Có những lúc bước tiếp là bóng tối, quay đầu nhìn lại là vực thẳm? Những khi nguy cấp nhất tôi chợt nhận ra bên mình chẳng có ai. Những lời hứa không thực hiện được xin đừng hứa nữa....
____________________
Sáng sớm Nhược Vũ đã đến nhà và mang thêm một hộp quà từ nhà tài trợ. Nói là quà cho sang trọng, thật ra bên trong là một bộ âu phục sọc trắng đen để quảng bá thương hiệu của họ. Tất nhiên trong xã hội này không ai cho không ai điều gì, đặc biệt là những người trong giới thương trường, họ chỉ làm những gì họ cho là có lợi thôi.
Cô ấy và cậu tài xế ngồi đợi tôi ở phòng khách. Còn bản thân phải thay lại âu phục và chỉnh chu mọi thứ cho hợp với phong cách mới vì hôm nay có cả báo săn tin nữa, thử hỏi một nhà văn nổi tiếng suốt 8 năm im lặng. Đùng một phát tổ chức buổi ký tặng còn tự tay giới thiệu tác phẩm mới thì ai mà chẳng tò mò.
Tôi thấy bộ dạng này của bản thân khá quen thuộc hình như đã thấy qua rồi thì phải? Chắc không đâu lần đầu tiên tôi vuốt tóc cao, cũng lần đầu tiên mặc bộ âu phục này mà. Hay đây là hiện tượng Déjà Vu (đã từng nhìn thấy), đúng vậy rồi! Con người chúng ta luôn có nhiều bí ẩn khó giải đáp, tận sâu trong tiềm thức luôn tạo ra những ảo giác/giả định thôi.
Nhất Bác cũng chuẩn bị cho ngày làm việc mới, cả hai rất vui từ khi biết tin được hiến tặng tủy. Đặc biệt là tôi, không còn những lo âu vì sợ thời gian trôi quá nhanh.
"Em ăn mặc kiểu này chắc phải mang giấu đi quá" anh mỉm cười, tay giúp tôi chỉnh lại bâu áo.
"Vậy ráng mà giữ đi"
"Khi nào em về tới?"
"Không rõ nữa, nếu theo dự tính tầm đến trưa thôi. Anh hỏi chi dạ, cũng đâu có ở nhà đâu?"
"Ờ .. anh hỏi thăm cũng không được nữa hả?" Nhất Bác vừa nói vừa vò đôi gò má tôi đến đỏ ửng, cưng nựng như kiểu anh mau mòn lắm à nhen.
Tôi hít một hơi thật sâu khoác chiếc áo vest bên ngoài, cùng anh rời phòng. Ra đến cổng thì hai xe chạy theo hai hướng ngược lại với nhau. Anh sẽ đến trường sau đó quay về khách sạn để phụ ba Vương quản lý. Còn tôi đến Thiên Ân một trong ba nhà sách lớn nhất Bắc Kinh này.
Tôi cảm giác mình đã quên một thứ, mà không rõ là đã quên điều gì nữa. Cứ chống tay ngẫm một lúc thì nghe tiếng Nhược Vũ.
"Sức khỏe cậu mấy hôm nay thế nào rồi?"
"Cũng khá ổn"
à! Nhớ ra rồi, là lọ thuốc.
Đúng rồi, tôi đã quên nó.
Khi nãy để cạnh bàn nhưng lúc đi không mang theo. Chắc không sao đâu, gần đây nhờ hóa trị mà cơn phát bệnh cũng thỉnh thoảng thôi, tuy có chảy nhiều máu cam, ngược lại cũng dễ cầm.
"Mình đã đọc trước tác phẩm cuối của cậu rồi, tôi hi vọng phép màu sẽ xảy đến"
Tôi đã gửi bản thảo quyển "Nhật Ký" cho Nhược Vũ và nói ra nguyện vọng cùng cậu ấy. Nên mấy hôm nay luôn tỏ ra quan tâm tôi rất nhiều, không còn cằn nhằn nữa chứ, đúng là thái độ thay đổi 180⁰ luôn.
"Mình tìm được hy vọng rồi"
"Thật hả...?"
Tôi mỉm cười không đáp, thật ra chỉ chắc có 60% thành công thôi.
Xe dừng ngay cửa sau Thiên Ân, quản lý nhà sách ra tiếp đón chu đáo. Và dẫn tôi đến bàn đã chuẩn bị sẵn. Kế hai bên khá nhiều quyển sách được xếp theo hình chóp tứ giác đều rất đẹp và ngay ngắn, chắn hẳn nó là tác phẩm mới.
Mọi người đến khá đông và xếp hai hàng dài thẳng lối, có nhiều lứa tuổi nhưng chiếm đa số là độ tuổi từ 15-25. Tôi thấy rất hài lòng cúi đầu chào rồi tiến lại bàn ngồi. Cái cảm giác được chào đón, được ái mộ rất lạ trên cả thú vị nữa. Có thể nói là tuyệt vời cũng chẳng điêu.
Cứ ký tặng một lúc, lâu lâu sẽ có người yêu cầu chụp ảnh cùng hoặc tặng những món quà nhỏ. Có cả thư tay nữa nè, tôi nhận tất cả chúng và bỏ nó vào chiếc giỏ kế bên do Nhược Vũ sắp xếp. Cô gái trước mặt cười thật tươi, tặng tôi chiếc quạt tay vô cùng dễ thương rồi nói.
"Anh còn nhớ em chứ?"
Khi tôi ký xong ngẩng lên nghiêng nhẹ đầu nhìn cô vài giây, trông quen đấy chứ...
"A! Có phải em là cô bé thu ngân tại siêu thị đúng không?"
"Wow! Trí nhớ anh tốt thật"
"Hì, tất nhiên rồi"
Khi nhận lại quyển sách có chữ ký, cô bất ngờ hôn lên má phải tôi, cười bẽn lẽn rời đi. Theo phản xạ tôi chạm tay lên má, đơ người nhìn theo.
Buổi ký tặng ấy kết thúc trễ hơn dự định một xíu nhưng không sao tôi rất hài lòng về nó. Bụng có chút đói rồi, muốn trở về nhà và ăn món dì Mai làm. Phải công nhận dì nấu ăn rất tài nhe, món nào cũng ngon đúng chuẩn. Mặt khác cơ thể cũng hơi khó chịu vì không được dùng thuốc đúng cử, vì vậy tôi đã từ chối yêu cầu mời đi ăn của nhà tài trợ. Tuy hơi thiếu lịch sự nhưng tình thế bất đắc dĩ thôi. _______________
Xe di chuyển trên đường lớn một lúc thì trời bắt đầu chuyển mây đen, chắc hẳn sắp có một trận mưa to. Mấy hôm gần đây do không có mưa nên khí trời mùa hạ khá nóng bức.
Khi xe lăn bánh còn một đoạn hơn 2km nữa sẽ đến nhà. Tôi bắt gặp trên đường có cậu bé tầm 7 tuổi trông khá đáng thương và khuôn mặt đẩm nước mắt luôn tay vẫy vội mấy chiếc xe. Nhưng mà đoạn đường ở khu gần đây khó bắt được xe lắm, muốn bắt taxi phải gọi đến tổng đài còn đợi họ điều xe vào.
"Cậu chạy từ từ thôi" là tiếng của tôi nói với tài xế.
Quan sát kỹ hơn, bên vệ đường còn có một người phụ nữ ngồi dựa vào tường với chiếc bụng khá to khuôn mặt nhăn nhó đến khó coi. Chắc chị ấy sắp chuyển dạ còn cậu bé này không biết nên làm gì để giúp mẹ mình. Chỉ còn cách nhờ sự trợ giúp từ người đi đường. "Dừng xe lại đi".
"Cậu sao vậy?"
Khi xe dừng hẳn tôi tiến đến đỡ người phụ nữ ấy, Nhược Vũ cũng tò mò mà ra theo.
"Chị này cần đến bệnh viện gấp, hay cậu và tài xế giúp chị đến bệnh viện trước đi"
Chị ấy đau đến nổi nói chẳng ra lời, đôi mắt chứa đầy sự biết ơn. Chỉ là người giúp người thôi, nếu còn chần chừ nói không chừng nguy hiểm đến tính mạng cả mẹ lẫn bé.
"Nhưng mà còn cậu thì sao nhìn sắc mặt cậu không được ổn lắm?"
Khi dìu chị và bé trai vào xe nhận được lời "cảm ơn" ríu rít từ cậu nhóc, tôi mới nói.
"Mình tự về được, chị ấy cần đến bệnh viện hơn là mình cần về nhà"
Nhược Vũ lấy từ trong xe ra chiếc ô trong suốt và nói.
"Vậy cậu về cẩn thận, trời sắp mưa rồi, gọi người ra rước đi. Còn đống quà này tôi sẽ quay lại đưa sau" "Cậu đừng nói nữa, tốc độ đi"
Lặng nhìn xe quay đầu và đi về hướng ngược lại. Làm việc tốt xong mới chợt nhớ ra, chẳng lẽ sẽ đi bộ hơn 2km về nhà? Haizzz lại tự hại cái thân nữa rồi.
Tôi bèn gọi anh, chuông đỗ lần 1 không ai bắt máy, chuông đỗ đến 3 lần vẫn như vậy. Chắc Nhất Bác bận xử lý công việc hoặc đang đứng lớp rồi, anh bận như vậy bản thân còn gọi làm phiền nữa, tôi sẽ tự về được.
Đi một đoạn được 500m, đôi chân bắt đầu đau i ỉ tạo cảm giác lười biếng. Cộng với đã trễ bữa trưa phần bụng hơi cồn cào. Tôi đứng trước một con hẻm rộng khoảng 2m, có lần anh nói đi về bằng đường này về chỉ mất 700m là đến nhà.
Mây đen phủ trời, lất phất từng hạt rơi trên vai, tôi do dự cuối cùng vẫn bung ô đi vào con hẻm. Cảm thấy cảnh tượng này rất quen, tôi đã nhìn thấy nó rồi thì phải? Đi được một đoạn khá xa đôi chân càng đau thêm nó khiến cơ mặt hiện tại hơi khó coi. Cùng lúc mưa càng nặng hạt, trên con đường thưa thớt người thoáng chốc chẳng còn ai, hàng quán hai bên khép hờ cánh cửa, trước mắt vắng tanh. Ah! Dường như khung cảnh bây giờ giống hệt giấc mơ của tháng trước. Tôi sựng lại hít một hơi thật sâu và quyết định xoay người đi về hướng con đường lớn lúc nãy. Liên tục nuốt nước bọt, tôi ấn số gọi anh, vẫn không ai bắt máy.
Cố nén chặt nỗi sợ xuống, đành gõ tin nhắn với nội dung "đến cứu em, tầng hầm căn nhà xập xệ" Tôi cũng không biết chắc chắn địa chỉ nên nhắn được như vậy là hay lắm rồi. Chợt nhớ đến chỉ còn cách gọi Mạnh Quân, dù gì anh ấy cũng làm cảnh sát mà.
Nhưng mình đã đổi điện thoại mới đâu có lưu số của anh ấy.
"Không sao đâu! Nhất định không sao. "
Xa xa có tiếng bước chân trong mưa, tuy không rõ ràng nhưng tôi có thể cảm nhận nó đang đi về hướng này. Cho dù có làm gì thì mọi thứ vẫn xảy ra y như những gì tôi mơ thấy. Người đó đi nhanh và chắn phía trước, đầu đội nón kết đen che đi nửa khuôn mặt, trên thân khoác bộ đồ cũ kĩ kéo theo chiếc vali to cùng màu. Nhếch mép cười. Nụ cười này?...
Tôi liên tục đi lùi, tay run lên không cầm nổi ô, nó rơi xuống và hứng vào đó khá nhiều nước. Nhưng đi được vài bước, đôi chân đau vượt giới hạn tôi ngã khuỵu xuống mặt đường và cố trườn tới bằng tay. Mưa càng lúc càng lớn từng hạt rơi chạm vào mặt đau rát, cả người ướt đẫm trông vô cùng thảm hại.
Hắn ta vẫn giữa nụ cười ấy bước từng bước thong thả, tay chìa chiếc cốm bắp màu vàng và nói.
"Cháu có muốn ăn cốm không?...
À! Tay bận rồi chắc cháu không tự cầm được. Để ta đút ..."
Hắn chưa kịp dứt lời đã dùng tay bóp mạnh khớp hàm khiến tôi phải mở miệng nhận lấy miếng cốm đó.
Tôi lờ mờ xác nhận chính là Hải Lão, không sai khác được. Cho dù hóa tro tôi cũng nhận ra.. ông ta ngửa cổ cười phá lên.
"Cháu trốn kỹ quá đó, đổi luôn số di động luôn à? nhưng mà cháu thật ngốc. Đã trốn thì nên im hơi lặng tiếng đi chứ.. đúng không?" Ông ta ngập ngừng đôi chút rồi nói tiếp " tại sao còn tổ chức buổi ký tặng? Còn cố tình đi một mình nữa chứ. Phải chăng cháu muốn ta tìm được mình?" Đôi tay dùng sức đến cạn kiệt, tôi buông thả nằm thẳng ra mặt đường. Thật sự mấy ngày nay vì căn bệnh khiến bản thân quên bẫng đi những điềm báo. Một phần tôi nghĩ giấc mơ làm sao có thật được. Để bây giờ phải rơi vào nguy hiểm. Chẳng lẽ tôi lại bỏ mạng ở đây sao?
"Suốt 21 năm qua cháu có nhớ chú không? Nhưng mà ta thì không giây phút nào ngưng nhớ, chỉ cần thấy cháu là ta nhận ra ngay. Cháu có biết? Khứu giác là thứ duy nhất không phai nhòa theo thời gian. Chú cũng thử cảm giác đó với khá nhiều đứa trẻ khác rồi, chúng thật tệ.. chẳng bằng một phần nào của cháu cả".
Đê tiện, thì ra những vụ án xâm hại trẻ em mồ côi gần đây báo đưa tin là do Hải Lão gây nên.
Tôi giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn ông ta mở dây kéo chiếc vali, xốc lấy thân thể mềm nhũn bỏ vào đấy một cách chặc vặc. Chiếc kính đang đeo rơi lại trên mặt đường. Bóng tối bao trùm cả thân thể, không khí thiếu thốn. Tôi rất sợ, sợ bản thân một lần nữa phải chịu sự ghê tởm và ti tiện ấy. Sợ bản thân không chống chọi nổi mà buông tay. Chẳng phải tôi vừa giúp lấy một người đang lâm nguy sao? Hay là do mình xía tay vào chuyện của thần chết nên trước khi mang tôi đi phải hành hạ bằng cách này đây?. __________________
Hết chương 22
Còn tiếp
___my___
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!