tốn cả đống thời gian và tiền của rồi cuối cùng cũng chia tay như mối tình trước của tôi thôi. Đúng là chưa già mà đã khó tính.
Sau khi tắt máy bỏ điện thoại vào túi rồi đưa tay ấn chuông cửa. Khi tiếng chuông vang lên, phía trong có một giọng phụ nữ hơi lớn tuổi nói vọng ra
"Đợi tý, ra liền đây"
Nhưng khi mở cửa lại là một ông chú mặc trên người áo thun xọc ngang có bâu cổ, tướng vẫn còn khỏe lắm rất phong độ nữa chứ.
"Cậu đến xem nhà à?"
"Vâng, hôm qua bạn cháu có hẹn với chú rồi đúng không ạ?"
"Vào đi"
Chú nép mình sang một bên, tôi cúi đầu rồi bước vào trong. Chú gài chốt cổng và vào cùng tôi, lúc này từ phía trong có người phụ nữ tuổi gần bằng chú bước ra. Khỏi phải nghĩ đây chắc chắn là người vừa trả lời lúc nãy.
"Cháu cứ xem tự nhiên, chú tên Cao Hòa còn đây là vợ chú."
"Dạ, cháu tên Tiêu Chiến, à người hôm qua hẹn với chú là Tạ Nhược Vũ. Cháu nhờ cô ấy tìm giúp"
"Cháu họ Tiêu sao?" Chú hỏi lại với đôi mắt suy tư, tôi cũng gật đầu xác nhận.
Xong màn chào hỏi cho phải phép, chú để tôi tự nhiên nhìn ngắm căn nhà, nó cũng không quá rộng đâu nhưng ở một mình thì thừa sức rồi. Có 3 phòng ngủ, phòng khách và gian bếp, trông vô cùng ấm cúng. Nhưng tôi lại thích mảnh vườn ở đây hơn, trồng khá nhiều loại hoa đủ màu sắc. Còn có cả những luống rau sạch nữa chứ, ngó nghiêng cũng trôi qua nửa tiếng đồng hồ, chú tiến lại bắt chuyện cùng tôi.
"Thật ra chú cũng chẳng có con cái gì, do bà nhà muốn chuyển ra nơi ít ồn ào. Nên chú mới bán căn nhà ở đây, để lại cũng chẳng ai ở"
Nhìn hai vợ chồng chú hạnh phúc thật, tuy chẳng có con cái nhưng chú vẫn chiều cô hết mực. Hình như bản thân mấy ngày nay khá nhạy cảm, gặp mặt ai cũng thấy thân thuộc thì phải. Chẳng hạn người chú trước mặt đây, đã gặp lần nào đâu nhưng trong lòng len lỏi chút gì đó xót xa.
"Vâng, cháu rất thích ngôi nhà này. Đặc biệt là mảnh sân ngòai kia"
"Chú và vợ cũng rất thích nó"
"Ông ơi, bảo cậu trai trẻ này ở lại dùng cơm luôn. Tôi nấu xong rồi nè" -Cô bước ra từ gian bếp vẫn còn cầm đôi đũa trên tay nét mặt hứng khởi.
"Cháu nghe rồi đó, vào dùng cơm luôn nhe"
Làm gì có ai đi xem nhà mà còn ở lại ăn cơm đâu chứ, dù gì cũng mới quen biết mà chẳng phải quen biết nữa chỉ là mối quan hệ mua bán thôi. Dùng chung bữa cơm như thế này có phần hơi....
"Dạ thôi, sao được ạ"
"Được hết, đừng ngại. Có thêm người dùng bữa vợ chú rất vui"
Chú nắm tay dẫn vào trong và ấn xuống ngồi đối diện cô, còn mình thì ngồi đầu bàn. Trên mặt tôi vẫn còn hiện rõ ràng hai chữ ngại ngùng, cô rất hiếu khách đặt chén cơm đầy ấp vào tay tôi vẫn nét cười đôn hậu
"Tiêu Chiến đúng không? Cháu ăn đi, ta nấu nhiều lắm đừng có ngại nhe." Biết mình không thể từ chối nên mỉm cười đáp lại rồi bắt đầu dùng bữa với họ. Nhưng vẫn chẳng dám đụng đến các món trên bàn mãi ăn cơm trắng thôi, chỉ đơn giản dùng bữa với người lạ tôi không quen.
Chú gắp một miếng thịt to bằng hai ngón tay bỏ vào chén tôi, cũng chẳng nói gì rồi gắp tiếp cho vợ mình. Cô thấy vậy cũng đáp lời.
"Đây là lần đầu cô thấy chú gắp thức ăn cho người khác ngoài cô đấy"
Nói xong cả hai vợ chồng không hẹn mà nhìn nhau cười. Tôi cũng bớt đi phần e ngại và hòa mình vào không khí ba người. Đôi khi sẽ cười lên vì những câu chuyện hài chú kể. Lúc trước bản thân không thích vừa ăn vừa nói, nhưng bây giờ cảm thấy rất thú vị. Trò chuyện một lúc mới biết được chú đang làm viện trưởng bệnh viện y học của thành phố. Trông rất oách nhỉ? Nhưng tính tình vẫn hòa đồng, giản dị đặc biệt rất hài hước nữa chứ. Sau khi dùng bữa xong tôi cũng phụ cô dọn dẹp bát đĩa, đã "ăn ké" rồi phải biết chút lễ nghi chứ.
Mọi thứ đâu vào đó, suy nghĩ đắn đo và quyết định mua căn nhà này, nhưng chú với cô bàn tính gì đó bên trong bảo tôi ngồi đợi ở phòng khách. Tầm mười phút sau họ quay ra trên tay cô còn cầm theo đĩa trái cây nữa chứ.
"Cháu ăn đi!"
"Dạ, cháu quyết định rồi..."
"Cô với chú bàn tính lại và không bán nữa"
............
Hả??? Chuyện bán nhà sao giống bán rau ngoài chợ vậy, mới lúc nãy chú còn nói cô muốn đến nơi yên tịnh để ở cơ mà.
Nét mặt khá ngạc nhiên của tôi, khiến họ lại nhìn nhau cười. Cô lấy nĩa ghim miếng táo đưa cho tôi và nói tiếp
"Thật ra ở đây hơn 10 năm rồi, cô cũng có tình cảm nếu bán đi dọn đến nơi mới có chút không nỡ"
"Dạ, cháu hiểu"
"Nhưng chú với cô rất thích cháu, có thể thường xuyên đến đây chơi không? Ở nhà chỉ có hai người già thật sự rất cô đơn" Chú nãy giờ vẫn yên lặng và nhìn vợ mình với ánh mắt ôn nhu, chứa đầy tình cảm. Ước gì tôi với anh sau này cũng như vậy thì còn gi bằng. Không có con cái cũng được miễn là yêu thương và cho nhau những điều hạnh phúc tuy là nhỏ nhặt nhất.
Cuối cùng cũng chào tạm biệt để ra về, với sự chân thành nơi họ nên tôi hứa sẽ qua chơi thường xuyên hơn. Bữa cơm lúc nãy thật sự rất vui và ấm áp, tôi còn muốn được nhiều lần như vậy nữa. Có lẽ hơi tham lam rồi!
_______________
Không về thẳng nhà mà bắt taxi đến trường tìm Nhất Bác, mới xa nhau hơn 4 tiếng mà cảm thấy nhớ vô cùng. Tôi cứ lấp ló ngoài cửa lớp của anh, làm sao dám vào? Trong khi không phải là sinh viên mà đi trễ sẽ gây nhiều chú ý hơn thôi. Nên bước lại ghế đá gần cổng trường ngồi đợi anh, hình như Tịnh Kỳ vừa đi ngang thì phải. Tôi đưa mắt dõi theo, cô ấy ra ngoài cổng và gặp một người. Đôi chân như ai xui khiến và đi theo phía sau. Người phụ nữ kia đang đưa túi đồ cho Tịnh Kỳ tôi đoán là mẹ cô. Lúc Tịnh Kỳ quay lại định vào cổng thì bắt gặp tôi, tiến lại gần giọng ân cần pha chút lo lắng.
"Chiến ca, sao anh khóc vậy?"
Đúng vậy! Đâu phải tôi muốn khóc đâu, nó cứ không nghe lời mà rơi xuống thôi. Lồng ngực nhói lên từng cơn khi nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi chân đứng bất động. Có phải mẹ tìm được hạnh phúc rồi không? Có phải chỉ cần bỏ rơi con là được. Tại sao bao nhiêu năm qua mẹ không một lần quay về tìm con? Chỉ cần nói "đáng lý ra con không nên có mặt trên cỏi đời này" là có thể rũ bỏ tất cả mối quan hệ sao?.
Người phụ nữ đó khi nghe tiếng con mình hỏi thăm tôi thì cũng ngẩng mặt nhìn. Đầu tiên là ngạc nhiên, kế tiếp bà không bước vào xe mà đi thẳng lại phía này. Hỏi con gái mình.
"Cậu này là ai đây, bạn con à?"
"Anh ấy là nhà văn Tiêu Chiến đó mẹ, bạn của con" Tôi đưa tay lau nhanh những giọt nước nơi khóe mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt bà. Tuy xuất hiện vài nết nhăn của thời gian, vẫn còn đó nét đẹp của năm xưa
"Mẹ, còn nhớ con không?"
Tịnh Kỳ trợn to mắt nhìn tôi, sau đó liền hỏi lại bà
"Anh ấy nói gì vậy mẹ? Con không hiểu gì hết"
Bà biết đứng ở cổng trường người qua kẻ lại, nói những chuyện này sẽ không tiện nên dặn dò cô
"Con vào học trước đi, tối về mẹ kể con nghe sau. Đừng nói với ai cả"
Tịnh Kỳ là đứa trẻ tuy năng động nhưng rất nghe lời, lúc cô rời đi bà kéo tôi bước vào xe cùng ngồi ở hàng ghế sau. Trong lúc di chuyển liên tục nắm lấy tay tôi xoa xoa như thể rằng mình rất "yêu thương"
Tôi không ngờ có thể gặp lại mẹ, cũng vào năm tôi 6 tuổi mẹ quay về lén thăm bà ngoại. Đồng thời trước khi rời đi do tôi luôn níu lấy tay nên đã nhận lại những lời lẽ khó chấp nhận và cay độc từ bà. Cũng không lâu sau chỉ nghe qua lời bà ngoại kể rằng mẹ đã tìm được hạnh phúc và tôi có thêm đứa em nữa chứ.. trái đất rất lớn hữu duyên mới gặp được nhau, nhưng có lẽ mẹ xem tôi là mối nghiệp duyên rồi. Xe đỗ tại một quán Black Sugars hình như đây cũng là nơi mẹ làm chủ vì cái tên rất giống với quán hôm trước tôi vào. Bản thân theo mẹ vào phòng Vip, bà đóng cửa lại. Không một báo trước mẹ ôm chằm lấy tôi, hình như bà khóc thì phải. Nhưng lúc này tôi chỉ có hận mà thôi, chẳng có gì cảm động hay vui mừng khi nhận được cái ôm. Lúc lấy lại được bình tĩnh mẹ cũng ngồi vào bàn gọi phục vụ làm cho tôi ly sữa tươi.. nhìn vào nó thật lâu tôi cười phá lên, ánh mắt khinh bỉ dán vào bà.
"Mẹ nghĩ con vẫn là đứa trẻ thích uống những thứ này à?"
"Mẹ xin lỗi"
"XIN LỖI, XIN LỖI! MỌI NGƯỜI CHỈ BIẾT XIN LỖI. NHƯNG NHỮNG ĐIỀU TỒI TỆ ĐỀU ĐỔ LÊN ĐẦU CON"
Tôi cũng không còn kiềm chế nữa gạt ly sữa trước mặt khiến nó rơi xuống sàn vang lên một tiếng "choang" thê lương.
"Mẹ cũng bất đắc dĩ thôi"
"Vâng, chỉ là "bất đắc dĩ". Nếu con là người gây ra lỗi lầm hoặc làm những điều tồi tệ hơn. Sau đó nói xin lỗi thì sẽ được tha thứ ư?" "Xảy ra đến nước đường đó, mẹ thừa nhận tất cả là lỗi tại mẹ"
"Tại mẹ? Tại mẹ sao? Không phải đâu, là tại con, vì con là đứa con hoang, là đứa chẳng nên có mặt ở thế giới này. Khi mọi người nói những điều đó cũng nên hiểu con cũng biết đau, biết buồn và chịu tổn thương vậy?"
Mẹ im lặng một lúc lâu, bà cũng khổ tâm lắm, lúc ly thân ba và rời nhà chồng ông cũng tìm cách la mắng mẹ. Có lần bà kể lại ông từng nói "tao thà cho chó ăn cơm chứ không cho mày". Tôi biết ông là người trọng nam khinh nữ, con gái khi li dị chồng thì càng khó chấp nhận. Người mang thai làm sao chịu nổi những đã kích ấy. Cả hàng xóm ai cũng hay tin vì sỉ diện nên khi sinh xong tôi mới chọn rời đi. Có ai vứt bỏ khúc ruột của mình mà vui vẻ đâu, nhưng bản thân không chấp nhận. Mẹ có thể đưa tôi theo cùng mà cho dù có nghèo khổ, có bươn chải thì vẫn tốt hơn ở lại nơi ấy. Nhưng làm sao được, lúc mẹ quay về lần cuối cùng thì đã lấy dượng rồi, suy đi nghĩ lại hai từ "con hoang" mọi người nói đúng. Bởi vì đâu ai cần tôi đâu, đúng không? "Tình thế năm đó mẹ không thể làm khác được... nhưng suy cho cùng..."
"Suy cho cùng thì kết cục đó vẫn xảy ra, con đến đây với mẹ không phải nhận xin lỗi hay sẽ nói lời tha thứ. Con muốn cho mẹ thấy đứa con mà mẹ bỏ lại năm nào vẫn sống "rất tốt". Có những khi con cũng từng ganh tị với những đứa trẻ khác, ngược lại bây giờ thì không cần nữa"
Tôi không ngờ mình có thể nói ra những câu ấy, trong vô cùng mạnh mẽ nhưng mà trái tim từ lâu đã chằng chịt vết nứt rồi. Cảm giác đắng ngắt ở đầu lưỡi, có lẽ chỉ vài câu ân cần nữa của mẹ thì tôi sẽ tha thứ hết tất cả những chuyện của quá khứ.
"Bây giờ con đang sống ở đâu?"
"Để chuyện này nói sau đi, hiên giờ con không đủ tỉnh táo để nói năng lịch sự. Con xin phép đi trước"
Tôi đứng dậy đẩy cửa đi thẳng ra hướng lộ lớn và không ngoảnh đầu nhìn lại. Người mẹ mà tôi khát khao mấy lâu nay đây sao? Bà có thành công và sự nghiệp rồi, gia đình viên mãn. Tôi không nên xuất hiện làm phiền nữa thì hơn. Vẫy chiếc taxi đang đỗ gần đó, một lúc sau cũng về đến nhà, tôi muốn uống chút rượu để say. Khiến bản thân phóng túng một chút cũng tốt mà.
Loay hoay tìm mãi chẳng biết Nhất Bác giấu chúng ở đâu, dì Mai cứ miết nhìn tôi kiếm hết ở gian bếp rồi chạy ra nhà kho cũng chẳng có luôn. Cũng không muốn hỏi dì là anh cất nó chỗ nào, dì sẽ không nói đâu ngược lại làm nội gián cho anh nữa. Nhưng bản thân rất lười ra ngoài mua, thôi thì uống đỡ nước ngọt trong tủ lạnh và ăn snack khoai tây vậy.. mấy thứ kia không tốt cho sức khỏe đâu. Đã hứa với anh tối nay còn đi xem phim mà, say xỉn giống ông và thất hứa thì coi sao được.
___________________
Hết chương 10
Còn tiếp
___my___
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!