Tôi không rõ mình đang tỉnh hay mơ. Đôi mắt đờ đẫn, mọi vật xung quanh đều chìm trong một màn sương mờ ảo, tiếng người người nhộn nhịp bên tai. Tim không còn đập nhanh như khi nãy, nó cũng lười giống bản thân hiện tại. Tôi muốn thở đến thèm thuồng, cái cảm giác này bản thân đã trải qua hết một lần rồi. Hình như có ai đang vạch mắt phải và gọi đèn vào nó. Rất nhanh thôi, họ nâng đầu tôi để cố định mặt nạ oxy. Một làn không khí dễ chịu, liên tục hít lấy chúng, đỡ hơn rồi.. tôi thở được rồi.
Từ hôm biết mình không còn bao nhiêu thời gian, tâm trạng luôn buồn bã và lo âu. Hay bực tức vì những chuyện nhỏ nhặt. Nói chi với lượng thông tin vừa tiếp nhận?
Nghĩ lại thật nực cười, vậy mà hôm ấy còn mặt dày đi đến buổi tiệc, vẫn mặt dày gọi ba trước mặt bao người. Còn hy vọng ông tự hào về đứa con của kẻ khác.
Hiện giờ tôi chỉ muốn được anh ôm lấy và dỗ dành như bao ngày. Nghĩ đến Nhất Bác càng buồn hơn, sẽ có người khác ngã vào vòng tay ấy, làm những điều tôi đã làm, cùng anh sánh vai. Thật sự bản thân không cam... không cam đâu.
Có lẽ tôi sẽ chấp nhận điều trị, chẳng khỏi hẳn nhưng vẫn kéo dài sự sống thêm ít lâu. Để kịp hoàn thành những dự tính mà bản thân đã đặt ra.
______________
Vì sự việc vừa rồi nên phải nằm viện thêm 2 hôm để theo dõi. Cuối cùng cũng trở về nhà. Tuy chẳng khỏe mạnh như lúc trước nhưng vẫn sinh hoạt bình thường như bao người.
Trăng hôm nay hình lưỡi liềm sáng lấp lánh trên bầu trời đêm. Chẳng biết khi tôi mất đi có trở thành một ngôi sao trên kia như lời bà vẫn kể không nhỉ? Hay sẽ bám theo anh chu du khắp nơi?
Xa nhau mấy hôm nên Đôla rất nhớ tôi, nó cứ cuộn tròn ngoe nguẩy chiếc đuôi, nằm trọn lên đùi. Nhất Bác cầm chiếc áo, khoác nó lên vai tôi. Cùng ngồi bên cạnh.
"Mình đi chơi xa đi anh"
"Mình kết hôn đi"
Cả hai cùng lúc nói ra suy nghĩ. Tôi xoay mặt nhìn anh rồi cười.
"Em không muốn tổ chức đám cưới... em chẳng còn bao nhiêu thời gian đâu"
Anh ôm tôi, giống như sợ chỉ cần buông tay thì thần chết dẫn đi mất. Cứ như vậy cả hai lặng đi thật lâu đến khi sương bắt đầu phủ lên mọi vật thì anh mới mở lời.
"Vào nhà thôi"
"Uhm, em cũng cảm thấy hơi lạnh"
Nhất Bác bỏ Đôla sang một bên, ẩm tôi vào phòng. Bản thân vẫn có thể đi được, chỉ vì thương tôi, anh cũng hiểu được những trận đau nhức giày vò. Nên làm được việc gì cho tôi thì làm thôi.
"Sao em không ngủ đi, còn soạn gì nữa vậy"
"Thật ra em có buổi diễn thuyết vào thứ 7 tuần rồi cho sinh viên ở trường. Vì sự cố vừa rồi phải hủy, nhưng mà em vẫn nhận và giải đáp thắc mắc cho sinh viên"
"Để mai rồi hãy làm, bây giờ sức khỏe em không tốt. Đừng cố thức khuya"
Thật ra không phải tôi đang trả lời hộp thư đâu, mà là viết lại đôi lời nhắn nhủ cùng anh vào quyển "Nhật ký" , muốn sau khi mình mất đi sẽ xuất bản tác phẩm này. Tôi biết anh chắc chắn sẽ đọc nó.
"Dạ, nghe anh hết"
Tôi gấp laptop, tháo kính để chúng sang bàn cạnh giường, dù có mở cũng không viết thêm được gì.
Trong tay anh là viên thuốc nhỏ, hình như số tôi rất có duyên với chúng. Lúc trước thì dùng để an thần, bây giờ dùng để kìm chế sản sinh tế bào bệnh.
"Uống thuốc rồi đi ngủ thôi"
Tôi bỏ viên thuốc miệng, khi đã nuốt xuống thì nhếch mép cười.
"Đắng quá hà, nếu được ăn kẹo thì còn gì bằng"
Anh không hiểu hay giả vờ không hiểu? Xuống phòng khách lấy liền viên kẹo đem lên, bởi ta nói mấy người giảng viên không có tinh ý gì hết a... "Anh dạy khoa tâm lý hay là khoa cơ khí vậy?"
Nhất Bác nét mặt vẫn bình thường, không vui vẻ cũng chẳng cau có. Lấy kẹo lại xé vỏ bỏ vào miệng .. ơh!... bây giờ đến kẹo cũng giành lại không cho ăn luôn.
Đột nhiên anh nâng mặt tôi lên, trao môi truyền vị ngọt nơi đầu lưỡi. Cặp mắt tôi xoe tròn, đôi gò má đỏ lên nóng bừng. Viên kẹo này ngọt một cách lạ thường, bờ môi anh mềm mại, mới hơn năm ngày không được hôn mà tôi thèm lắm.
Một lúc khi viên kẹo được nằm trọn trong khoang miệng, anh mới rời môi còn nựng đôi gò má. Nhất Bác chui tọt vào trong chăn kéo tôi nằm lên tay mình.
"Không cần biết anh dạy khoa gì, nhưng anh là người hiểu em nhất"
"Vậy đố anh em đang nghĩ gì?"
"Em đang nghĩ sao mình có người chồng vừa đẹp trai vừa hiểu chuyện"
Thật sự không nhịn được cười, tự luyến ghê ta. Nhất Bác nắm lấy tay ngắm một lúc rồi đeo vào đấy chiếc nhẫn mà hôm soạn hành lý tôi đã thấy. Sau khi làm xong, anh bèn khoe bàn tay có nhẫn của mình.
"Không tổ chức đám cưới cũng được, miễn là hai chúng ta thừa nhận"
Anh nói thương tôi? Có người nói lỡ thương rồi là day dứt cả một đời. Nó chẳng phải tình yêu mù quáng, ghen tuông lố bịch. Mà im lặng hy sinh, im lặng chịu tổn thương. Khi yêu là lúc con tim làm chủ lý trí, còn khi thương rồi lý trí sẽ dẫn lối con tim. Thương là không đòi hỏi, chính là rộng lượng, là sẵn sàng tin tưởng. Lời yêu có thể trao người này đến người khác, thậm chí đôi khi cũng chẳng thật lòng. Còn lời thương chỉ nên dành cho ai thật sự xứng đáng.. bởi khi thương một người là thương cả một đời.
Tôi ước rằng mình đừng phóng túng cho những cơn trầm cảm làm chủ bản thân. Thì có lẽ sẽ không được gặp lại anh, sẽ không gieo hy vọng về một tương lai đầy nắng. Tôi hiểu cảm giác bị bỏ rơi, kẻ rời đi làm sao đau bằng người ở lại? Họ sẽ day dứt và mang nỗi nhớ cả một đời. ___________________
Càng muốn níu kéo thời gian thì nó càng trôi qua nhanh. Thấm thoát cũng hơn 10 ngày rồi, tôi không muốn rời Nhất Bác một giây phút nào cả. Nhưng anh còn nhiều thứ để sắp xếp. Và tôi cũng cần giải quyết một số vấn đề cùng Nhược Vũ.
Trước tiên là tài sản của mình, tuy chẳng nhiều lắm nhưng cũng đủ để một người tiêu cả đời không lo nghĩ. Lúc bản thân khi rời đi, tôi sẽ tặng nó cho lũ trẻ mà Nhược Vũ đang chăm sóc.
Sau đó là công việc, tôi muốn tổ chức một cuộc giao lưu fan vào ngày ra mắt tác phẩm mới như dự kiến, Nhược Vũ đã thông báo thời gian cụ thể rồi và nhận được tài trợ từ nhãn hàng thời trang nào đó. Còn yêu cầu tôi mặc chúng vào ngày hôm ấy.
Sau cùng sẽ nói lời tha thứ, tôi biết mẹ cũng đau lòng, dằn vặt suốt thời gian qua. Công ơn sinh thành tôi còn chưa trả hết, lấy cớ gì mà trách? Chỉ tại mọi thứ sai trái cần có người nhận hậu quả, tôi cũng nhận đủ rồi. Ít ra tha thứ trước khi muộn màng biết đâu nhận được yêu thương thì sao? Tôi bắt taxi đi đến cửa hàng bánh ngọt và đứng lựa thật lâu, chọn được chiếc bánh gato với đường kính khoảng 30cm. Cô nhân viên lấy nó ra khỏi tủ kính và hỏi.
"Anh muốn ghi gì lên đây?"
Tôi nhìn theo chiếc bánh trên tay cô, chạm tay lên cằm suy nghĩ một lúc.
"Happy brithday honey 05.08"
Cô ấy bắt đầu viết theo lời nói của tôi, chợt nhận ra điều gì không đúng rồi ngẩng lên khó hiểu.
"Có nhầm lẫn gì không ạ? Hôm nay mới tháng 4 thôi"
"Không có, cô cứ ghi vậy đi"
Khi xác nhận mình nghe đúng, cô tiếp tục nhưng không tự tin như lúc nãy. Chắc chẳng ai tổ chức sinh nhật trước nhiều tháng như vậy đâu.
__________________
Từ lúc anh đi làm về đến giờ lạ lắm, giống như có chuyện gì muốn giấu. Lúc có số lạ gọi đến, thường ngày anh sẽ trực tiếp bắt máy. Nhưng nay lại khác, anh lặng trốn ra ngoài. "Ai gọi vậy anh?"
"Mai anh lại chở em đi hóa trị nhe"
Từ 10 ngày trở lại đây bản thân cũng bắt đầu nhận điều trị của bệnh viện, tôi không chấp nhận từ bỏ dễ dàng vậy đâu.
Nhưng sao anh không trả lời câu hỏi kia mà đánh trống lãng sang một bên. Chẳng lẽ...? Chắc không đâu, tôi tin mà, cho dù có như vậy bản thân cũng mong anh tìm được hạnh phúc mới.
"Anh xuống bếp với em đi"
"Chẳng phải lúc nãy đã ăn rồi sao"
Tôi bước lại hôn lướt qua môi anh, mỉm cười.
"Nghe lời đi mà"
"Vợ nói gì cũng nghe"
Nhất Bác đi xuống bếp, lười biếng ngồi vào ghế. Lúc tôi định lấy bánh gato để cùng anh đón sinh nhật sớm. Thì số di động lạ lại gọi đến, Nhất Bác vui vẻ bật dậy ra chỗ khác để bắt máy.
Ai mà khiến anh hớn hở hơn hội vậy? Tôi đóng tủ lạnh, lén bước đến gần nghe trộm. Chỉ nghe duy nhất được một câu "tôi sẽ đến gặp mặt" thì anh đã cúp máy rồi. Nhất Bác xoay người bắt gặp tôi quay mặt bỏ đi, lên tiếng. "Anh ra ngoài có chút việc, khoảng 21h anh về"
Đôi chân tôi sựng lại im lặng vài giây.
"Có phải... à mà anh đi sớm về sớm"
Nhất Bác tắt hẳn ý cười từ lúc nhận điện thoại, lo lắng lau vệt máu đang chảy dài trên mũi tôi. Hiện tượng này xảy ra thường xuyên hơn, đến xuất hiện khi nào bản thân cũng chẳng hay.
"Anh sẽ cố gắng về sớm"
Thế rồi anh lao lên lầu tìm chìa khóa xe rời đi như sợ người kia đợi lâu sẽ không vui.
Tôi nhìn chiếc nhẫn trên tay thật lâu, cũng chẳng rõ cảm giác khó chịu này là gì. Không phải tủi thân cũng không thấy uất ức gì cả, có vui có buồn đan xen. Nếu anh hạnh phúc thì tôi cũng mãn nguyện rồi.
____________________
Hết chương 20
Còn tiếp
____my___
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!