Wow! Lại là mình đây, mình đứng đây từ chiều hôm qua nhe ????????????
__________
Cũng chẳng rõ bản thân đã thϊếp đi bao lâu, hiện tại cơ thể rất mệt. Muốn mở mắt ra nhưng không thể, giống như có viên đá nặng đang đè chặt đôi mi. Nghe tiếng Nhất Bác văng vẳng bên tai những lời tự trách... không phải lỗi của anh đâu, chỉ là số phận bạc bẽo thôi.. Mọi thứ đều thuận theo xoay vòng của tạo hóa, nó đã ấn định trước tương lai rồi. Đâu phải chỉ cần cố gắng ở hiện tại là được, mà cần phải một chút may mắn nữa.. nhưng mà may mắn chẳng mỉm cười với tôi đâu. Từ khi sinh ra đến giờ mọi đen đủi luôn bám lấy, đến sự sống của bản thân cũng sắp bị cướp đi rồi...
Hình như không còn nghe được tiếng Nhất Bác nữa.. chắc hẳn anh ra ngoài rồi nhưng thế vào đó, bản thân cảm nhận được hơi ấm của một người khác. Người đó nắm lấy bàn tay, cũng chưa xác định được là ai. Cứ như vậy một lúc lâu, cất giọng.
"Ba chỉ mong con được sống hạnh phúc"
Là ba thật sao, nhưng tiếng nói này đâu phải đâu. Tôi chắc chắn mình đã nghe qua đôi lần rồi. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền cho dù đã cố gắng mở. Tôi muốn được nhìn thấy người này, dù chỉ một lần thôi.. muốn được giải đáp thắc mắc suốt những năm qua.
"Cho hỏi chú là ai vậy?" là Nhất Bác, anh quay lại rồi.
Người kia buông tay tôi ra, một lúc sau mới trả lời.
"Ta là người quen của Tiêu Chiến"
"Hai người có mối quan hệ gì? Sao chưa lần nào nghe em ấy nhắc đến".
"Chỉ là quen biết bình thường thôi, à ta có việc cần giải quyết, ta sẽ trở lại sau"
Chắc chắn là người đó nói dối, nếu có việc bận tại sao có thời gian ngồi đây lâu đến vậy? Đến khi anh vào thì luống cuống muốn tìm đường rời khỏi.. còn xưng hô lung tung với tôi.
Mọi thứ cứ yên lặng lạ thường, tôi lại tiếp tục ngủ mê man.
___________________
Mở mắt sau cơn bất tỉnh dài, Nhất Bác đang vùi đầu cạnh bàn tay. Tóc tai rối bời, chắc hẳn anh cũng mệt mỏi quá độ nên mới có thể ngồi ở tư thế này mà ngủ. Nơi đây là phòng bệnh của bệnh viện, nên nồng mùi thuốc sát khuẩn, tay vẫn cấm kim truyền dịch. Tôi chạm nhẹ lên mi mắt đang nhắm chặt của anh, lông mi cong vút. Nhất Bác lúc ngủ thật đẹp, không ưu phiền đều gì cả.
Bất ngờ anh chộp lấy bàn tay đang nghịch mi, rồi từ từ mở mắt ra.. Với lấy lọ thuốc đã bị xé nhãn ở cạnh bàn đưa đến trước mặt tôi, mở lời.
"Em còn định giấu anh đến bao giờ?"
.....
"Thuốc bổ của em đây này! Em muốn biến anh thành thằng ngốc đến khi nào? Còn định rời xa anh.. sao em không nghĩ cho anh gì hết vậy?"
"Em nghĩ cho anh nên mới im lặng"
Đôi mắt anh đỏ ngầu, thể hiện sự tức giận và bất lực nhìn tôi.
"Mất em rồi anh phải sống ra sao đây? Em ích kỷ quá rồi, ai cho em cái quyền muốn rời đi thì rời chứ? Chỉ cần nói ra thôi, cùng nhau tìm cách giải quyết."
"Giải quyết? Giải quyết như thế nào đây? Tiếp nhận hóa trị hả? khi không tìm ra tế bào gốc phù hợp thì cũng thế thôi"
Thật sự rất mệt mỏi, cơn bực tức và khó chịu đè nặng đôi vai.. bộ bản thân không muốn sống tiếp hả? Tôi có người thân để nhờ cậy sao? Có chắc gì tủy đã phù hợp và có chắc gì họ sẽ hiến tặng nó cho tôi?.
"Là anh quá lời."
Tôi xoay mặt vào trong, lúc này không biết nói gì cùng anh nữa. Tôi sợ bản thân mình lúc tức giận lắm, vì khi ấy khó có thể kìm chế những lời lẽ không hay.
Nhất Bác lay lay vai tôi, giọng dịu dàng cất lên. Vì anh biết tôi là người không thích bị trách cứ.
"Anh đã nói với Tịnh Kỳ nhờ liên lạc mẹ em rồi" "Ai cho anh làm vậy?"
"Nếu tủy anh phù hợp với em đã tự nguyện hiến tặng rồi, bắt anh lấy tim trao luôn cũng được.. anh không muốn mất em, cho dù là cơ hội mỏng manh anh cũng thử và làm hết".
Cái cảm giác muốn hi sinh vì người mình yêu nhưng chẳng được, vô cùng bực tức. Chỉ biết ngồi đó bất lực mà suy nghĩ hết cách này đến cách khác. Vậy mà tôi còn tỏ ra khó chịu với anh.
"Chắc em đói rồi, cũng ngủ liên tiếp hai ngày rồi, ăn chút gì nhe"
"Em không đói"
Tôi chẳng muốn ăn cái gì hết, đầu lưỡi hiện tại đắng ngắt. Tuy đã ngủ hai ngày nhưng bụng không có cảm giác đói
"Em hứa với anh nếu trong hai tháng thật sự có người tự nguyện hiến tặng phù hợp thì em sẽ điều trị còn bây giờ xuất viện thôi, ở lại bệnh viên lâu rất khó chịu. Về nhà đi, em không phí hoại thời gian quý giá còn lại để ở đây đâu." "Đợi tý nữa đi, mẹ em cũng đang trên đường đến đây"
Tuy là nói với thái độ bất cần, nhưng bản thân mong điều đó hơn ai hết. Tôi vừa tìm lại được mẹ mình. Còn có anh yêu thương hết lòng, bảo tôi chấp nhận buông tay để rời đi mãi mãi, sao có thể chứ.
Lúc này mới để ý kỹ, trông anh tiều tụy quá chỉ hai ngày thôi mà. Nếu người ta không biết chuyện nhìn vào chắc nghĩ người bệnh là anh. Tôi xoa xoa lấy mu bàn tay, sửa lại mái tóc rối bời kia. Cài lại cúc áo cổ, vuốt hai bên vai giúp anh.
Đúng là ông trời muốn tuyệt đường sống. Đến cả mẹ và em gái đều có kháng nguyên bạch cầu người ( Human Leucocyte Antigen gọi tắt là HLA) không phù hợp. Chỉ trách may mắn chẳng mỉm cười với tôi lần nào cả. Có lẽ nên trở về nhà, cùng anh sống hạnh phúc những tháng còn lại. Nên tôi định rửa mặt chuẩn bị để xuất viện. Nhưng vô tình nghe được cuộc trò chuyện của mẹ và Nhất Bác. Vội nép mình vào cửa.
"Cháu muốn thử liên lạc với ba cùng chị gái em ấy."
"Vô ích thôi"
Tại sao vô ích cũng là cơ hội như anh nói mà. Chẳng lẽ có chuyện gì mà tôi vẫn không được rõ?
"Tại sao? cháu không muốn từ bỏ"
Bà im lặng một lúc, hình như có điều gì khó mở lời. Đến khi Nhất Bác mất kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.
"Tại sao vậy bác?"
"Vì Tiêu Chiến với hai người họ chẳng có mối quan hệ huyết thống gì cả!"
Khá sốc khi nghe được câu trả lời này, lúc trước cứ nghĩ chỉ đơn giản rằng ba và tôi không gặp nhau thường xuyên nên chẳng thân thuộc. Giờ thì hiểu lý do vì sao lúc đi dự đám cưới của chị, tôi luôn nhận ánh nhìn khinh biệt rồi. Khuỵu chân xuống dựa lưng vào tường, hơi thở trì trệ khi nhận được đáp án ngoài sức tưởng tượng. Chẳng biết còn bao nhiêu sự thật mẹ muốn giấu tôi nữa. Ít nhất cũng nên cho tôi biết nguyên nhân vì sao bản thân luôn bị xem là đứa con hoang phải không? Nếu nói vậy là đúng thật rồi, chẳng lẽ mẹ đã nɠɵạı ŧìиɦ trong lúc còn hôn thú cùng ba? Nhưng tại sao lại nói chị hai không có quan hệ gì với tôi chứ? Ít nhất thì cũng như Tịnh Kỳ thôi mà.
Nhất Bác cũng không dám hỏi gì thêm, gia cảnh tôi quá phức tạp rồi. Đến bản thân còn chẳng tin nổi thì thử hỏi người ngoài làm sao hiểu được. Bất ngờ có tiếng đẩy cửa bước vào, tôi chống tay vào tường và từ từ đứng dậy. Nhìn thẳng vào hai con người đó, tiến lại đối mặt mới mẹ. Tôi nhếch mép cười, nhưng lệ lại rơi.
"Còn bao nhiêu điều con chưa biết? Mẹ định im lặng đến khi nào?"
Nhất Bác vào sau khép cửa bước đến đứng cạnh tôi, vỗ nhẹ tấm lưng đang ấm uất này.
Khuôn mặt mẹ đắn đo có nên kể hay không, đến nước này còn giấu nữa sao? Một người ngoài như anh còn được biết sự thật.. vậy tại sao chính bản thân tôi là kẻ gánh chịu mọi hậu quả vẫn ngu ngơ không biết gì? Cho dù quá khứ bị xỉ vả, bị mọi người thân từ bỏ thì cũng nên biết lý do chứ. Mẹ nắm lấy tay tôi kéo lại giường, Nhất Bác cũng ngồi xuống ở ghế một gần đó. Tôi nghĩ mình sắp nghe được một bí mật đã chôn vùi gần 30 năm rồi.
"Mẹ cứ nghĩ vết nhơ ấy sẽ im lặng mãi mãi chứ!"
Tôi gỡ tay mẹ ra, tự nắm chặt vào vạt áo mình. Mẹ nói "nó" là vết nhơ cuộc đời bà sao? Cái cảm giác tủi thân này... lại có cơ hội lên ngôi. Bà quan sát từng biểu hiện của tôi, rồi tiếp tục.
"Con ổn không?"
"Con ổn, ổn hơn bao giờ hết. Mẹ cứ nói đi"
Đôi mắt bà nhìn xa xăm, bắt đầu nhớ lại chuyện lúc mình còn trẻ và những giây phút bồng bột.
"Ngày xưa lúc còn đi học những năm cuối cấp mẹ đã quen một người, người đó hứa khi nào học xong đại học sẽ đến nhà hỏi cưới. Hai người đã có những hẹn ước cùng nhau, nhưng mà đời đâu như dự định.
Đến khi mẹ học hết năm 2 đại học, thì ở nhà báo tin lên. Bắt mẹ phải về ra mắt nhà chồng, ban đầu vì tình yêu nên bản thân không chấp nhận. Ông con một mực làm rất căng, con biết rồi đó ông cũng không yêu thương gì mẹ. Nếu không về ra mắt, ông sẽ từ mặt. Thế là mẹ làm đám cưới với Tô Hiệp, nhưng cũng vì một cuộc hôn nhân mai mối nên cuộc sống lúc đó với mẹ rất áp lực. Đỉnh điểm là khi ông ấy mang đứa con riêng về nhà"
"Ý mẹ nói là chị hai sao?"
"Đúng vậy, Y Na là kết quả của mối tình Tô Hiệp cùng với người yêu cũ, thì ra ông ta cũng bị ép buộc giống mẹ thôi. Sau 4 năm sinh sống cùng nhau, đứa trẻ ấy rất ngoan và mẹ cũng có chút cảm tình. Tô Hiệp cũng bắt đầu yêu thương mẹ, tuy vậy vẫn "tương kính như tân". Nhưng mà ....
Nhưng mà lúc ấy người yêu năm xưa quay về tìm mẹ để thực hiện lời hứa. Tình cũ còn vương mẹ cũng qua lại gặp mặt đôi lần. Phải chi mẹ suy nghĩ cặn kẽ đã không xảy đến những đáng tiếc về sau rồi. Trong lúc Tô Hiệp đi công tác gần một tháng, nên mẹ đã.. "
"Mẹ đã cùng người yêu làm chuyện có lỗi với ba?" Mẹ im lặng và gật đầu, những chuyện này nếu bắt bản thân tôi kể cũng chẳng dám. Còn kể trước con của mình thì càng không thể.
"Không lâu sao biết mình mang thai con, mẹ hoang mang vô cùng và nói cùng người yêu. Ông ấy hứa sẽ cưới mẹ. Nên mẹ quyết định ly hôn, kể cho Tô Hiệp tất cả. Tuy rằng yêu thương mẹ, nhưng ai mà chấp nhận sự phản bội thế nên nhận được sự đồng ý.
Sau ly hôn, thật không ngờ rằng người yêu mẹ, ông ta phụ tình. Còn nói những lời tàn nhẫn rằng "chưa chắc đứa con đó là của tôi" và cưới cô vợ sang giàu để được hưởng vinh hoa và địa vị.
Mẹ hụt hẫng và tuyệt vọng muốn bỏ cái thai ấy, nhưng lúc đó thai quá lớn không thể bỏ được. Với lại..."
"Mẹ đừng kể nữa, bao nhiêu đó đủ rồi. Bao nhiêu đó thật sự đủ rồi"
Tôi là kết quả của mối tình vụиɠ ŧяộʍ ư? Mẹ sẵn sàng muốn rút bỏ sinh mạng đứa con mình đang mang? Giờ tôi hiểu cả rồi, "Con hoang", "đứa chẳng nên có mặt ở thế giới này" mọi lời nói về mình đều đúng. Cùng một lúc tiếp thu khá nhiều chuyện làm tôi thở chẳng thông, luôn tay đập vào ngực. Lúc trước mẹ nói là " bất đắc dĩ".... "bất đắc dĩ" của mẹ là lỡ trót dại mang thai, "bất đắt dĩ" của mẹ là đã chẳng thể bỏ được và không cam lòng mà sinh nó ra.
Có lẽ kiếp trước bản thân là kẻ ác, nên kiếp này mới chừng phạt tôi bằng những thứ này đây. Tất cả là lỗi của tôi, nếu có hai từ giá như thì chắc chắn bản thân đã không có mặt ở đây để hỏi cái lý rồi.
Tôi càng lúc càng không thở được do sự nghẹn đắng của cơn tức tưởi, những ký ức này làm sao xóa nhòa đây.
Mẹ đứng đó nhìn tôi và luôn miệng
"Xin lỗi, mẹ xin lỗi" không thể nào nói những từ khác được sao? Chỉ cần bà nói mẹ yêu con cũng đủ lắm rồi.
Nhất Bác chạy lại đỡ tôi nằm xuống, và nhanh ấn chuông gọi bác sĩ. Luôn tay vuốt ngực giúp tôi "mọi chuyện đã qua, không sao cả, ai cũng yêu thương và hi vọng em khỏe mạnh mà" ____________________
Hết chương 19
Còn tiếp
___my___
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!