[Fanfic] [BJYX] Cháu Có Muốn Ăn Cốm Không?

Chương 16: 15 "Cây kẹo đường"


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Kí ức càng rõ nét thì càng tàn nhẫn, với nỗi đau tôi chỉ cần người ngồi bên cạnh không la ba không luyên thuyên đã là điều vỗ về tốt nhất rồi. Anh cứ lẳng lặng chăm sóc, đôi khi vuốt ve mái tóc, cứ ôn nhu và ân cần. Tôi cũng im lặng kể từ lúc sáng đến bây giờ. Cứ nghĩ ông trời đâu tuyệt đường ai, nhưng điềm báo vừa thấy là gì? Là tương lai sắp xảy đến sao?

Bác sĩ lúc nãy đến khám cũng nói mấy câu đại loại như :" do cậu ấy mệt mỏi quá độ, suy nghĩ lung tung nên gây ảo giác thôi". Nực cười thật, ảo giác sao? Số di động lạ đó và cả người theo dõi tôi đều là thật. Nhắc đến mới nhớ, điện thoại lúc tối bị tôi quăng bể nát cả màn hình. Anh nói sẽ mua cho tôi cái khác sẵn tiện đổi cả số liên lạc để không bị quấy rối. Chỉ Nhất Bác mới hiểu những gì tôi trải qua thôi.

"Anh ơi"

"Anh nghe"

"Em muốn ra vườn, ở đây ngột ngạt quá"

"Em còn sốt, ra ngoài vườn gió nhiều lắm?"

Tôi chẳng quan tâm anh có cho hay không, cứ nằm một chỗ như vậy rất khó chịu. Ngồi dậy, thả chân xuống sàn, chỉ là sốt vẫn đi bình thường được mà. Anh tiến lại hạ người cho tôi leo lên lưng.

"Anh chịu thua"

"Em biết mà"

Đôla cũng lắc mông đi theo, đôi khi tiến lại gần cọ chân anh nữa chứ. Nó rất lười vận động đi cùng như thế này là cả vấn đề rồi đấy.

Anh đặt tôi xuống ghế gỗ cạnh cây táo say quả, bản thân cũng ngồi bên cạnh. Bé mèo khi thấy ai cũng an vị, nó nhảy lên nằm trên đùi tôi dụi bộ lông mịn tỏ vẻ đáng yêu. Dựa đầu vào vai anh, đúng là ra đây ngồi cảm giác thư thái lạ thường.

"Anh kể chuyện em nghe đi"

Nhất Bác cười, giọng nói pha tý trêu chọc

"Nhà văn phải kể chuyện anh nghe mới phải chứ"

"Vậy em kể anh nghe".... "rất lâu về trước ở một vùng nông thôn nọ có đứa bé trai sinh sống trong căn nhà 7 thành viên bao gồm :ông, bà, cậu mợ ba và hai đứa con của họ. Ba mẹ mâu thuẫn nhau và rời đi bỏ rơi nó khi vừa chào đời nên luôn bị hất hủi trong chính căn nhà đó. Nó cứ lẳng lặng sống và mong muốn được nhận yêu thương, nhưng mọi người đều xem nó như hòn đá cụi lăn lóc bên đường. Cứ thế nhiều lần bị đứa trẻ khác uất hϊếp, người lớn thay vì xoa dịu đứa bị tổn thương nhưng họ lại nhẫn tâm dỗ dành đứa khóc vì ăn vạ.

Ấm ức nó chịu lên đến đỉnh điểm khi đứa em con của cậu bỏ đầy đá vào chén cơm nó đang ăn. Đôi mắt u uất nó thét toáng lên, chỉ la lên cho vơi cơn nóng giận thôi. Vì thân hình ốm yếu mặt khác nó nhỏ hơn đứa em ấy 4 tuổi đánh cũng chẳng lại. Nhưng đứa trẻ kia không thôi trêu chọc, đập chén cơm vô tường làm mảnh vỡ văng tứ tung. Và một mảnh ghim thẳng vào mép miệng nó. Khi mợ ba nghe tiếng "choang" lớn liền chạy xuống xó bếp xem chuyện gì đang xảy ra. Đứa em kia gặp mẹ mình bắt đầu khóc rống lên và nói rằng " là anh ấy định nén chén cơm vào mặt con". Mợ ba ôm con mình vào lòng dỗ dành, đôi mắt nó ngấn lệ mép miệng máu chảy rơi xuống cả bâu áo, vậy mà không một ai lại ôm nó hết.

Đồng lúc ấy nó còn phải ăn một trận đòn từ ông vì tội đã làm vỡ chén và khiến đứa cháu nội đích tôn của mình khóc. Nó ước rằng thà ông đánh chết cho xong, cuộc sống tối tăm phía trước nó cũng không biết bước làm sao nữa"

(Uhm! Vết thương kia đến giờ vẫn lưu lại trên mép miệng mình. Thật sự đau lắm, không phải vì gương mặt có vết sẹo nhỏ, đau vì không cam tâm. Dù gì khi ấy tui vẫn là đứa trẻ!)

"Rồi ai băng vết thương cho nó vậy em?"

Nhất Bác nghiêng người hôn lên vết sẹo nhỏ trên mép môi của tôi.

"Cứ như vậy một lúc thì bà nó về, hái ít thuốc và đắp lên đấy. Nhưng đến một tuần sau vẫn không hết, nơi miệng vết thương cứ sưng tấy chẳng chịu lành. Vì vẫn còn mảnh vỡ lẫn vào da thịt, nó phải tự tay dùng kim mà lấy ra. Tuy vết thương ấy theo thời gian cũng lành, nhưng nó để lại dấu ấn khó phai."
"Chắc nó đau lắm"

"Vâng, đau lắm, đau cả thể xác lẫn tâm hồn. Nó không hiểu tại sao lại đối xử bất công như vậy, là nó có lỗi hả anh?"

Anh để Đôla sang một bên ôm tôi vào lòng thật lâu, vuốt tấm lưng gầy vỗ về.

"Nhưng mà nó đừng buồn, hiện tại đã có người yêu thương nó vô điều kiện rồi."

"Anh còn muốn nghe em kể chuyện nữa không?"

Anh buông ra quan sát ánh mắt đượm buồn của tôi rồi lắc đầu.

"Vào nhà thôi, ở ngoài lâu quá bệnh nặng thêm đấy"

Thật ra tôi muốn kể Nhất Bác nghe về chuyện gặp lại ông ta, cả giấc mơ kỳ lạ vừa nhìn thấy tối qua. Biết đâu nói ra tâm tư sẽ không ưu phiền nữa, bỏ bớt gánh nặng trong lòng thì sao?

"Vậy vào nhà thôi, khi nào hết bệnh anh lại chở em đi chơi bằng motor nữa nhe. Em rất thích"

"Vâng, thưa Vương phu nhân"

Tôi cười, cứ trong lòng anh tay choàng qua cổ, chân ôm chặt eo để anh ẩm vào nhà. Hình như Đôla không thích nhìn thấy cảnh này nên nó quẩy đuôi đi trước rồi. Chắc là gato đấy mà, nếu ở lại trong căn nhà này sẽ ăn gato dài dài .. cũng giống như dì Mai ban đầu còn ngại, nhưng giờ cũng thờ ơ xem như chuyện thường đấy thôi.
_________________

Nhất Bác nghỉ hai ngày liên tiếp ở nhà chăm tôi từng chút một, nhớ hôm qua khi biết anh xin nghỉ thêm một ngày tôi thoáng vui ngược lại trong tâm thấy cắn rứt. Công việc anh bộn bề như vậy, còn vì tôi mà cắt ngang nữa chứ. Nhưng anh lại nói thế này :" công việc mất cái này vẫn còn cái khác. Nhưng em chỉ có một" nghe mà mát dạ mát gan ghê.

Từ lúc mở mắt thức dậy đến giờ gương mặt tôi cứ hiện rõ sự vui vẻ, đôi khi còn có tâm trí trêu đùa cùng anh luôn.

Lại nữa rồi, Nhất Bác tay cầm cốc nước tay kia khỏi phải hỏi cũng biết chứa gì ở trong. Tôi phồng hai má thật to cuộn tròn chăn tạo thạnh cái kén lớn quay mặt vào vách tường.

"Không uống đâu, em hết nóng rồi!"

"Uống đi mà, nếu mai khỏi hẳn tối anh chở dạo phố.. chịu chứ?"

Tôi bật đầu ngồi dạy, hất tung chăn cầm lấy ba viên thuốc từ tay anh.
"Không được nuốt lời"

"Hứa danh dự"

Chần chừ gần nửa phút mới bỏ chúng vào miệng, ngửa cổ nuốt khan. Vì tôi ghét cảm giác thuốc tan vào nước vị đắng lan trong miệng rất khó chịu.

"Rồi đó, thưởng cho em đi"

Anh cười rồi đứng dậy đi về phía tủ, mở ngăn kéo lấy ra thứ gì đó. Ý tôi chỉ muốn anh hôn thôi mà, không ngờ có quà thật kìa.

"Tặng em!"

"Là gì dạ"

Nhất Bác tiến lại đặt nó lên tay tôi, hất cằm mặt cười tinh ranh.

Thấy vậy tôi cũng tháo lớp vỏ giấy ở ngoài, thì ra là điện thoại. Anh nhanh tay ghê, hôm qua hứa hôm nay đã mua nó rồi. Để hộp sang một bên, hai tay nựng gò má tròn tròn.

"Chồng em nhanh tay thật"

"Anh nghĩ em sẽ cần nó gấp, còn liên lạc với trợ lý nữa mà. Nên lúc nãy khi em ngủ anh đã đi mua nó..mở ra đi, xem có thích mẫu này không?"

"Anh tặng gì em cũng thích"
Đôi mắt mong chờ của anh, tôi bắt đầu tháo hộp và cầm điện thoại lên tay. Trông nó khá quen mắt, cái màu midnight green này cái thương hiệu này ... chính là loại mà tôi thấy trong giấc mơ!

Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [BJYX] Cháu Có Muốn Ăn Cốm Không? tại truyen35.shop

"Em sao vậy? Không thích hả? Để anh đi đổi lại."

Tôi cứ dán chặt mắt vào nó, chẳng lẽ giấc mơ đêm qua tương lai sẽ xảy đến? Không đâu tất cả chỉ là trùng hợp, trùng hợp mà thôi.

"Em thích!"

"Anh có lựa sẵn số di động mới luôn rồi đó."

"Cảm ơn.. anh..." tôi im lặng một lúc rồi ngẩng lên nói tiếp "anh nghĩ như thế nào nếu liên kết định vị vào máy em?"

Nhất Bác khó hiểu với câu hỏi của tôi, suy nghĩ khá lâu rồi cười phá lên.

"Anh không làm vậy đâu! Như vậy em sẽ mất quyền riêng tư"

"Nhưng em muốn, anh cứ thiết lập đi" đặt điện thoại vào tay anh, ánh mắt chăm chú vào nó. Nhất Bác phải biết tôi ở đâu, làm gì, phòng ngừa chẳng phải tốt hơn sao?
Anh cầm nó lên, nghiêng nhẹ đầu chân mày hơi nhíu lại. Nhưng vẫn thực hiện theo yêu cầu của tôi, xong cả rồi mới nói tiếp.

"Tuy anh hay ghen là thật, nhưng anh tin bảo bối mà"

"Không phải vấn đề đó, vì em sợ thôi"

Nhất Bác nghe vậy cũng không thắc mắc thêm, anh biết điều khiến tôi bất an là gì.

Dẹp vấn đề đó sang một bên đi "thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng", nghĩ đến việc mai được anh chở đi bằng motor là tinh thần vui vẻ hẳn lên.

"Anh ơi, anh à, anh ơiiiiii"

Tôi cứ liên tục gọi vì Nhất Bác đã vào nhà tắm rồi, một lúc sau anh ló đầu ra cửa ánh mắt bất đắc dĩ cười cười.

"Anh ngheeeee"

"Em kêu .... chơiiii thôi"

"Hmmm".

Liền đóng cửa và tiếp tục tắm. Trông giận dỗi dễ thương quá đi à.. tôi xuống giường đi thẳng lại đứng trước cửa và gọi anh một lần nữa

"Anh ơiiiiii"
"Em lại gọi chơi nữa chứ gi! Anh biết rồi nhe"

"Không! Em gọi thật..."

Nhất Bác mở cửa định ló đầu ra như lúc nãy, tôi nuốt nước bọt gương mặt liền đỏ ửng và nhanh xoay lưng lại. Không ngờ lại thấy hết, thất hết như thế này, trông hấp dẫn quá đi. Cũng chẳng biết nên làm gì tiếp theo nữa. Chỉ dự định lại đây trêu anh thôi mà....

"Em hư quá nhe"

Nói rồi anh đóng sầm cửa, tầm vài phút sau có vòng tay ôm lấy eo cằm đặt lên vai.

"A..nh.. mặc đồ... vô chưa.. dạ"

"Chưa"

"Anh!"

Nhất Bác xoay người tôi lại nựng lấy hai má đã đỏ, bật cười thành tiếng.

"Mở mắt ra đi... "

Tôi cũng hé nhẹ đôi mi nhìn len lén.. quá đáng, thật sự quá đáng, dám chọc cả tôi.. đáng ghét

"BỰC MÌNH"

Anh đặt một nụ hôn dứt khoát mạnh mẽ pha vào đấy sự ấm áp nồng nhiệt, thành công đánh tan cảm giác khó chịu vừa rồi. Ầy! Sao tôi dễ dãi quá ha..
Bản thân cũng choàng tay mình lên cổ anh, đáp lại nụ hôn vừa rồi. Một lúc sau khi cả hai rời môi đối phương, ánh mắt tôi dán chặt vào trái táo cổ lên xuống nhịp nhàng của anh. Chỉ nửa giây đã không cầm lòng đặng, chiếc lưỡi mất liêm sỉ lẳиɠ ɭơ chạm vào nó. Nhanh thôi đã bị tôi thu lại, chuyển tầm mắt nhìn lên quan sát động tĩnh của Nhất Bác, hỏi.

"Hôn em có vị gì?"

"Vị ngọt, môi em như kẹo đường vậy, có cả mùi thơm quyến rũ của da còn cả vị của thời gian"

"Thế nào là vị của thời gian?"

"Là mỗi khoảnh khắc bên em đều trọn vẹn và ý nghĩa, những lúc ấy mọi thứ xung đều vô nghĩa trong anh chỉ biết duy nhất mình em thôi"

"Dẻo miệng"

"Anh nói thật nha, không tin cho anh hôn thêm cái nữa đi"

Tôi liếc xéo anh, rồi bước đến chỗ Đôla đang nằm bế nó lên tay rồi tiếp lời
"Anh khôn ghê"

"Đi mà...."

"Hông đó!.. Mai em muốn đến trường gặp thầy Vương điển trai có được không?"

"Vâng Vâng"

Cả hai cùng nhìn nhau cười tít mắt, được ở bên anh rất vui. Đâu cần tìm kiếm xa xôi, những điều nhỏ nhặt đôi khi lại là hạnh phúc nhất.

___________________

Hết chương 15

Còn tiếp

___my___

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [BJYX] Cháu Có Muốn Ăn Cốm Không?, truyện [Fanfic] [BJYX] Cháu Có Muốn Ăn Cốm Không? , đọc truyện [Fanfic] [BJYX] Cháu Có Muốn Ăn Cốm Không? full , [Fanfic] [BJYX] Cháu Có Muốn Ăn Cốm Không? full , [Fanfic] [BJYX] Cháu Có Muốn Ăn Cốm Không? chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top